Mình nghĩ kĩ rồi mình sẽ không drop truyện đâu, có thể mình sẽ ít ra chương vì học toàn buổi chiều còn phải học thêm nữa nên có thể thứ 7 hay chủ nhật mình mới ra chương được
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Sau khi đến bệnh viện, có rất nhiều y tá cùng bác sĩ chạy ra dìu cậu lên giường bệnh rồi đẩy đi vào phòng phẫu thuật, còn hắn thì đứng đó một mình sợ hãi, hắn sợ sẽ một lần nữa mất cậu, 5 tiếng đồng hồ trôi qua, cuối cùng thì phòng phẫu thuật đã tắt đèn, bác sĩ đi ra và nói:
- Chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng....
Hắn nghe vậy ngồi sụp xuống rồi quát:
- Các người tại sao không cứu nổi em ấy à, lũ khốn các người, các người đều là đồ vứt đi, tại sao không cứu được em ấy cmn.
Bác sĩ nghe vậy tức giận cho hắn một cái bạc tai rồi nói:
- Cái quần nè tôi chưa nói xong mà nhảy vô miệng nói rồi còn la làng nữa, tôi nói là chúng tôi đã cố gắng hết sức, nhưng phải đợi bệnh nhân tỉnh lại mới được thăm, cuộc phẫu thuật đã thành công.
Nghe đến đây thì hắn liền đứng lên chạy vào phòng hồi sức VIP nơi mà có một thân ảnh nhỏ bé đang nằm trên chiếc giường trắng của bệnh viện. Harry đi vào gần chỗ giường bệnh ngồi xuống nói:
- Em mau khỏe lại đi, khi em khỏe lại anh sẽ cầu hôn em, đựa em đi khắp thế giới, em chóng khỏe lại nhé bé cưng của anh.
Nói xong hắn cuối người xuống hôn lên trán cậu một cái rồi gọi điện thoại cho ai đó, khoảng chừng 15 phút sau, có 3 người đi trên hành lang bệnh viện nói chuyện ồn ào:
- Cái tên Harry này kêu chúng ta đến đã mà không nói phòng bệnh nào tức á
Đang đi thì họ bắt gặp một thân ảnh cao của hắn, thấy thế bọn họ liền chạy lại nói:
- Ê cậu/mày/chú Triệu Hiên sao rồi
Hắn nghe gọi liền quay lại rồi trả lời:
- Mấy người này văn minh lên ê, bệnh viện đó nhỏ tiếng lại, Triệu Hiên em ấy không sao hết.
Nói rồi hắn cùng mấy người đó đi vào phòng bệnh trò chuyện, sau đó họ cũng lần lượt đi về để lại hắn ở đó. Harry ở đó chăm sóc cho cậu cũng được 1 tháng rồi mà cậu vẫn chưa tỉnh, hắn thì lo sợ cậu sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa, cứ thế mà nỗi lo của hắn ngày càng cao, đang suy nghĩ vẩn vơ thì hắn nhìn xuống ngón tay của cậu đang từ từ cử động, thấy vậy hắn liền la lên kêu bác sĩ. Sau khi bác sĩ kiểm tra tổng quát thì ra khỏi phòng,lúc này, cậu da49 tỉnh hẳn, miệng mấp máy nói:
- Nước nước
Nghe vậy hắn lật đật chạy đi lại chỗ bình nước rót nước rồi chạy đến chỗ cậu đưa cho Triệu Hiên uống, sau khi uống xong thì hắn nói:
- Em cảm thấy như thế nào rồi có cảm thấy sao không.
Cậu nhìn hắn rồi nói:
- Anh là ai vậy? Đây là đâu?sao tôi lại ở đây?
Hắn nghe vậy hoảng hốt hơn nữa, miệng run rẩy gọi bác sĩ tiếp, bác sĩ lại đến khám cho cậu rồi nói:
- Cậu ấy bị mất trí nhớ tạm thời nên không sao đâu.
Dứt lời bác sĩ đi ra khỏi phòng để lại cậu và hắn ở đó, Triệu Hiên nhìn hắn hỏi:
- Anh gì đó ơi anh là gì của em vậy? chúng ta quen biết nhau sao anh?
Hắn nhìn cậu nói:
- Anh là chồng của em, em là vợ của anh.
Cậu nghi hoặc hỏi:
- Con trai sao kết hôn được hả anh
Hắn cốc nhẹ vào đầu cậu rồi nói:
- Con trai kết hôn được mà em, bây giờ thời đại mới rồi vợ của anh ơi.
Nghe tiếng gọi ấy của hắn thì cậu đỏ mặt do ngại, nên quay mặt qua hướng khác, thấy cậu quá dễ thương nên hắn bước lại giường cậu ngồi rồi thuận thế ôm cậu vào lòng, thấy hành động ấy của hắn thì cậu bất ngờ, nhưng không chống cự để mặt cho hắn ôm mình mà cưng sủng, hai người mặn nồng một cách khiến cho các y tá vào thay hoa cũng ghen tị.