Buông Tôi Ra Tên Cầm Thú

Chương 7:




Hắn kết thúc một loạt suy nghĩ vẫn vơ thì liền quay sang người đang ngồi co rút một chỗ nhìn hắn bằng ánh mắt sợ hãi. Harry nhìn Triệu Hiên một lúc rồi hỏi:
    - Em cảm thấy thế nào rồi? Hông có đau không?
Cậu trừng mắt nhìn hắn rồi trả lời:
   - Nhờ ơn ai mà giờ tôi không thể bước xuống giường được hả, hông muốn gãy ra mất luôn.
Harry nhìn cậu cười rồi nói với vẻ cưng chiều:
    - Được rồi, anh có nấu cháo cho em nè, mau lại đây ăn hay muốn anh lại đúc cho em hả.
Triệu Hiên tức giận phồng má trả lời:
   - Không cần, tự tôi ăn hứ.
Nói rồi cậu cầm tô cháo ăn. Một lúc sau cậu ăn hết tô cháo rồi đưa lại cho hắn, Harry cầm tô cháo rồi bước ra phòng, khi bước ra khỏi phòng anh không quên khóa cửa phòng lại. Cậu bây giờ đang ngồi thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài cửa sổ thật đẹp với những ánh nắng ban mai đang chiếu rội vào bên trong căn phòng của cậu, những tiếng chim đang đua nhau hót líu lo bên ngoài. Cậu đi lại cửa sổ nhìn xuống thì thấy hắn cùng với một người con gái đang cười đùa vui vẻ. Lúc này hàng loạt suy nghĩ của cậu nảy lên:
   - Hắn ôn nhu với cậu chỉ là nhất thời, hắn coi cậu như một công cụ đồ chơi tình dục, hắn không hề yêu cậu, bản chất của hắn là như thế nào đây, lúc còn một chút tình yêu với hắn thì hắn vùi dập nó đến khi hết yêu thì hắn quay sang nâng niu cậu, rốt cuộc thì hắn muốn cậu hay chỉ chơi đùa vì sở thích riêng.
Những dòng suy nghĩ cứ thế mà tiếp nối nhau.Bỗng bên ngoài có tiếng động, cậu lật đật chạy thật nhanh về giường ngồi xuống, cánh cửa từ từ hé mở, bước vào không ai khác chính là hắn, gương mặt ôn nhu lúc sáng đã mất chỉ còn gương mặt tối đen, đi lại thật nhanh về phía cậu, hắn đi đến tay cầm một cây roi quất thật mạnh lên người cậu, khiến cậu đau đớn tột cùng mà thốt lên:
   - Rốt cuộc anh coi tôi là gì? Lúc anh nói yêu tôi, lúc anh lại đánh tôi, tôi là con người cũng có cảm xúc chứ không phải đồ vật.
Hắn nhìn cậu rồi đáp lại:
    - Khuôn mặt của cậu giống với cô ấy, tôi chỉ xem cậu như kẻ thế thân mà thôi.
Cậu vì câu nói ấy mà tim đau vô cùng không cách nào ngăn lại nữa, mặc cho hắn dày vò cậu. Đến khi xong, hắn bước ra khỏi phòng với vẻ mặt như đã giải quyết được những thứ phiền muộn, để lại cậu với thân thể đầy vết thương cùng đôi mắt hờ hững vô hồn nằm đó, vật vả đau đớn. Chỉ vì chữ yêu mà cậu định cho hắn thêm cơ hội, nhưng bây giờ thì không nữa, đau đớn như vậy là đủ rồi, rốt cuộc những gì hắn nói chỉ là lừa dối cậu, đến cuối cùng thì cậu là gì? Cậu tự hỏi mình. Thế gian đâu mới là tình yêu thật sự dành cho cậu.