Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 374: Ta là NPC (18)




Bởi vì có sự tồn tại của Thiên Lí đằng, nên Ninh Thư cũng không kém nhóm người kia là mấy, họ không chỉ đối phó với Ninh Thư, còn bị Thiên Lí đằng quấn lấy, nhất thời hai bên đánh nhau khó phân thắng bại.

Ninh Thư nhìn Tùy Thanh Phong được mấy người này bảo vệ, vội vã điều khiển Thiên Lí đằng lôi Tùy Thanh Phong qua.

Tùy Thanh Phong vừa thấy ánh mắt của nữ nhân này đặt trên người hắn, liền biết ngay có chuyện không hay rồi, sau đó lại thấy đám dây mây ngút trời kia lao đến chỗ hắn. 

Theo phản xạ, Tùy Thanh Phong tiến lên bảo vệ Meo meo lạc đường phía sau, nắm chặt kiếm trong tay chém đứt dây mây muốn quấn lấy hắn.

Tùy Thanh Phong chỉ bảo vệ Meo meo lạc đường, hoàn toàn không để ý đến Băng thanh hà khiết bên cạnh, Băng thanh hà khiết nhanh chóng bị dây mây quấn lấy, dù không chết nhưng lại bị dây mây siết rất đau.

Băng thanh hà khiết tức đỏ mặt nhìn Meo meo lạc đường phía sau lưng Tùy Thanh Phong, thấy Tùy Thanh Phong che chở nàng như vậy, gương mặt đố kị nhìn rất khó coi. 

Nàng cũng thích Tùy Thanh Phong, nhưng Tùy Thanh Phong chỉ thích Meo meo lạc đường, tại sao vậy, rốt cuộc nàng thua kém Meo meo lạc đường vụng về kia ở chỗ nào?

Vì sao những người này đều thích Meo meo lạc đường, nói nàng là người không đơn thuần, không thích nàng.

Vì sao Meo meo lạc đường đã gây họa mà vẫn được mọi người tha thứ, bởi vì ngu xuẩn là được sao? Tâm tư của nàng kín đáo chút đã nói nàng là người không đơn thuần, dựa vào cái gì chứ. 

Mấy người nhấy Ninh Thư nham hiểm như thế, lúc đánh với bọn họ còn đánh lén lão đại.

Mặt đẹp còn có ngực thả ngay một Quang cầu vô cùng sáng ra, Quang cầu tách ra, phóng ra ánh sáng chói, đả thương dây mây.

Ninh Thư thấy các thuộc tính của dây mây đang giảm xuống, lập tức thu hồi lại, nhíu mắt nhìn Mặt đẹp còn có ngực, không ngờ cái ngực này lại có lực chiến đấu mạnh như vậy? 

Ninh Thư vừa thu dây, mấy người kia bèn nhìn Tùy Thanh Phong, Tùy Thanh Phong lắc đầu, biểu thị mình không sao.

Meo meo lạc đường đứng ra, nói với Ninh Thư: “Tỷ tỷ, vì sao cô luôn muốn làm hại bang chủ của chúng ta.”

“Bởi vì ta thấy vui.” Ninh Thư cười híp mắt, nói. 

Meo meo lạc đường bữu môi, nói: “Ta biết cô thích bang chủ nên mới làm như vậy để gây sự chú ý của hắn, cô như vậy là mong mà không được, vì yêu mà sinh hận, chẳng lẽ yêu một người lại không mong hắn sống tốt hơn sao?”

Ninh Thư: Ha ha …

“Lời này ai nói với cô vậy?” Ninh Thư hỏi Meo meo lạc đường, tiểu nha đầu này còn biết mong mà không được, vì yêu mà sinh hận cơ mà? 

Meo meo lạc đường không chút do dự bán đứng đồng bọn của mình, chỉ vào Băng thanh hà khiết, nói: “Là Băng Băng nói cho ta biết, Băng Băng rất thông minh, nàng đã sớm nhìn ra tâm tư của cô.”

Băng thanh hà khiết bị dây leo quấn đến nỗi ho khan lập tức trợn mắt trợn mũi nhìn đồng bọn của mình, lại liếc nhìn Ninh Thư không chút biểu cảm.

Bọn Tùy Thanh Phong đều nhìn chằm chằm Băng thanh hà khiết, Băng thanh hà khiết ngại thối mũi, hận không tìm được một cái lỗ để chui vào. 

“Băng băng, cô nói có đúng hay không, dùng cách tổn thương người khác để gây chú ý, nếu thực sự thích thì nên đối tốt với hắn, chứ không phải làm hại hắn như vậy, Băng Băng, đây là cô nói cho ta biết.” Meo meo lạc đường đi tới, cầm lấy tay Băng thanh hà khiết, vẻ mặt khẳng định nói với Băng thanh hà khiết.

Ninh Thư rất muốn thắp nến cho cô nương Băng thanh hà khiết này.

Băng thanh hà khiết nhìn khuôn mặt Meo meo lạc đường, lúc này đối phương còn có thể cười, lại là cái nụ cười ngu xuẩn này, Băng thanh hà khiết hận không thể tát một tát lên mặt nàng. 

Đoạt người mình thích, bây giờ còn nói những lời này với những người chơi mạnh như vậy, muốn nàng chết nhanh sao?

Ninh Thư đánh một chiêu về phía Băng thanh hà khiết, trực tiếp giết cấp của nàng xuống một bậc, lạnh lùng nói: “Đừng có suy bụng ta ra bụng người.” Meo meo lạc đường kích động, dùng ánh mắt hận thù nhìn nàng, chắc chắn là vì Tùy Thanh Phong.

Lúc Ninh Thư động thủ, Tùy Thanh Phong đã kéo Meo meo lạc đường qua một bên rồi, đòn công kích này của Ninh Thư cũng không mạnh, mấy người này hoàn toàn có thể ngăn lại, nhưng không hiểu tại sao, họ không giúp Băng thanh hà khiết ngăn đòn đánh lại. 

Băng thanh hà khiết cảm thấy trên người rất đau, biết đối phương không vui bởi lời nói của nàng nên ra tay nghiêm phạt nàng, cảnh cáo nàng không nên nói lung tung, nếu không sẽ trực tiếp giết nàng về thôn Tân Thủ.

Băng thanh hà khiết biết thực lực của mình chênh lệch quá nhiểu so với Bổn cung lại đến rồi, không dám lộ ra địch ý với cô, nhưng trong lòng lại hận thấu xương thấu tủy Meo meo lạc đường, sao nàng ta có thể đem những lời thật lòng của nàng nói ra như vậy.

Meo meo lạc đường thấy bạn tốt của mình bị tấn công, vội vã chạy tới hỏi Băng thanh hà khiết: “Băng Băng, cô không sao chứ.” 

“Sao cô có thể làm như vậy, cô bị Băng Băng nói trúng tâm tư nên mới động thủ với Băng Băng chứ gì, tại sao nữ nhân này lại như vậy, dù ở trong game có sức mạnh lớn thì sao, ở hiện thực cũng chỉ là một nữ nhân không đáng yêu.” Meo meo lạc đường nổi giận đùng đùng quát Ninh Thư, muốn ra mặt thay bạn.

Ninh Thư không nói gì, không thèm nhìn Meo meo lạc đường và Băng thanh hà khiết, nhìn mấy nam nhân nhiều chuyện đang bị treo trên cao, nhún vai nói: “Chúng ta có đánh tiếp không? Nếu ngày hôm nay không giết hết cấp của Tùy Thanh Phong, coi như hắn may, hy vọng về sau các ngươi có thể che chở cho hắn mọi lúc mọi nơi.”

“Ha ha ha, bây giờ đại thần Tùy Thanh Phong đã là con tôm mềm nhũn chân rồi, là phế vật đi đâu cũng phải có người bảo vệ.” Ninh Thư cực kỳ độc ác nói. 

Tùy Thanh Phong nắm chặt tay, ánh mắt nhìn Ninh Thư đầy căm phẫn, từ trước tới nay chưa từng gặp nữ nhân khiến người ta ghét đến vậy.

“Cô nói bậy, bang chủ của chúng ta mới không phải con tôm mềm nhũn chân, cô ỷ cấp bậc của mình cao ức hiếp bang chủ của chúng ta thì đâu phải hảo hán.” Meo meo lạc đường nhìn thấy người trong lòng của mình bị làm nhục như thế thì vội vàng nói.

Ninh Thư nhìn nàng: “Cô lắm mồm thật, nói lắm như vậy làm gì, vui lắm sao?” 

Nhìn mà thấy phiền, thật muốn một đao giết chết nàng, có điều thấy vẻ mặt nham hiểm, nhìn Meo meo lạc đường mang theo hận thù và đố kị của Băng thanh hà khiết, nên không ra tay.

Bên cạnh cô bé đáng yêu có một con sói nham hiểm, cô sẽ không thua thiệt, màn bạn thân trở mặt này thật hay quá mà.

Ninh Thư cảm thấy nếu mình là Băng thanh hà khiết, cũng sẽ uất ức, hãm hại đồng đội hùng hồn như vậy, nhưng lại khiến người khác thấy nàng đơn thuần đáng yêu, có gì nói đó, không phải là đơn thuần đáng yêu sao? 

“Ta sẽ khiến cô phải hối hận.” Tùy Thanh Phong lạnh lùng nhìn Ninh Thư, ánh mắt lạnh lẽo vô tình: “Dù ở trong game, hay trong hiện thực.”