Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 402: Chàng là thiên thần của ta (26)




Minh Châu nôn làm cho cả phòng đều tràn đầy một mùi chua hôi, An Hựu cau mũi một cái, nhìn Minh Châu đang khom lưng ghé sát mép giường nôn mửa, An Hựu chỉ cảm thấy trong lòng có cái gì tiêu tan rồi.

Trong lòng An Hựu, Minh Châu nhu tình như nước, tốt đẹp hiểu biết, nhưng bây giờ miệng Minh Châu nôn ra uế vật, hơi khiến An Hựu khó có thể chấp nhận.

Nhưng cái ý nghĩ này lóe lên, trong lòng An Hựu lại có vẻ sợ hãi cả kinh, hắn yêu Minh Châu như thế, làm sao có thể có ý nghĩ như vậy được.

An Hựu cảm thấy mình cần phải điều chỉnh lại tâm tư mình một chút, từ trên giường bước xuống, có vẻ hoảng hốt chạy ra khỏi phòng của Minh Châu.

Minh Châu chỉ sững sờ nhìn theo, lặng lẽ rơi lệ.

An Hựu ở trong thư phòng, cả đêm đứng trước cửa sổ, nhìn ngắm ánh trăng sáng trên bầu trời, giống như tượng gỗ.

Ngày hôm sau, con dâu mới cưới ra mắt cha mẹ chồng, Ninh Thư và lão thái thái thân mặc áo gấm chờ An Du và Lý Niệm Lôi.

Điều khiến Ninh Thư kinh ngạc là hôm nay An Hựu lại tới từ rất sớm, sắc mặt rất xấu, quầng mắt thâm đen, gương mặt vàng vọt, thật sự vô cùng khó coi.

An Hựu ở đây tại sao không có Minh Châu đi cùng, hai người này không phải như hình với bóng, đi đâu cũng có nhau sao.

Ninh Thư tò mò trong lòng, nhưng nét mặt vẫn đoan trang hiền lành.

Một lát sau, Minh Châu cũng tới, nâng bụng bước vào, sắc mặt nàng trắng bệch đến nỗi có thể thấy được gân xanh hiện rõ trên trán.

Lão thái thái trông thấy sắc mặt trắng bệch, bộ dạng như trúng gió của Minh Châu, liền vội vàng hỏi: “Cô bị sao vậy, không chịu nghỉ ngơi cho tốt?”

Minh Châu đưa mắt qua chỗ An Hựu rồi mới nói với lão thái thái: “Không sao, chỉ là con ăn không ngon, ăn gì cũng muốn ói.”

“Phụ nữ có thai ai cũng như vậy, mọi người đều đã đến đông đủ cả rồi, cho dù muốn ói cũng nên ăn chút gì đấy.” Lão thái thái dặn Minh Châu.

Ninh Thư thấy bầu không khí giữa An Hựu và Minh Châu có vẻ kỳ quái, trông như đang giận dỗi nhau.

Đôi tân lang tân nương cũng tới rồi, An Du nắm tay Lý Niệm Lôi bước vào cửa. Lý Niệm Lôi thấy nhiều người nhìn mình như vậy, vội vã muốn gạt tay An Du ra nhưng lại bị An Du nắm chặt hơn làm gương mặt Lý Niệm Lôi đỏ bừng lên.

Tất cả mọi người đều nở nụ cười thiện ý.

Minh Châu nhìn Lý Niệm Lôi như vậy trong lòng thấy thật ngưỡng mộ.

Lý Niệm Lôi quỳ xuống kính trà lão thái thái đầu tiên, lão thái thái cười ha hả cho nàng một đôi vòng tay trắng như ngọc, không tỳ vết. Lão thái thái nói: “Cái này là năm đó ông nội các con tặng cho ta, giờ ta trao lại cho con.”

“Cảm tạ ông nội.” Lý Niệm Lôi nói trên mặt mang theo nụ cười vui mừng. Sau đó đến phiên bố chồng, An Hựu, An Hựu cho một phong bao lì xì.

Lý Niệm Lôi bưng trà đưa đến trước mặt Ninh Thư, gọi một tiếng mẹ. Ninh Thư mang nét hòa nhã dễ gần trên mặt nhưng trong lòng lại đang rơi lệ. Cô có phải sắp lên chức bà nội luôn rồi không?

Cảm giác thật là phức tạp.

Ninh Thư cho Lý Niệm Lôi một phong bao lì xì lớn đầy tiền lì xì, lại cho thêm một đôi vòng tay long phượng.

Kế tiếp chính là Minh Châu, Minh Châu không ngờ Lý Niệm Lôi cũng muốn kính trà cho mình. Những người khác đều là quỳ, riêng với Minh Châu, Lý Niệm Lôi lại là nửa ngồi, qua đó cũng biết Lý Niệm Lôi là người hiểu lễ.

Minh Châu cuống quít nhận chén trà uống một ngụm, dáng vẻ hốt hoảng, so với Lý Niệm Lôi làm dâu còn căng thẳng hơn.

Uống trà dĩ nhiên phải tặng quà, Minh Châu lấy cây trâm từ trên đầu mình xuống đưa cho Lý Niệm Lôi.

Lý Niệm Lôi nhận lấy cây trâm, mím môi một cái, nói: “Đa tạ dì.”

Lão thái thái chứng kiến bộ dạng này của Minh Châu, khẽ xoa trán, An Hựu thấy bộ dạng Minh Châu lo lắng, hoảng loạn, bơ vơ không chỗ dựa, trong lòng không nỡ bèn đi tới ngồi xuống bên cạnh Minh Châu như muốn cho nàng một điểm tựa.

Ninh Thư xem xong màn kịch cũng chỉ là cười nhạt một tiếng.

Phủ Tướng quân đã có dâu trưởng rồi, An Linh Vân theo lời nhắc nhở của Ninh Thư đem chức quyền quản gia giao cho Lý Niệm Lôi.

Lý Niệm Lôi hoàn toàn không ngờ tới nàng mới được gả tới đây đã được trưởng quản bên trong phủ Tướng quân rồi, trong lòng thấy hơi bất an, muốn đem chức quyền trả lại cho Ninh Thư.

“Mẹ, con dâu mới đến, như vậy không thích hợp.” Lý Niệm Lôi cung kính nói.

Ninh Thư nhìn Lý Niệm Lôi, là một người con gái đoan trang, thanh tú, giữa hai lông mày mang theo kiên nghị, dù sao từ nhỏ đã mồ côi mẹ còn phải chăm sóc đệ đệ, tuy nhỏ tuổi hơn Minh Châu nhưng lại thông minh, sáng dạ hơn Minh Châu nhiều.

Ninh Thư vừa cười vừa nói: “Con đã là người của phủ Tướng quân rồi, việc này vốn là do con quản lý, không sao đâu, đừng lo.”

Lý Niệm Lôi lúc này mới yên tâm, làm việc thật ra còn chu đáo hơn cả An Linh Vân, Ninh Thư cho An Linh Vân đi theo bên cạnh nàng để học tập.

Quãng thời gian nàng sống chung ở đây rất êm ả.

An Du có vẻ rất thích người vợ mới cưới Lý Niệm Lôi này, thậm chí còn trở lại quân đội Lợi Châu trễ một ngày.

Hai người vợ chồng hòa hợp, tuy giữa hai người còn hơi khách khí nhưng lúc chung sống vẫn có sự ngọt ngào.

Không cần mãnh liệt, chỉ cần tình cảm lâu bền.

Nếu cho Ninh Thư chọn, cô nguyện chọn tình cảm lâu bền như vậy, tình cảm mãnh liệt như Minh Châu và An Hựu, giờ còn lại cái gì?

Sự ân ái giữa An Du và Lý Niệm Lôi làm Minh Châu sinh ra một cảm giác khó nói. Minh Châu thấy An Du hái một bông hoa trong vườn, sau đó gài lên búi tóc của Lý Niệm Lôi, mọi yêu thương của An Du đều đặt nơi Lý Niệm Lôi, hai người nhìn nhau cười, trông thật đẹp.

Việc này An Hựu cũng chưa từng làm với nàng.

Minh Châu đỡ hông, nhịn không được đi về phía hai người đang ngồi trong đình, bọn họ thật hạnh phúc.

Minh Châu đi vào trong đình, thấy Lý Niệm Lôi nhỏ bé nép vào người An Du. Thân hình An Du cao lớn mạnh mẽ, làm người ta có cảm giác rất muốn tựa vào.

“Dì.” Lý Niệm Lôi hành lễ với Minh Châu, vẻ mặt Minh Châu hốt hoảng nhìn Lý Niệm Lôi, nữ tử này mỹ lệ đoan trang đứng chung một chỗ cùng An Du vô cùng xứng đôi.

Thiếu niên đẹp trai, mỹ nữ còn trẻ, đẹp như tranh vẽ.

Minh Châu nhìn hai người này, trong lòng có loại đố kị, ước ao không thể nói ra.

Bởi vì An Du thân thể trẻ trung, cao lớn mà phóng khoáng.

Hiện tại nàng thật không dám tới gần An Hựu, trên người của hắn đầy mùi vị thuốc đông y, chỉ cần dựa vào gần hắn một chút, nàng lại cảm thấy mắc ói, hiện tại An Hựu không còn mùi vị của nam nhân khỏe mạnh nữa, mà là mùi vị của một lão già tuổi xế chiều.

Hơn nữa còn lẫn vào vị thuốc đông y, Minh Châu không biết tại sao An Hựu lại không muốn ngừng uống thuốc.

Lý Niệm Lôi thấy ánh mắt Minh Châu có phần cổ quái nhìn An Du, An Du níu mày nói: “Dì, con và Lý Niệm Lôi đi trước.”

Nói rồi kéo Lý Niệm Lôi đi.

Minh Châu nhìn bóng lưng của hai người, nheo mắt nhìn hai người đi xa.

“An Du, chàng có cảm thấy dì rất lạ không.” Lý Niệm Lôi cau mày nói với An Du. Trực giác của nữ nhân rất tinh tế, Lý Niệm Lôi cảm giác Minh Châu có vẻ căm thù mình.

Lý Niệm Lôi hoàn toàn không nghĩ ra tại sao dì lại căm thù mình.

An Du cũng không để tâm, nói: “Không cần để ý dì ấy, về sau gặp dì, nên chào theo lễ nghi là được rồi.”

Lý Niệm Lôi cười một cái, dịu dàng nhìn An Du.