Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 405: Chàng là thiên thần của ta (29)




Dù thế nào đi nữa, Minh Châu chỉ có An Hựu, đến khi bạc đầu cũng chỉ có An Hựu thôi, dù cho có hơi bất mãn với An Hựu, nhưng không có cách nào để rời xa hắn, sinh ra một loại tình cảm phụ thuộc vào An Hựu.

Khoảng thời gian đầu Minh Châu tới phủ Tướng quân, nô bộc trong nhà cười nhạo nàng không làm Quận chúa lại tới đây làm tiểu thiếp, đây không phải là đê tiện thì là cái gì.

Lúc mới đầu Minh Châu không cho là đúng, thậm chí còn cười nhạo những người này không hiểu về tình yêu, nàng vì An Hựu ngay cả chết còn không sợ, thân phận càng không thèm để ý.

Nhưng ở phủ Tướng quân lâu, nghe nhiều những lời như vậy, trong lòng Minh Châu bắt đầu dao động. Bởi vì qua được một ngày tại phủ Tướng quân không thư thái như lúc làm Quận chúa, thậm chí vì một chút tiền bạc cũng phải tính toán chi li.

Nhưng mũi tên đã bắn đi thì không thể quay về nữa, bây giờ Minh Châu chỉ có thể ở cùng với An Hựu, thậm chí còn muốn cùng An Hựu ân ái để an ủi quyết định của mình không sai, nhưng trong lòng lại rất nhạy cảm, dùng thái độ sắc bén dò xét tấm chân tình An Hựu dành cho mình.

Chỉ cần thái độ của An Hựu có chút không đúng, trong lòng Minh Châu lại thấy hối hận.

Hiện tại trong lòng An Hựu và Minh Châu đều mệt, nhưng lại không hẹn mà cùng nhau giữ chút tình cảm này, đồng thời thể hiện ra dáng vẻ vô cùng yêu nhau. Không riêng gì Minh Châu, ngay cả An Hựu cũng phải trả giá rất nhiều.

Con đường làm quan của hắn dừng ở đây, thậm chí bạn đồng liêu còn ở sau lưng cười nhạo hắn, cười nhạo hắn ngu xuẩn, vì một nữ nhân mà làm mất lòng Hoàng thượng.

Vì để chứng minh cho mọi người thấy bọn họ đúng, An Hựu và Minh Châu chỉ có thể tiếp tục “yêu nhau”.

Ninh Thư: Mệt như vậy để làm gì, chà chà...

Minh Châu rên rỉ trong phòng. Tiếng rên càng ngày càng yếu, từng chậu máu loãng được đem ra ngoài, khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.

Lão thái thái nhắm mắt lại, hiển nhiên không có mong đợi gì với đứa bé này.

Ninh Thư để Châu nhi cầm miếng nhân sâm đưa cho bà đỡ, hàm ý cho Minh Châu, nhân sâm bổ khí, chí ít cũng có sức để sinh được con ra.

An Hựu thấy Ninh Thư lấy ra miếng nhân sâm, hơi sửng sốt, nói: “Lệnh Nhàn, cảm ơn nàng.”

Ninh Thư cười, không nói gì.

“Mẹ, vẫn chưa sinh được sao?” Lý Niệm Lôi một mực chỉ huy người nấu nước nấu thuốc, nhưng thời gian lâu như vậy chưa sinh được, Lý Niệm Lôi tới xem một chút, lo lắng nhìn Ninh Thư hỏi.

Ninh Thư cũng cau mày, Minh Châu ở trong kịch bản thì phải chết, lẽ nào Minh Châu sẽ chết.

Ninh Thư không muốn để cho Minh Châu chết, Minh Châu mà chết, chỉ sợ sẽ thành ánh trăng sáng mãi trong lòng An Hựu.

Sớm chiều ở chung thì sẽ thấy khuyết điểm của đối phương, nếu như người đã chết thì trong lòng người sống sẽ chỉ còn vẻ đẹp vô hạn, phóng đại.

Ninh Thư trở lại tiểu viện của mình, kê một đơn thuốc sai Châu nhi đi bốc.

Minh Châu kêu hết sức lực rồi, cộng thêm bụng như có dao cứa, trong miệng bị người rót đầy thuốc đắng ngắt.

Minh Châu cảm giác mình sắp chết. Lúc chết, Minh Châu muốn nhìn thấy An Hựu, nhưng tiếng rên rỉ cũng rất yếu ớt.

Bà đỡ một bên hô ráng sức, bên tai Minh Châu tựa hồ còn nghe được tiếng của Vệ Lệnh Nhàn bên ngoài phòng, cô đang cùng An Hựu nói chuyện tình cảm thế kia.

Minh Châu trong lòng rất tức giận, nàng đau đớn sinh con, nhưng An Hựu lại cùng Vệ Lệnh Nhàn ở chung một chỗ.

Nếu như mình chết, An Hựu còn có thể nhớ đến mình sao?

Ninh Thư thấy Minh Châu thật lâu vẫn không sinh được, lắc đầu, cố ý hô to: “Phu quân, Minh Châu nhất định sẽ không có chuyện gì đâu, thiếp sẽ vẫn bên cạnh chàng, đến khi Minh Châu sinh được con ra.”

An Hựu hiện tại vốn mất gần hết hồn vía, nghe được thê tử an ủi mình, tâm tình muốn nổ tung trong lòng tiêu tán, nói: “Lệnh Nhàn, ta rất lo cho Minh Châu.”

Ninh Thư:...

Cút con mẹ mày đi, có thể nói ra những câu đấy với vợ mình, xem ra An Hựu không bận tâm đến cảm nhận của vợ chút nào.

Minh Châu sinh một ngày, cuối cùng cũng sinh được, sinh một bé gái gầy teo yếu ớt, cả người xanh tím.

Thân thể Minh Châu yếu đuối, xương chậu vốn nhỏ, hơn nữa đứa bé này là sinh non, lúc sinh vô cùng vất vả.

Lão thái thái nhìn đứa bé quấn trong tã lót như con mèo nhỏ, hô hấp suy nhược, khóc giống tiếng mèo con kêu, thở dài một hơi.

An Hựu không nhìn đến con, muốn xông vào trong phòng sinh mùi máu tanh nồng đậm, nhưng bị lão thái thái ngăn cản.

Ninh Thư lại vào nhìn thoáng qua, gương mặt Minh Châu đã tái nhợt, mặt cắt không còn giọt máu, Ninh Thư lặng lẽ châm cứu cho Minh Châu một hồi.

Đương nhiên là làm việc tốt, tránh cho Minh Châu rong huyết.

Ninh Thư kiên định cho rằng, chết đã là gì, sống mà thừa nhận tất cả mới là đau khổ.

Trong kịch bản Minh Châu và An Hựu chết là xong hết chuyện, chôn cất cùng một chỗ. Vệ Lệnh Nhàn vẫn sống, chịu đựng tất cả cuộc sống đau khổ.

Đứa trẻ thực sự quá nhỏ, không có lực hút, mặc dù có sữa mẹ, nhưng mình đứa bé không có cách nào bú sữa mẹ, chỉ có thể để vú em ép sữa ra.

Lý Niệm Lôi chỉ có thể cho đứa bé uống chút một, hơn nữa đứa bé còn rất dễ sặc, mỗi lần uống sữa, trong lòng Lý Niệm Lôi rất run sợ, rất sợ đứa bé xảy ra chuyện gì.

Minh Châu tỉnh lại đã đòi đứa bé, thấy con của mình gầy yếu như vậy, lập tức khóc lên, oán giận An Hựu.

Lúc Minh Châu xảy ra chuyện, trong lòng An Hựu vô cùng lo lắng, nhưng Minh Châu không sao, nghe Minh Châu chỉ trích, trong lòng An Hựu mệt mỏi.

Lại nhìn thấy nữ nhi gầy yếu, An Hựu càng thêm phiền não trong lòng.

Lão thái thái biết Minh Châu không phải người có thể chăm sóc được cho đứa bé. Nếu để cho Minh Châu chăm, chỉ sợ đứa bé này thực sự không sống nổi, trực tiếp ôm đứa bé đi, tự mình săn sóc, sau đó để Ninh Thư và Lý Niệm Lôi hỗ trợ.

Hành động của lão thái thái khiến Minh Châu sụp đổ, con của nàng lại muốn cho người khác nuôi, còn là cho Vệ Lệnh Nhàn nuôi. Minh Châu rất đau lòng, khóc kêu An Hựu ôm bé về.

An Hựu giải thích, hiện tại đứa bé khá nguy hiểm, đến khi khá hơn một chút, sẽ ôm về, hơn nữa bây giờ Minh Châu thân thể suy yếu, căn bản không thể chăm cho đứa bé được.

Minh Châu thấy An Hựu không đồng ý, khóc càng thương tâm hơn, chỉ trích An Hựu làm cho mẹ con các nàng chia lìa, trách trái tim An Hựu đều bị Vệ Lệnh Nhàn đem đi.

An Hựu bất lực, ôm Minh Châu thật chặt, kiên định nói mình yêu Minh Châu, chỉ yêu Minh Châu.

Những lời này cũng chỉ là câu cửa miệng.

Minh Châu đau lòng An Hựu không chịu đem con của họ về, trực tiếp vén chăn lên, chân trần, mặc áo trong, chạy tới tiểu viện của lão thái thái, bụp một tiếng quỳ gối xuống trước mặt lão thái thái.

Ninh Thư:...

Chân không đau sao, hơn nữa vẫn trong thời gian ở cữ, tự hành hạ thân thể của mình như vậy sẽ không sao chứ?

Minh Châu chứng kiến Ninh Thư ôm con của mình trong tay, trong lòng nóng như lửa đốt, cảm thấy Vệ Lệnh Nhàn đang muốn cướp đoạt con của mình.

“Lão thái thái, xin người trả lại đứa bé cho con đi, con không thể không có nó.” Minh Châu lệ rơi đầm đìa, hèn mọn đáng thương hướng lão thái thái dập đầu: “Xin lão thái thái đừng để mẫu tử chúng con phải chia lìa.”

Lão thái thái ớ lên một cái, suýt chút nữa tức đến ngừng thở, mắt đăm đăm nhìn Minh Châu, quả thực không biết nên nói cái gì cho phải.

Ninh Thư cảm thấy Minh Châu không giống như đang dùng não để suy nghĩ. Tình hình hiện tại của nàng ta có thể chăm sóc tốt cho con gái của mình chắc?