Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 959: Nàng dâu (29)




An Kim Vĩ dùng hết toàn lực muốn phá vỡ sự bình tĩnh trên khuôn mặt Ninh Thư, không tiếc nói xấu Ninh Thư là bồ nhí.



An Kim Vĩ nhìn theo bóng lưng Ninh Thư nói: "Biết tôi lúc đầu vì sao bỏ cô không, cô là một người phụ nữ không biết xấu mặt."



Nơi này là trung tâm thương mại, xung quanh đều là những người đi qua đi lại, An Kim Vĩ nhìn thấy có nhiều người tập trung ánh mắt ở trên người mình, lập tức lớn tiếng hét lên, nói Ninh Thư là bồ nhí, vì tiền mà làm gái.



Sắc mặt Ninh Thư lạnh lùng cầm điện thoại di động quay hình lại.



Lời nói của An Kim Vĩ làm cho sắc mặt người của Trương gia rất khó coi, vợ Trương An kéo Trương An sang một bên, sợ bị ảnh hưởng đến.



Cha Trương Ninh mặt mày xanh đen, khẽ đứng sang bên cạnh, đứa con gái này khiến cho ông mất mặt đến chết rồi, đã ly hôn đưa theo đứa bé rồi, bây giờ còn bị người ta nói không giữ gìn tác phong.



Từ lúc trước việc mua quần áo đã khiến cha Trương Ninh không hài lòng, bây giờ lại xảy ra chuyện như vậy, bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ khiến cho cha Trương Ninh càng thêm bất mãn đối với Ninh Thư.



An Kim Vĩ thấy người xung quanh càng ngày càng đông, lời nói ngày càng hăng say, vô cùng đắc ý quay đầu nhìn thấy Ninh Thư lại đang ghi hình, lập tức sợ run lên, lần trước bị ghi hình một chút đã bị mất tiêu mười lăm vạn, lần này lại bị ghi hình.



An Kim Vĩ lập tức ngậm miệng, bước nhanh tới muốn đoạt lấy điện thoại di động của Ninh Thư, Ninh Thư lập tức cất điện thoại di động.



Ninh Thư khẽ lắc đầu không có gì để nói: "Lần trước vẫn chưa biết ngoan sao?"



"Trương Ninh, đưa điện thoại cho tôi." An Kim Vĩ quát Ninh Thư, hù dọa cả đứa bé bên cạnh trốn ở phía sau Ninh Thư.



"Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ đưa cho anh." Sắc mặt Ninh Thư trở nên lợi hại: "Chờ đấy đợi thư mời luật sư của tôi đi."



"Cô có ý gì?" Trong lòng An Kim Vĩ dâng lên dự cảm không lành, nhưng vẫn cứng rắn chịu đựng: "Cô hù dọa ai đấy, còn không phải muốn tìm người tình đến đối phó với tôi sao, nói cho cô biết, An Kim Vĩ tôi thì ai cũng không sợ."



Sắc mặt Ninh Thư lạnh nhạt: "Còn cần nhờ người khác đối phó sao, một ngón tay của tôi cũng có thể đối phó anh."



Ninh Thư quay đầu nói với mẹ Trương Ninh: "Con đi trước."



Ninh Thư ôm lấy bé, đảo mắt nhìn người của Trương gia, bật cười một tiếng, đây chính là điều mẹ Trương Ninh nói phải nâng đỡ lẫn nhau sao, khi cô mặt đối với lời nói xấu của người khác và lúc bị bắt nạt, người của Trương gia không có một ai đứng ra ra mặt cho cô.



Đoán là trong lòng ngược lại vẫn còn đang trách cô làm mất mặt họ.



Nâng đỡ lẫn nhau chính là lấy tiền từ trên người cô để mượn cớ cho cô bỏ lực bỏ tiền mà thôi, tình cảm phải là vì nhau, đơn phương như vậy lại muốn người khác trả tiền, ở đâu có chuyện tốt như vậy.



Ngay cả người thân đôi khi cũng không thể dựa vào, người phụ nữ không nên gửi hy vọng vào một người người đàn ông có thể thương yêu cô ấy, đối xử tốt với cô ấy, người đàn ông tốt là ước mơ hư vô mờ mịt.



Ninh Thư ôm lấy em bé liền ra đi, An Kim Vĩ không quan tâm đến người phụ nữ đi cùng với mình, đuổi theo Ninh Thư rồi bắt lấy cánh tay Ninh Thư: "Cô có ý gì, đưa đoạn video cho tôi, tôi sẽ không ngu giống như trước nữa, bị cô lừa quay mòng mòng nên đưa cho cô tiền."



Ninh Thư hất cánh tay của An Kim Vĩ ra: "Đừng đụng đến tôi, nói cho anh biết, lần này anh không muốn trả tiền thì tôi cũng phải bắt anh trả tiền, anh đợi đấy."



Ninh Thư gọi một chiếc xe liền đi, quay đầu nhìn An Kim Vĩ đứng ở ven đường, gương mặt quả thật không thể nhìn.



Ninh Thư bật cười một tiếng, phải chơi cho anh không dám tới trêu chọc tôi nữa.



Ninh Thư trực tiếp đâm đơn, tố cáo An Kim Vĩ phỉ báng nói xấu, An Kim Vĩ cố ý bịa đặt và hư cấu sự thật, hạ thấp đi nhân phẩm của người khác, hủy hoại thanh danh của người khác.



Ninh Thư quen thuộc các trình tự tố tụng, bằng tốc độ nhanh nhất giải quyết chuyện này, chẳng mấy chốc thì thư tòa án gửi đến An gia.



Lúc An Kim Vĩ nhìn thấy thư tòa án gửi đến, vẻ mặt liền ngơ ngác, nhìn thấy nguyên cáo là Trương Ninh, An Kim Vĩ thực sự là tức muốn chết.




Hắn chẳng qua là tùy tiện nói hai câu, người phụ nữ này liền tố cáo hắn, thật là chuyện bé xé ra to.



Cha An Kim Vĩ đeo kính lão, nhìn lệnh truyền từ tòa án lại nhìn thấy tên Trương Ninh: "Tại sao người phụ nữ này lại xuất hiện nữa rồi?"



"Hôm trước gặp ở trung tâm thương mại, chẳng qua là con nói hai câu, cô ta lại ghi hình lại." An Kim Vĩ vò đầu nói.



Cha An Kim Vĩ lập tức bỏ kính lão xuống ném vào An Kim Vĩ, An Kim Vĩ bị ném trúng vào mặt, không nhịn được che che mặt.



"Mày làm gì còn đi trêu chọc người phụ nữ này, bây giờ còn bị tố cáo lên tòa án?" Cha An Kim Vĩ không nhịn được nói: "Bây giờ đến tận lúc này, mọi chuyện thật không dễ gì mới bị mọi người quên lãng, hiện giờ lại bị tố cáo lên tòa án rồi."



Cha An Kim Vĩ tức giận đến xanh mặt vì có rất ít người dân bằng lòng lên toà án, hơn một chuyện không bằng bớt một chuyện, chuyện lớn hóa nhỏ, có thể giải quyết riêng tư thì giải quyết.



Nhưng bây giờ thư mời của tòa án đã tới, cơ hội giải quyết riêng là không cao.



"Gọi điện thoại cho cô ta, giải quyết riêng đi." Cha An Kim Vĩ mệt mỏi nói: "Sau chuyện này, con cũng nhanh cưới một người vợ đi, yên ổn sống qua ngày, con bây giờ càng ngày càng kỳ cục rồi."




Trong lòng An Kim Vĩ hận không thể xé nát Ninh Thư, thế nhưng hắn không biết số điện thoại của Ninh Thư, đến Trương gia tìm Ninh Thư, kết quả được biết là cô căn bản không về nhà mà ở lại khách sạn, người của Trương gia cũng không biết Ninh Thư ở đâu.



An Kim Vĩ tìm không thấy được Ninh Thư, cũng không có cách nào giải quyết riêng, chỉ có thể chờ mở phiên toà.



Đến lúc mở phiên toà, cho dù người nhà họ An không muốn lên tòa án cũng không có cách nào khác.



Một nhà ba người của An gia chờ ở cửa tòa án, hai vợ chồng già của An gia hai ba năm nay đã già hơn rất nhiều, biến cố phát sinh khiến cho An gia bị tổn thương nguyên khí, có cảm giảm bị tổn thương tận gốc rễ.



Luôn luôn mang theo cảm giác chán nản.



Ninh Thư đi xe đến cửa tòa án, ăn mặc quần áo công sở chỉnh tề, chân đi giày cao gót màu đen, đầu tóc chải chuốt ngay ngắn, trên mặt trang điểm nhẹ, hiện lên khí sắc vô cùng tốt.



Cả người có vẻ lợi hại mà chuyên nghiệp, Ninh Thư đi giày cao gót, lộc cộc đi tới trước mặt người nhà họ An.



An Kim Vĩ sững sờ nhìn Ninh Thư, Ninh Thư mỉm cười: "Tôi là luật sư, còn về bồ nhí mà anh nói, chuyện bán thân mà anh nói...”



"Tại sao cô lại là luật sư?" An Kim Vĩ thật sự là không nghĩ tới nghề luật sư vĩ đại chuyên nghiệp nghiêm túc như vậy lại có quan hệ với người phụ nữ điên này.



"Trương Ninh, con đàn bà đê tiện nhà cô, tại sao cô phải bám chặt lấy con trai tôi." Mẹ An Kim Vĩ chỉ vào Ninh Thư mà mắng.



Ninh Thư lạnh nhạt nói: "Ở cửa tòa án nên chú ý lời nói, con trai của bà ngày hôm nay đang đứng ở chỗ bị cáo chính là do miệng nói lung tung đó."



"Cô..." Mẹ An Kim Vĩ chỉ vào Ninh Thư, lại không dám nói thêm điều gì.



An Kim Vĩ nhìn Ninh Thư: "Chúng ta giải quyết riêng tư đi, cô muốn bao nhiêu tiền?"



Ninh Thư cười híp mắt đáp: "Tôi bây giờ không thiếu tiền, mở miệng là tiện mồm nói xấu tôi, tôi muốn về sau anh nhìn thấy tôi không dám nói lung tung."



"Trương Ninh, đối nhân xử thế hãy giữ lại một con đường, về sau còn gặp lại." Cha An Kim Vĩ sầm mặt nói.



Ninh Thư khẽ nheo mắt, "Còn gặp lại? Con trai ông nhìn thấy tôi liền nói xấu tôi là bồ nhí, là gái, đây chính là “còn gặp lại” mà ông nói, tôi hơi thỏa hiệp một chút, có phải cái chậu phân này sẽ chụp lên trên đầu của tôi hay không."