Hân hoan và bi thương.
Khi người ngoài đến Jonah, những điều khủng khiếp sẽ xảy ra.
Gió vù vù thổi qua các con phố, biến tro bụi thành sương mù phủ khắp núi, cuối cùng tan biến về phía chân trời vô tận.
Vị khách đứng dậy, đi về phía con đường mà anh đã đến. Khi đến anh cô độc một mình và khi đi cũng thế. Nhưng con đường đã ngổn ngang xác chết.
Cả thế giới mờ ảo thành cái bóng vàng nhạt sau lưng anh.
Kẻ đã chết, kẻ còn sống, kẻ vùng vẫy, kẻ sững sờ, gió thổi biến tất cả thành luồng sáng lấp lánh, theo chân vị khách lạ về Đêm Vĩnh Hằng tĩnh lặng.
Một cánh bướm tàn tạ bị gió cuốn qua trước mặt Anphil.
Anphil vươn tay, cánh bướm nhẹ nhàng đáp xuống lòng bàn tay anh. Dưới vết cháy đen ở mép cánh có thể lờ mờ nhìn ra những hoa văn sặc sỡ, xinh đẹp.
Trong tiếng gió như tiếng nức nở, tiếng hét của quái vật lại vang lên. Chúng muốn tái hiện lại khung cảnh năm ấy, muốn dùng giọng điệu điên cuồng nhất, tuyệt vọng nhất để tra khảo linh hồn người trước mặt.
Càng muốn dùng thù hận đã tích lũy hàng ngàn năm để trả thù anh, tra tấn anh, giết chết anh!
Nhưng...
Ảo giác lung lay sắp đổ, vài lần gần kề tan vỡ, không cách nào tiếp tục.
"Đã quên rồi sao? Quá lâu rồi." Anphil đặt cánh bướm vào lòng bàn tay, giọng nói vẫn lạnh nhạt như không mang chút cảm xúc nào.
Khi anh thả ngón tay ra, cánh bướm biến thành một con bướm nhẹ nhàng nhanh nhẹn bay ra khỏi tay anh: "Nhưng tôi vẫn nhớ."
Con bướm bay về phương xa, cảnh vật xung quanh lặng lẽ thay đổi.
Landon Warren, một vương quốc xinh đẹp.
Xuyên qua rừng rậm, phía trước là tế đàn tròn trang nghiêm bằng đá tảng, còn mới tinh. Đây vẫn là núi Jonah, nơi người dân thị trấn cử hành những ngày tế lễ, chỉ không biết đây là khung cảnh từ bao nhiêu kỷ nguyên trước. Núi Jonah còn chưa là vách núi dốc đứng, mà là một dãy núi cao liên miên.
Khi Úc Phi Trần và Anphil đi về phía trước, đối diện cũng có hai người khác đang đi tới. Một trong số đó là vị khách đã đến thăm thế giới người bướm – cũng là chủ nhân của Landon Warren.
Chẳng biết anh đã trải qua bao nhiêu năm tháng trong Đêm Vĩnh Hằng. Anh vẫn mang dáng vẻ áo trắng, tóc vàng như xưa, vẫn khí chất lạnh lùng, thờ ơ và xa cách. Nhưng lớn hơn một chút so với khi diệt cả vương quốc tộc bướm và đã có bóng dáng của vị Chủ Thần tương lai.
Một người khác đi phía sau anh, khuôn mặt người này không có gì ấn tượng, nhìn qua sẽ quên ngay. Không phải vì Úc Phi Trần mù mặt, mà người khác nhìn cũng sẽ thấy thế – đó là Họa Sĩ.
Anh chàng hướng dẫn viên từng nói về ngoại hình đặc biệt của Họa Sĩ. Là thần Nghệ thuật, Sáng tạo và Linh cảm – Họa Sĩ có thể đắp nặn cho mình gương mặt tinh xảo nhất, nhưng anh ta không làm vậy. Họa Sĩ muốn trở thành một trang giấy trắng, từ tâm hồn đến ngoại hình. Bởi vì chỉ trang giấy trắng mới có thể phản ánh hết thảy linh cảm mà không có bất kỳ khúc mắc nào.
Úc Phi Trần nhận ra Họa Sĩ.
Xem ra, rốt cuộc lần này Chủ Thần không còn đơn độc. Khi ý thức được điều này, một cảm giác trống rỗng đột nhiên dâng lên trong tim Úc Phi Trần, mang theo một cơn đau âm ĩ, như thể đó là lỗi của hắn.
Bên kia, Họa Sĩ lên tiếng trước.
"Đây chính là mảnh đất hoàn mỹ nhất trong toàn bộ Đêm Vĩnh Hằng," Họa Sĩ nói: "Nhưng tại sao đến bây giờ anh mới nghĩ đến việc ủy nhiệm Landon Warren cho con dân?" [1]
[1] Nguyên văn là: 但为什么到现在才考虑为兰登沃伦指派子民? Mình không chắc lắm.
Chủ Thần đáp: "Đến lúc rồi."
"Đến lúc gì cơ?" Giọng Họa Sĩ hơi bối rối.
Chủ Thần không trả lời câu hỏi này. Bầu trời dừng lại ở giây phút trước bình minh, dưới vách đá, vạn vật sinh sôi, Ngài đứng trước tế đàn, gió lạnh cuồn cuộn, ánh sáng và bóng tối giao hòa, tựa như hình ảnh sáng thế trong truyền thuyết xa xưa.
Thần thể hiện quá ít cảm xúc, linh hồn Ngài như đã bị đóng băng hàng ngàn năm. Nhưng vào khoảnh khắc này, khi ngón tay Ngài vuốt lên chiếc đồng hồ trang trọng và uy nghiêm ở bãi đá, trong mắt lại hiện lên một ý cười nhẹ. Giống như ánh sáng rọi qua băng tuyết.
Giống như Ngài đã đợi giây phút này hàng ngàn năm rồi.
Rút tay về, Chủ Thần cắt đầu ngón tay mình.
Máu từ đầu ngón tay nhỏ xuống, lan ra tế đàn, rồi biến mất trong nháy mắt, giống như xuyên qua tế đàn dẫn đến một nơi không xác định.
Cùng lúc đó, những thay đổi không thể phát hiện bằng mắt và chỉ có thể cảm nhận bằng trực giác đã trỗi dậy tại vùng đất Landon Warren.
Một giọt, lại một giọt.
Họa Sĩ không biết Thần đang làm gì, chỉ có thể quan sát cảnh tượng này thôi.
Hàng triệu luồng ánh sáng lặng lẽ đổ xuống từ bầu trời hỗn độn và yên tĩnh.
Ánh sáng bay lả tả, ngẩng đầu nhìn lên, chúng như hết thảy vì sao trên thế gian đang rơi xuống như tuyết.
"Tuy không biết anh đang làm gì, nhưng cảnh tượng này thật đẹp." Họa Sĩ nói.
Điểm sáng đầu tiên rơi xuống vùng đất phía tây bắc Landon Warren. Đó là một cánh đồng tuyết lấp lánh. Trong khoảnh khắc ánh sáng chạm đất, vô số hình người ngưng tụ và hình thành trên mảnh đất đó.
Cánh đồng tuyết, vốn không người kể từ khi nó được tạo ra, bỗng trở nên tràn đầy sức sống.
Mọi người đứng trên cánh đồng tuyết nhìn nhau như vừa bừng tỉnh khỏi giấc mộng dài, mãi một lúc sau mới vui mừng ôm nhau.
"Anh đang sáng tạo sinh mệnh." Họa Sĩ mở to mắt, giọng nói không giấu được sự phấn khích: "Anh đang tạo ra những sinh mệnh giống như chúng ta sao?"
Sau đó, Họa Sĩ nhìn về phía xa xăm, đột nhiên cau mày: "Không, bọn họ... tôi đã từng gặp họ."
Đó là thế giới mà Chủ Thần và Họa Sĩ vừa rời khỏi, nơi ấy cũng là một cánh đồng đầy tuyết. Một hồi chinh phạt kết thúc, tiến trình của thế giới bị đảo ngược và được trả về cho Chủ Thần. Trong Đêm Vĩnh Hằng, một mảnh vụn biến mất và Thần quốc mở rộng thêm một vùng lãnh thổ.
Còn đây là những người đã chết đi trong cuộc chiến hỗn loạn và đẫm máu.
Lông mày chợt thả lỏng, Họa Sĩ nói: "Không phải tạo hóa, mà là... tái sinh?"
Cùng lúc đó, Úc Phi Trần đang xem cảnh tượng này, cũng nghe thấy Anphil nói.
"Tôi đã từng không có gì, cho đến ngày hôm nay, mới đạt đủ sức mạnh từ Đêm Vĩnh Hằng." Giọng của người thiếu niên thản nhiên, "tái sinh là quyền năng thuộc về thần thánh đầu tiên mà tôi nắm trong tay."
Mọi người đều nói, Thần toàn tri, Thần toàn năng.
Vậy thì việc triệu hồi người từ bóng tối của cái chết cũng dễ như trở bàn tay.
Máu vẫn tiếp tục chảy.
Ánh sáng thả những nụ hôn xuống vùng đất Landon Warren. Mọi điểm sáng đều là linh hồn từ những thế giới trước kia. Vào ngày này, trong nghi lễ phục sinh, họ sẽ vượt qua con sông u tối của cõi chết và trở lại thế giới của người sống. Những người từng giãy dụa chết đi, như một giấc mơ, họ vẫn đứng trên mảnh đất không khác với nơi họ từng sinh sống, nhưng không biết tại sao họ lại ở đây.
Nghi thức phục sinh với chỉ hai người có mặt này kéo dài rất lâu.
Không biết bao nhiêu ánh sáng đã rơi xuống, và Landon Warren rộng lớn mênh mông có được những con dân đầu tiên của nó.
Họa Sĩ đã từng không hiểu tại sao Chủ Thần lại phải xây dựng một mảnh đất như Landon Warren. Bây giờ, rốt cuộc anh ta đã hiểu.
Họa sĩ hơi mê man nhìn khuôn mặt Chủ Thần, vẻ mặt này rất khó hình dung, nhất định lúc này Họa Sĩ đã đạt được một linh cảm kinh lạ thường, bởi vì ánh mắt anh ta nói, linh hồn anh ta run rẩy.
"Suốt quãng đường theo chân anh tới đây, những linh cảm mà tôi nhận được từ anh đều là về tội ác và hình phạt." Họa Sĩ nhẹ nhàng nói, "nhưng vừa rồi có một khoảng khắc tôi đã thấy tình yêu và cái đẹp, đủ để phác thảo cả ngàn bức tranh mới."
Vạn vật sinh sôi, con người tái sinh, Chủ Thần hiến tế. Họa Sĩ đang nói về bức tranh của mình. Có lẽ đây là nghệ thuật.
Úc Phi Trần thì đang nhìn Landon Warren.
Thời gian chuyển dời, mọi người vẫn đang không ngừng tái sinh, nhưng hắn nhìn ra được, càng về sau thời gian tái sinh càng lâu, sức mạnh Chủ Thần tiêu hao càng nhiều.
Lực chú ý trở lại trên người Anphil. Hắn phát hiện ánh mắt Anphil vẫn luôn dừng trên tế đàn.
Những người sống lại được bao bọc trong niềm vui sướng, nhưng ánh mắt Anphil lại đầy vẻ tĩnh lặng.
Hân hoan và bi thương, tựa như hai cực của thế gian.
Nếu là hoàn toàn sống lại, thì hôm nay tộc người bướm đã không có dị trạng, sau đó đã xảy ra chuyện gì?
Anphil đột nhiên siết chặt ngón tay đang giữ Úc Phi Trần.
Sau nhiều kỷ nguyên, anh đã vứt bỏ quá nhiều quá khứ, cũng chưa bao giờ nhớ lại chúng.
Nhưng khi màn sương thời gian được vén màn bởi linh hồn của quá khứ, anh phát hiện những ký ức ấy vẫn rõ ràng như vừa mới xảy ra.
Cùng với cả cảm xúc ngày hôm nay, càng trống rỗng hơn là tuyệt vọng.
Cổ tay Chủ Thần trước tế đàn khẽ run lên. Đây là một triệu chứng của việc tiêu hao quá nhiều.
Anh rạch một vết thương dài hơn, càng nhiều máu chảy ra bị tế đàn hút vào, ánh sáng rơi xuống dưới chân núi Jonah.
Chàng trai tộc bướm mở mắt và thẫn thờ nhìn thế giới xung quanh.
Hắn nhớ rõ rằng mình đã chết. Ngọn lửa đã nuốt chửng quê hương hắn, cũng nuốt sống tất cả mọi người.
Vị khách, chính vị khách bên ngoài kia đã gây ra hết thảy. Vừa nghĩ đến người đó, cảm giác ớn lạnh từ lòng bàn chân liền dâng lên đỉnh đầu hắn. Hắn tận mắt thấy anh ta bắn ba mũi tên rực lửa vào trung tâm của thành phố người bướm. Anh ta còn nói với hắn rằng – cảm ơn vì lòng hiếu khách.
Thế giờ đã xảy ra chuyện gì?
Vài luồng sáng vụt qua, thêm nhiều người xuất hiện xung quanh hắn. Người bướm nhìn nhau, họ đều nhận ra nhau, cánh bướm rung rinh. Họ nhanh chóng nói về đám cháy khủng khiếp kia, về những tra tấn đã phải chịu đựng khi còn sống và về sự tái sinh lạ thường hiện tại.
Chàng trai tộc bướm vừa nghe vừa hoảng sợ nhìn xung quanh.
Cuối cùng, một màu vàng trắng mơ hồ lướt qua tầm nhìn của hắn, sắc màu này đã khắc quá sâu trong tim hắn. Hắn dồn tất cả sức lực để nhìn thật kỹ, rốt cuộc nhìn thấy một bóng dáng đơn độc trên đỉnh núi phía xa xa.
Nỗi sợ hãi xâm chiếm trái tim hắn.
Một trực giác mãnh liệt mách bảo hắn rằng – chính là người đó.
Cả người hắn run rẩy, nhìn chằm chặp nơi ấy.
Trước tế đàn trên đỉnh núi, Chủ Thần phát giác, cũng nhìn chàng trai người bướm năm ấy.
Gió núi vù vù, từ bao đời nay, gió đã vang vọng khắp thế gian.
Ngay tại khoảnh khắc hai mắt chạm nhau, bánh xe vận mệnh chậm rãi lăn bánh.
Quá trình tái sinh đột ngột dừng lại.
Đôi mắt Chủ Thần có chút sững sờ, Ngài giơ tay phải lên, nơi cổ tay có vết dao hình chữ thập, máu tươi trút xuống nhưng tế đàn không hề hấp thụ.
Như nhận ra điều gì đó, Chủ Thần lại đặt ngón tay lên tế đàn, nhúng ngón tay vào vũng máu. Chậm rãi và dứt khoát, Ngài nhắm mắt lại, đẩy máu vào tế đàn bằng sức mạnh không thể tưởng tượng!
Thêm một người bướm tái sinh dưới chân núi. Nhưng đôi cánh bướm của người nọ chỉ còn lại một chút, các mép đã cháy đen.
Rồi đến người thứ hai, thứ ba...
Ban đầu là cánh bướm thay đổi, sau đó là tứ chi biến dị khác thường.
Càng về sau... càng không thể gọi là "người".
Trong màn khí đen ngòm hỗn loạn, các tứ chi hoặc nội tạng biến dạng rối loạn.
Họa Sĩ lẩm bẩm: "... mau dừng lại... dừng lại!"
Nhưng dường như Chủ Thần không còn nghe thấy lời anh ta.
Họa Sĩ lao tới, nghiến răng miễn cưỡng rút ngón tay Chủ Thần ra khỏi tế đàn.
Chủ Thần chợt mở mắt, thấy cảnh tượng dưới núi.
Anh nhìn vào lòng bàn tay của mình: "... tại sao?"
"Anh không đủ sức mãnh." Họa Sĩ nói, "anh phải nghỉ ngơi, chờ hồi phục rồi chúng ta trở lại."
Ánh mắt Thần nhìn chằm chằm những người bướm dị thường, dường như Ngài thấy được thứ đáng sợ trong hư không.
Ngài lắc đầu: "Không phải sức mạnh."
Ngài chậm rãi đặt ngón tay lên tế đàn lần nữa.
Lần này, ngay cả bóng dáng của Ngài cũng trở nên nhạt nhòa.
Họa Sĩ mở to hai mắt: "Không..."
Một luồng sáng mới rốt cuộc đã xuất hiện trên không trung núi Jonah.
Lần này, chúng lặng lẽ hóa thành tro tàn giữa không trung, gió thổi liền tan biến.
Khoảnh khắc tro tàn tan biến, có thứ gì đó trên người Thần đã chết đi. Ngài nhắm mắt và thở nhẹ, như thể đang phải chịu một nỗi đau dữ dội.
Họa Sĩ từng nhìn thấy Chủ Thần bị thương, ngay cả những vết thương đau đớn cũng không thể làm rung chuyển cảm xúc dù là nhỏ nhất trong Ngài, chưa bao giờ như ngày hôm nay.
Anh ta hoảng sợ đỡ lấy Thần, hỏi đi hỏi lại: "Anh bị sao vậy?"
"Anh bị sao vậy?" Úc Phi Trần hỏi.
Anphil nhìn vào mắt hắn, im lặng thật lâu.
"Không thể tiếp tục tái sinh, đúng không?"
Nỗi đau trong mắt Anphil cuối cùng cũng hóa thành thực thể, Úc Phi Trần đưa tay lau nước mắt trên má anh.
Thần trong ảo ảnh ngay cả nụ cười cũng giá rét.
Anphil trước mặt hắn lại có thể đỏ bừng khóe mắt.
Đây là lần thứ ba anh khóc trước mặt em, Úc Phi Trần nghĩ.
"Tôi đã hứa rằng sẽ tái sinh tất cả những người đã chết vì tôi, và đưa những người đã chết bởi tôi trở lại." Anphil ngẩng đầu nhìn hắn, "ngày ấy, sau khi đã nắm trong tay sức mạnh tái sinh, tôi cũng cho rằng... từ giờ trở đi, tôi có thể thực hiện tất cả những lời thề trong quá khứ. Cho đến lúc này, tôi mới biết rằng, tái sinh cũng có một giới hạn không thể vượt qua. Không phải sức mạnh mà là thời gian. Sau một khoảng thời gian, sức mạnh đã tiêu tan sẽ không bao giờ có thể tập hợp lại và người đã chết vĩnh viễn không thể tái sinh."
"Sau này, tôi đặt tên cho độ dài của giới hạn tái sinh là một kỷ nguyên."
Hết chương 131.