Bút Tháp

Chương 14: Hơi độc gây cười - 11






Cũng đúng.

Chuyện Úc Phi Trần giỏi nhất, chính là tự lo việc của mình. Mà lòng hiếu kỳ của hắn cũng khiếm khuyết như trí nhớ vậy, sẽ không cố chấp một vấn đề.

Hắn chẳng ừ hử gì. Trong buồng giam ngoài tiếng hít thở cũng chỉ còn tiếng kim đồng hồ khe khẽ tíc tắc.

Đèn dầu bị tắt đi, sau năm phút, đồng hồ điểm mười hai giờ, đèn lại được bật. Anfield là người duy nhất không bịt mắt, vì dù có theo logic kiểu gì thì một thượng úy cao quý từ Siun không thể chết trong buồng giam tù binh được.

Úc Phi Trần lên tiếng: "Nhìn thấy gì?"

Im lặng chốc lát, Anfield mới trả lời.

Khi không nhìn thấy, thính giác càng nhạy bén hơn. Giọng nói Anfield lành lạnh như xa như gần, giống như một lời tuyên án.

"Mọi người đều đã chết."

Chuyện này ngoài dự kiến của Úc Phi Trần, hắn nghĩ ít nhất mình cũng sẽ không chết.

Hắn xác nhận lại lần nữa: "Tất cả?"

Anfield trả lời ngắn gọn: "Tất cả."

Nói cách khác, vào ngày 22 tương ứng với ngày 30, tất cả mọi người đều chết trong buồng giam.

Úc Phi Trần đưa tay định chạm vào cửa buồng, nhưng Anfield đã giữ cổ tay hắn lại.

Úc Phi Trần liền nhận ra ý của Anfield. Nếu không bị ngăn lại, có thể hắn đã chạm đến xác của mình!

Mà hậu quả khi dụng vào xác chính mình so với tận mắt thấy, có lẽ chẳng kém bao nhiêu.

"Cửa bị khóa từ bên ngoài." Anfield ấn tay hắn về chỗ cũ, đứng dậy.

Tiếng nói vang lên kèm theo tiếng quần áo cọ xát, anh đang xem xét thi thể.

"Mọi người bị khóa trong này," Giọng Anfield nhàn nhạt truyền đến, "Khí độc lan ra từ dưới lên, mọi người đều muốn tránh đến chỗ cao hơn. Thế là giẫm đạp lên nhau, cuối cùng túm lấy song cửa, chất chồng một chỗ, chết do hơi độc gây cười."

Tóc vàng đã-chết-lần-hai khẽ rủa một tiếng. Úc Phi Trần có thể hiểu cho anh ta, vì thượng úy miêu tả quá mức sinh động, nhất là khi họ đã thấy thi thể mỉm cười của những người khác.

Tiếng thi thể nặng nề bị di chuyển vang lên. Tưởng tượng thôi cũng đủ thấy kỳ rồi, nếu còn thấy cảnh Anfield với gương mặt vô cảm, mang bao tay trắng, xử lý xác chết thì còn kỳ cục hơn.

Úc Phi Trần không khỏi nghĩ đến công thức hóa học hắn thấy ở nhà máy hóa chất.

Trong bản ghi chép kia, nó có tên chính thức là "nước thanh tẩy", khi chưa có tên chính thức thì được gọi là "hơi độc gây cười".

Hồi trước, thỉnh thoảng hắn nhận được những nhiệm vụ rất kỳ quặc ở tháp Sáng thế, nhờ đó được tiếp xúc trực tiếp hoặc gián tiếp với nhiều loại hình khoa học kỹ thuật. Do đó có thể đại khái suy ra quá trình vận hành hơi độc từ bản ghi chép thí nghiệm.

Rất đơn giản, nó là hỗn hợp chất độc và một số loại chất gây mê trộn lẫn theo tỷ lệ nhất định. Chất độc làm tê liệt toàn bộ hệ thống sinh lý của con người, mất mọi chức năng và cuối cùng chết vì ngạt thở do không thể tiếp nhận oxy. Thành phần còn lại làm tê liệt trung khu thần kinh, gây ra hưng phấn hoặc ảo giác, làm mặt người trúng độc bất giác cười.

Sau khi hít phải hơi độc, đại khái sẽ chết ngạt, đau đớn như bị đuối nước, cố gắng trèo lên chỗ cao hơn để hít thở, trong khi bất giác rơi vào mê mang, cuối cùng vật vã bỏ mạng.

Trong lời tiên tri này, hắn cũng sẽ chết như thế. Nhưng hắn không nghĩ mình sẽ chết. Ít nhất là không phải cùng một chỗ với người khác.

Nhưng cảm giác thật sự chết đi là như thế nào? Úc Phi Trần phát hiện mình thế mà còn nghiêm túc suy xét vấn đề này.

Tiếng cạy khóa vang lên, cửa sắt mở ra.

Anfield kéo Úc Phi Trần ra ngoài, sau đó lần lượt dẫn những người khác ra.

Có bị kịch của người nhỏ con hôm qua, lần này không ai dám nhìn lại, sau khi tháo bịt mắt liền nhìn về phía buồng giam khác. Đêm nay ánh trăng như tuyết trắng, không cần dùng đèn cũng có thể nhìn rõ mọi thứ.

Mười mấy người trong từng buồng giam, xếp chồng lên nhau với tư thế vặn vẹo, ở song sắt hoặc xó tường, không ai thoát khỏi.

"Xảy ra chuyện gì thế này?" Shiramatsu hít sâu một hơi, đã thấy thảm cảnh hôm qua, hôm nay mọi người đều đỡ hơn nhiều.

Úc Phi Trần xem xét xung quanh. Cửa sắt đều bị khóa ngoài, mặt nạ phòng độc nằm lăn lóc trong góc hành lang, chứng tỏ đây là vết tích của đám lính gác. Hầu như trên người mọi người đều có vết roi, trước khi chết họ đều bị trừng phát. Cổng chính đóng kín để phòng ngừa hơi độc lọt ra ngoài, đây là mưu sát có kế hoạch. Mọi thứ rõ ràng đều chỉ về một kết luận.

"Thượng úy," Úc Phi Trần chợt nói, "phân công hành động đi, không quấy rầy ngài."

Anfield "ừm" một tiếng không mang theo sắc thái tình cảm gì.

Họ tra xét trại tập trung để tìm cơ hội chạy thoát. Mà vị thượng úy này sau khi biết nguyên nhân mất tích của tù binh vẫn tiếp tục đến đây, nhất định cũng có mục đích của mình.

Anh không nói mình muốn tìm gì, Úc Phi Trần cũng không tiết lộ kế hoạch "chạy trốn", đã như vậy thì ngầm hiểu mà tách ra là lựa chọn tốt nhất.

Song, khi cổng trại giam mở ra...

Úc Phi Trần: "..."

Xe quân dụng màu đen của thượng úy sừng sững trước cổng.

Thượng úy thong thả bước tới mở cửa xe, ngồi vào ghế lái, "ầm" một tiếng cửa đóng lại, đèn sáng, động cơ khởi động, chiếc xe chậm rãi lao vào màn đêm.

Úc Phi Trần nghĩ, có lẽ nói lời chia tay hơi sớm rồi.

"Vậy cũng được hả?" Shiramatsu cũng thắc mắc.

"Anh ta chỉ cần bảo sĩ quan phụ tá chạy xe tới đây mỗi đêm là được." Úc Phi Trần đáp.

Giống như hắn dặn Shiramatsu đánh dấu lên tường mỗi đêm vậy.

Shiramatsu thở dài, quay lại vấn đề ban nãy: "Thế sao lần này chúng ta lại chết vậy?"

"Vượt ngục thất bại, bị bọn chúng phát hiện." Úc Phi Trần nói.

Trong thời gian thực, từ hôm qua đến nay, chuyện đáng nhắc đến chỉ có mỗi việc hắn ghi kế hoạch chạy trốn ra giấy phát cho mọi người, vài người đã bắt đầu kế hoạch rồi.

Tương lai vì thế mà thay đổi. Vượt ngục thất bại, mọi người bị xử tử ngay tại chỗ.

"Vậy nghĩa là chúng ta nhất định sẽ thất bại sao?"

Úc Phi Trần không trả lời.

"Sao lại thất bại được?" Shiramatsu vẫn tự hỏi tự trả lời, "tại khó quá hả?"

"Rất nhiều nguyên nhân có thể dẫn đến thất bại." Úc Phi Trần tùy tiện trả lời, hắn là người cẩn thận, chuyện thất bại, hắn đã dự tính trong đầu vô số lần, hết sức thành thạo, "Mọi người không hành động theo kế hoạch hoặc là có nội gián, đại loại thế."

"Chắc là... không có người tố giác đâu nhỉ. Ta đều là đồng bào Korosa mà." Shiramatsu vừa dứt lời, lại như bừng tỉnh, chợt nhìn về hướng Anfield rời đi.

Đương nhiên, Úc Phi Trần cũng chú ý tới động tác này, hai phe đối lập tất nhiên là vậy.

"Anh ta vẫn chưa biết." Hắn chỉ nói vậy, rồi nhìn sang chiếc xe tải đang đậu bên kia, "Cậu đi khởi động xe đi."

"Sao nó lại ở đây?" Shiramatsu la lên: "Là anh làm hả anh Úc?"

"Không." Úc Phi Trần nói với vẻ mặt tỉnh bơ, "Đây là xe họ dùng để vận chuyển bình hơi độc."

Shiramatsu khởi động xe, người đã phục vụ trong quân ngũ một năm, tất nhiên sẽ thành thạo nhiều việc.

Đêm nay, họ mượn tạm xe chở hơi độc của trại tập trung đi một vòng, lên lộ trình bỏ trốn. Cuối cùng, Úc Phi Trần dừng lại hồi lâu ở sân huấn luyện và doanh trại của binh lính, trại tập trung không có nhiều binh lực lắm, năm sĩ quan được trang bị súng. Khoảng hai mươi binh sĩ, mười súng lục, mười súng tiểu liên. Ngoài ra, còn có sáu lính gác và ba mươi lính gác địa phương. Lính gác địa phương chỉ nhập ngũ tạm thời, không có súng, nếu có thì cũng không có đạn.

Úc Phi Trần ghi nhớ lịch trình nhiệm vụ và tuần tra của binh lính, khi rời khỏi thì thấy xe của Anfield đậu ở đây, nhưng bọn hắn đi nơi khác, không chạm mặt. Mãi đến bốn rưỡi sáng, mọi người mới lần lượt trở về buồng giam, xác bọn họ vẫn ở trong nên phải tự bịt mắt, lần theo vách tường đi vào.

Lúc Anfield về, Úc Phi Trần đang dựa tường chợp mắt một lát.

Anfield vừa quay lại đã bắt đầu ho khan. Đêm nào cũng bị thời gian xếp chồng lấy mất nửa giấc ngủ, vì phải quý trọng thời gian nghỉ ngơi, Úc Phi Trần cầm chăn đặt ở chỗ thượng úy.

Bước chân thượng úy dừng hồi lâu trước mặt hắn.

Lâu đến mức khiến Úc Phi Trần nghĩ đã có chuyện xảy ra.

Trong tĩnh lặng, âm thanh tháo nút khe khẽ vang lên, một chiếc áo choàng rơi xuống người hắn.