Bút Tháp

Chương 39: Đền Thắp Đèn – 11




Khi dùng bữa sáng, để an toàn, Molly vẫn trốn trong phòng.

Ông già thông báo nhiệm vụ như thường lệ, dược liệu thứ hai của ma dược phục sinh: mắt của Nữ thần Vận mệnh. Dựa theo thứ tự đã thỏa thuận hôm qua, đến phiên đội Nữ hoàng đi tìm. Úc Phi Trần và những người khác ở lại đền thăm dò tin tức, tìm chân tướng về vết thương của Thánh Tử và tra hung thủ.

Đội Nữ hoàng ở lại phòng ăn thảo luận, bọn Úc Phi Trần đi trước.

Đầu tiên là thăm Juna. Vết thương của Juna rất nặng, ít nhất sáng nay không thể tham gia nhiệm vụ được. Còn vết thương của Ludwig do Úc Phi Trần – người am hiểu kết cấu cơ thể con người – đâm ra nên sau một đêm đã hồi phục, hôm nay không còn trở ngại gì. Do đó, người tham gia nhiệm vụ thăm dò hôm nay là Úc Phi Trần, Shiramatsu, Ludwig và học giả.

Lần thứ hai họ tập hợp tại căn phòng lớn của Giáo hoàng, bàn luận kế hoạch hành động.

Shiramatsu nhìn ra cửa sổ.

"Mọi người có cảm thấy buổi tối ở đây cực kỳ dài không?" Cậu hỏi.

Úc Phi Trần: "Sao lại nói vậy?"

"Tối qua Molly sợ quá ngủ không được, nên em với cổ nói quá trời nói. Nói từ thế giới lúc trước từng sống, nói đến những chuyện trải qua về sau. Lúc cổ ngủ, em nghĩ chắc tụi em nói đến sáng luôn rồi á."

Vậy mà còn có thể nói chuyện với một cô gái xa lạ lâu như thế, Úc Phi Trần bỗng có một loại cảm xúc tựa như "thằng bé đã trưởng thành" hoặc là "cọng cỏ mình nuôi đã cao lớn rồi".

"Nhưng mà, trời vẫn tối thui, nên em cũng ngủ luôn, đến khi cả em với Molly đều dậy, trời vẫn chưa sáng. Vậy là tụi em nói chuyện thêm xí nữa, lúc này trời mới sáng." Shiramatsu nói.

Không ai để ý đến vị kỵ sĩ trẻ tuổi này, khi Úc Phi Trần đã chuẩn bị từ ngữ xong xuôi, định bụng chỉ dẫn cậu ta một trận, thì Ludwig ngồi cạnh hắn lại tiếp lời. Đây là điều Úc Phi Trần không ngờ tới.

Giáo hoàng bệ hạ nhìn Shiramatsu, giọng nói êm dịu như người anh dịu dàng dạy dỗ đứa em mới lớn. Giọng điệu thế này Úc Phi Trần chưa nghe bao giờ.

"Có lẽ," anh nói, "Cậu biết thuyết tương đối đấy."

Shiramatsu: "Đó là gì vậy ạ, em hỏng biết."

Ludwig liếc hắn một cái, không nói gì nữa.

Úc Phi Trần thở dài.

Hiếm khi Giáo hoàng bệ hạ mới ghẹo người ta một lần, còn bị đứa nhỏ thiếu hiểu biết này chọc cho nghẹn luôn.

Cho đến hiện tại, Shiramatsu đã thành công dùng lời nói chọc nghẹn được hắn, Người Gác cổng Claros và Ludwig bệ hạ, có thể nói là chiến tích hiển hách.

Hắn cảm thấy bóng phiên dịch còn chưa đủ, lần tới về vườn Địa Đàng phải mua bóng tri thức cho Shiramatsu mới được, cho cậu ta tiếp thu một số kiến ​​thức và kỹ năng cơ bản trong các thế giới thường gặp.

Có điều, tuy lời trêu đùa trong bông có kim của Giáo hoàng không thành công, nhưng những gì Shiramatsu nói vẫn là sự thật. Ngôi đền này ban đêm cực kỳ dài.

"Tấm màn khổng lồ đang khép lại, miệng giếng nhỏ đi rồi." Hắn nói.

Mọi người ngẩng đầu, trông thấy tấm màn đen tối bao quanh thế giới, chỉ qua một đêm, nó dùng tốc độ khủng khiếp khép lại gần như một nửa. Mới hôm qua miệng giếng còn to cỡ cái mâm, đến hôm nay, giơ một nấm đấm lên trời là có thể che hết miếng giếng rồi.

Ở thế giới bình thường, mặt trời mọc lên từ đường chân trời là sáng sớm, lên đến giữa là giữa trưa, hạ xuống đường chân trời là buổi tối. Mà trong thế giới bao quanh bởi "Bức màn bóng tối" này, mặt trời từ sau màn lên cao là sáng sớm, đến giữa miệng giếng là giữa trưa, xuống sau màn là ban đêm.

Nói cách khác, một số thời điểm ban ngày lẽ ra phải đến đã bị sự hiện diện của tấm màn đen chặn lại. Thời gian buổi sáng bị trì hoãn, còn thời gian ban đêm được kéo dài. Mà theo sự dâng lên và khép lại không ngừng của tấm màn khổng lồ, ban ngày có thể còn bị rút ngắn nữa.

Điều này không chỉ có nghĩa là thế giới đang ngày càng bị chiếm giữ bởi nhiều bóng tối hơn, trở thành nơi ma quỷ hoành hành, mà còn có nghĩa, thời gian bọn họ có thể làm nhiệm vụ ngày càng ngắn.

"Hy vọng bọn họ có thể thành công tìm được dược liệu." Học giả nói.

Nếu Nữ hoàng không tìm được dược liệu, ông già áo choàng cũng chẳng vì chia đội mà buông tha họ. Nhưng hiện tại, họ cũng chỉ có thể chọn tin tưởng đám người kia thôi.

"Ban ngày rất ngắn, chúng ta lập tức hành động luôn ạ?" Shiramatsu hỏi.

"Đừng nóng vội," Úc Phi Trần nói, "Trước tiên phải tổng kết sơ lược những nguy hiểm tồn tại trong thế giới này và điều kiện tử vong đã. Tôi trước."

"Đầu tiên, phải tránh quái vật di chuyển trong bóng, tốt nhất đừng để bóng của mình tiếp xúc với bóng bên ngoài. Khi không thể không tiếp xúc, thì những cái bóng trơ trọi vẫn hơn bóng nối liền không ngớt."

"Thứ hai, tuân thủ quy tắc của thế giới. Trước mắt xem ra có ba quy tắc: Thứ nhất, hoàn thành nhiệm vụ NPC thông báo; thứ hai, sắm vai cho tốt nhân vật của mình; thứ ba, tuân thủ quy củ trong đền. Vi phạm một trong ba điều trên sẽ bị NPC trừng phạt."

Muốn như thế thì có quá nhiều thứ cần phải chú ý, thật sự là quá nhiều.

Thế nhưng, Úc Phi Trần cho rằng mức độ nguy hiểm ở thế giới này cũng không tính là cao. Hắn nói tiếp:

"Nhưng theo những gì Molly trải qua, chỉ cần chọn đúng phương pháp thì vẫn có thể tránh được hình phạt của NPC. Vì vậy, hy vọng mọi người đừng từ bỏ cố gắng sống sót."

"Còn nữa, tôi cho rằng thế giới này quyết định chúng ta có vi phạm quy tắc hay không dựa trên mắt nhìn của NPC, chứ không phải do sức mạnh siêu nhiên nào đó theo dõi từng giây từng phút. Nếu không, hôm qua chúng ta ngụy trang lẻn vào buổi hiến tế, hẳn đã kích hoạt quy tắc tử vong từ lâu rồi. Do đó, trong điều kiện không bị NPC nhìn ra manh mối, chúng ta có thể tự do hành động."

"Tôi nói xong rồi."

Hắn nhìn Shiramatsu: "Cậu có ý kiến gì không."

"Báo cáo anh Úc. Những gì em nghĩ, anh đã nói rồi. Em không nghĩ tới, anh cũng nói luôn. Với lại, những điều anh nói, em đều đồng ý."

Học giả: "Tôi cũng đồng ý."

Úc Phi Trần nhìn Ludwig. Căn cứ theo đống khiếu nại của các chủ thuê những lần làm nhiệm vụ trước, hắn biết đôi khi ánh mắt hắn trông quá lạnh lùng, khiến chủ thuê không cảm nhận được sự ấm áp khi được chăm sóc và bảo vệ. Để phù hợp với nhân vật và xuất phát từ sự tôn kính nên có của một kỵ sĩ trưởng với Giáo hoàng, lần này khi nhìn Ludwig, hắn cố gắng dịu mắt đi một chút.

Hình như cổ họng Shiramatsu không thoải mái, ho "khụ" một tiếng.

"Tôi cũng đồng ý." Ludwig nói: "Nhưng ngoài biết rõ quy tắc tử vong, chúng ta cũng cần tìm cách thoát khỏi thế giới này."

Học giả nói: "Thông thường, cách thoát khỏi một phó bản là thoát khỏi hiện trường nơi nó được đặt. Nhưng hôm qua chúng ta rời khỏi đền cũng không có gì xảy ra. Nếu tiếp tục trốn ra ngoài, sẽ bước vào khu vực nguy hiểm trong tấm màn bóng tối kia. Tôi thấy cách thoát khỏi phó bản này là hoàn thành nhiệm vụ của NPC, tức là thành công phục sinh Thánh tử, đồng thời tìm ra kẻ mưu hại Thánh Tử."

Ludwig gật đầu, quay sang Úc Phi Trần: "Kỵ sĩ trưởng nghĩ thế nào?"

Kỵ sĩ trưởng. Đây là lần đầu tiên Giáo hoàng gọi hắn như vậy, khoảnh khắc xưng hô này rơi vào tai, tâm trí Úc Phi Trần bỗng nhiên ngẩn ngơ. Một cảm giác quen thuộc mà bỡ ngỡ dâng lên trong lòng hắn, tựa như... khi gặp một cảnh tượng, mà bản thân cho rằng đã từng mơ thấy.

Cảm giác phù du lướt qua, nhanh chóng bị một ý nghĩ khác thay thế.

Rõ ràng là hắn đặt vấn đề với Ludwig, sao lại đẩy tới trên người mình rồi?

Hắn nói: "Hoàn thành nhiệm vụ, phục sinh Thánh Tử, tìm ra hung thủ, thoạt nhìn là ba nhiệm vụ khác nhau, nhưng đều ngấm ngầm dẫn về một chuyện."

Shiramatsu: "Chuyện gì?"

Úc Phi Trần nhìn lên "miệng giếng" trắng xanh trên màn trời tối đen, nói: "Ngăn cản tấm màn dâng lên, hay nói cách khác là giữ lại ánh sáng."

Nhiều thứ trông thì phức tạp, rối ren, nhưng phía sau đều có quy luật thống nhất.

"Do đó, sau khi gạt bỏ hết thảy nhân tố quấy nhiễu, chuyện chúng ta phải làm chính là: chống lại bóng tối, giữ gìn ánh sáng. Vì vậy, buổi sáng này, tôi đề nghị trước tiên khoan đi thăm hỏi sống chết của Thánh Tử, nên chia nhau tìm kiếm những ghi chép hoặc truyền thuyết về ánh sáng và bóng tối trong đền, bổ sung kiến ​​thức về thế giới này."

Shiramatsu mù quáng đồng ý.

Học giả nhíu mày: "Có phải anh phân chia quá nhiều rồi không?"

Úc Phi Trần phớt lờ học giả. Đây là thái độ hắn thường dùng khi đối mặt với những câu hỏi vô lý của chủ thuê. Một số chủ thuê khi nghe hắn suy luận kỹ càng, chỉn chu từng bước, đều cho rằng hắn đoán mò, cứ như rớt mất não rồi.

Những gì hắn nói hôm nay đều đã vượt quá tiêu chuẩn, tự nhiên hơi mất hứng, một tay chống má, nghiêng người sang Ludwig: "Bệ hạ thì sao?"

Ánh mắt Ludwig thoáng hiện ý cười: "Tôi đồng ý với cậu."

Không nói nhiều nữa, Shiramatsu và học giả đứng gần cửa nên đã đi trước, Úc Phi Trần và Ludwig ở phía sau.

Sau khi thả chậm vài bước sau bọn họ, Úc Phi Trần dừng lại, hắn cảm thấy có điều cần làm rõ với Ludwig.

"Anh là giáo hoàng mà," hắn nói, "sao giờ lại như tôi mới là người dẫn đội?"

Giáo hoàng hơi ngẩng đầu, mái tóc bạch kim mượt mà xõa trên vai. Hai người nhìn nhau, anh khẽ mím môi. Úc Phi Trần phát hiện, người này hình như đang cười với mình.

Hôm nay ngài uống lộn thuốc hả?

Ngay sau đó, hắn lại nghĩ, bản thân còn đang trong trạng thái sắm vai nhân vật, ở trong mắt Giáo hoàng hẳn là hắn cũng giống như uống lộn thuốc rồi.

Nói cách khác, thái độ của Ludwig đối với hắn thay đổi theo thái độ của hắn. Đây là một vị giáo hoàng tùy cơ ứng biến.

Đúng lúc này, Giáo hoàng thình lình đưa tay về phía hắn. Úc Phi Trần ngẩn ra, không tránh né.

"Tôi mệt rồi." Ludwig khẽ nói. Anh hơi cụp mi xuống, chỉnh lại huy hiệu chữ thập trên ngực kỵ sĩ trưởng: "Muốn theo cậu."