Bút Tháp

Chương 90: Sáng thế – 13




Thần cũng có thể khóc, Úc Phi Trần biết điều đó chứ.

Hắn từng thấy Giáo hoàng Ludwig quay lưng về phía Thánh Tử, cũng biết con dân Landon Warren thường chấm nốt ruồi lệ dưới mắt để kỷ niệm giọt nước mắt đầu tiên của Thần.

Nhưng hắn chưa từng nghĩ Ngài sẽ rơi nước mắt vì hắn.

Chủ Thần vẫn nhìn hắn như thế, khi Úc Phi Trần quay sang, những giọt nước mắt mới lại lặng lẽ lấp đầy khóe mắt anh, khiến hàng mi ướt đẫm.

Chẳng phải nhân từ và đồng cảm, mà là yên tĩnh và mong manh. Không giống như tình thương của đấng bề trên, mà là nỗi buồn âm thầm, lặng lẽ bi thương, như nhìn thấu một bi kịch sắp sửa xảy ra.

Tại sao?

Úc Phi Trần cảm thấy vô lý. Hắn không ngờ sẽ là tình cảnh này, càng không ngờ người này mau nước mắt như thế. Hắn bị đánh đòn phủ đầu mất rồi.

Trong dự đoán của hắn, nếu Chủ Thần xin lỗi thì xem như họ hòa nhau, nhưng giờ phản ứng của Ngài còn dữ dội hơn hắn nghĩ, trái lại đã chiếm ưu thế. Chẳng lẽ mình cũng phải khóc à? Úc Phi Trần tự biết mình không thể làm ra loại chuyện này.

Vì thế, giọng hắn hơi mất tự nhiên: "Đừng khóc."

Nói xong mới nhớ, cũng là câu "đừng khóc" này, hắn đã từng nói với Ludwig khi kết thúc phó bản đền thần, khi đó, Ludwig nói "không khóc nữa".

Giờ lại khóc rồi, có lẽ khi đó chỉ là thuận miệng nói vậy thôi. Nhìn nốt ruồi lệ kia, không hiểu sao Úc Phi Trần lại thấy sốt ruột, nhưng chẳng thể dời mắt đi nơi khác, hắn cần phải làm gì đó, không được để Ngài tiếp tục khóc.

Nói chuyện với Chủ Thần còn tiêu hao tinh thần và thể lực hơn cả đánh phó bản, Úc Phi Trần đành ngồi xuống chiếc ghế mây bên cạnh. Chuyển sang tư thế thoải mái hơn, gác một chân lên và khoanh tay lại, như thể đang thong thả xem người ta khóc.

Úc Phi Trần: "Tôi mới là người không vui, anh khóc cái gì?"

Chủ Thần hơi cụp mắt, đôi đồng tử vàng xanh vẫn yên tĩnh như cũ.

"Tôi thấy mình rất có lỗi." Ngài nói.

Úc Phi Trần: "Không cần."

Con dân của Chủ Thần nhiều biết bao nhiêu, nếu Ngài nhạy cảm như vậy thì chẳng cần làm thần nữa, mỗi ngày dùng nước mắt rửa mặt là được rồi.

"Cần chứ." Thần bình tĩnh nói: "Tôi đã ở thần điện Chạng vạng quá lâu, đã quen với việc hoạch định con đường của vườn Địa đàng và cuộc đời người khác theo ý mình, với cậu cũng thế. Đó là lỗi của tôi khi đã xem nhẹ sự tồn tại của cậu."

Úc Phi Trần nhìn Ngài.

Chẳng hiểu sao lại nói: "Anh cũng sẽ nhận lỗi với từng tín đồ sao?"

Chủ Thần: "Họ đâu có giống cậu."

Úc Phi Trần: "."

Hắn cảm thấy mình đang bị Thần phê bình. Nhưng câu trả lời của Ngài chân thành hơn lời xin lỗi cả triệu lần, thậm chí còn khiến hắn hơi vui một tí. Sau chót, hắn vẫn nghĩ, thế là xong. Hắn không còn bực bội, cũng không còn đối nghịch với chính mình nữa.

Nhưng Úc Phi Trần không quên lời Chủ Thần vừa nói, hiếm khi tò mò: "Vậy lúc mang tôi về, anh đã lập kế hoạch gì cho cuộc đời tôi?"

Lúc này hắn đang ngồi, ngẩng đầu nhìn Chủ Thần, khoảng cách cũng không xa, Thần lại đang chăm chú nhìn hắn, khiến hắn cảm thấy như giây tiếp theo đây, người này sẽ vươn tay – như cách anh đối xử với tất cả tín đồ – nhẹ nhàng chạm vào má mình.

Tuy Chủ Thần không làm thế, nhưng lời nói của Ngài quả thực rất nhẹ nhàng và êm dịu.

"Ban đầu, cậu sẽ trải nghiệm và trưởng thành như mọi người ở vườn Địa đàng, nếu cậu gặp bất trắc mà bỏ mình, cậu sẽ lại trở về vào ngày Phục sinh kế tiếp, cho đến khi đủ trưởng thành và bước vào Đêm vĩnh hằng. Như hiện tại... Nhưng chuyện xảy ra nhanh quá."

Thần nói: "Mới vào Đêm vĩnh hằng khó tránh khỏi nguy hiểm, vì thế tôi quyết định âm thầm đi theo, khi đó cũng không nghĩ cậu sẽ phát hiện. Đôi khi, tôi cũng không biết nên làm thế nào với cậu nữa. Do đó, nếu cậu cảm thấy đau khổ, thì đó chính là lỗi của tôi."

Có một câu mà Ngài không nói ra – Không biết nên làm thế nào là bởi vì tính tình cậu cũng không nằm trong dự đoán ban đầu của tôi.

Nghe xong những lời này, Úc Phi Trần không khỏi nhìn Chủ Thần bằng ánh mắt khác, chỉ mấy câu ngắn ngủi mà đã có thể khiến hắn cảm thấy mình nên vui mừng vì được yêu thương, không phải làm ầm làm ĩ như bây giờ... Không, hắn không có làm ầm ĩ, không hề.

Dù lý trí nhắc nhở bản thân phải cảnh giác với những lời nói bọc đường, nhưng cảm xúc không thể khống chế đã có khuynh hướng thoải mái, lâng lâng. Hắn cong khóe môi nói: "Vậy thì tôi tin."

Ý cười nhàn nhạt cũng tràn ngập trong mắt Chủ Thần.

Úc Phi Trần: "Tôi vào cổng Đêm vĩnh hằng rồi thì sao nữa?"

Thần không nói gì, một lúc sau mới trả lời bằng một câu hỏi: "Cậu muốn trở thành gì?"

Úc Phi Trần đáp rất kiên quyết, gọn gàng: "Tôi không biết."

Chủ Thần trước mắt như không ngờ có người có thể "bình vỡ không sợ nát" một cách hùng hồn như thế, Ngài chớp chớp mắt. Ngây thơ như thê tình huống này không phải do một tay Ngài gây ra vậy, Úc Phi Trần nghĩ.

Gió bên ngoài đã to hơn, thổi bay vạt áo choàng trắng của Thần về phía hắn, khoảng cách trong tầm tay này khiến Úc Phi Trần hơi sững người. Hắn nhớ những ngày đầu mới đến vườn Địa đàng, một mình chờ đợi trên Quảng trường Đá huy băng

Đối với hắn, đó là khoảng thời gian dài nhất trong đời, nhưng đối với vị thần của Ngày vĩnh hằng lại chỉ là một cái chớp mắt.

"Claros nói," giọng Úc Phi Trần rất khẽ và bình thản, "tội lỗi lớn nhất của con người là vọng tưởng trở thành thần thánh."

Trong làn gió, Chủ Thần lắc đầu.

"Ở vườn Địa đàng có phương pháp để trở thành thần và trong Đêm vĩnh hằng cũng tồn tại con đường thoát khỏi vườn Địa đàng," Ngài nói, "chẳng hề vọng tưởng, cũng không phải tội lỗi."

Úc Phi Trần nhìn Ngài thật lâu, không phải đang suy nghĩ hàm ý trong lời Ngài nói, mà chỉ muốn nhìn rõ trái tim vĩnh viễn nhân từ trong lời đồn thôi.

Hắn hỏi: "Vậy tội lỗi thật sự là gì?"

Đôi mắt dịu dàng, điềm tĩnh của Ngài chan chứa ánh chiều tà, như đang nhìn Úc Phi Trần, lại như đang nhìn khoảng không vô tận giữa họ.

"Trên đời chỉ có một tội lỗi chân chính," Ngài nói, "đó là không muốn đối diện với trái tim mình."

Câu nói này đã chạm đến Úc Phi Trần, hơn cả lời Claros.

Hắn nhìn Ngài, đột nhiên nghĩ, nhận xét của tôi khi mới bước vào phòng đã sai.

Vị thần chân chính đúng là nên có dáng vẻ như Ngài.

Nỗi hoang mang mù mờ vẫn luôn vây lấy hắn thực ra cũng khá đơn giản. Để sống, có những việc người ta cần phải làm. Theo đuổi, bảo vệ một điều gì đó... hoặc là đấu tranh với nó. Đây là những lựa chọn hắn luôn phải đối mặt, nhưng người nọ luôn dễ dàng khơi dậy rất nhiều cảm xúc không cần thiết, khiến cho trước mắt hắn ngổn ngang vô số hình ảnh phản chiếu hư ảo, cũng hãm sâu bản thân vào đó.

Quả thật hắn chưa từng đối diện với con tim mình.

Tiếng reo hò trên Quảng trường Đá huy băng truyền đến, phá vỡ khoảng lặng ngắn ngủi, Chủ Thần hỏi: "Cậu đang nghĩ gì thế?"

"Không có gì." Úc Phi Trần đáp: "Tôi... biết phải làm thế nào rồi."

Giọng Chủ Thần hơi dò hỏi: "Cậu..."

Úc Phi Trần nói chậm lại: "Tôi không sao."

Hắn không nói "tôi hết giận rồi", dù sao cũng thấy nói vậy hơi quai quái.

Nhưng Chủ Thần đã hiểu ý hắn, nét cười hiện lên trong mắt, anh bảo: "Nếu sau này cậu còn cảm thấy hoang mang, tôi hy vọng mình có thể giải đáp giúp cậu."

Sau này có hoang mang thì là chuyện của tương lai. Hôm nay, hắn đã nói ra những điều mà bình thường khó có thể nói được, vốn tưởng sẽ hối hận, nhưng bỗng nhiên lại cảm thấy thoải mái, khoan khoái. Úc Phi Trần đứng lên. Cảnh vật phía xa lấp ló sau tán lá, hắn thấy một bóng dáng quen thuộc – Murphy đang đứng bên bờ sông Ráng Chiều, tô tô quẹt quẹt lên giá vẽ. Họa Sĩ ở ngay cạnh chỉ dẫn anh ta, thỉnh thoảng đổi vị trí, cầm bút sửa tranh, trông vô cùng thân thiết.

Dời mắt đi, Úc Phi Trần hỏi: "Muốn ra ngoài chút không?"

Những gì cần nói đều đã nói xong, nếu tiếp tục thế này, họ chỉ có thể im lặng ngây người, tuy hắn không chán, nhưng tình cảnh này có chút khó xử.

"Cậu muốn đi đâu?" Chủ Thần không từ chối lời đề nghị.

Đi đâu à? Đó mới là vấn đề đấy.

Úc Phi Trần nhớ lại những lời mời mình từng nhận được, gần Quảng trường Đá huy băng chỉ có ba địa điểm có thể tụ tập cùng bạn bè: đến phố Hoàng Hôn uống rượu, tản bộ dọc bờ Ráng Chiều và mua sắm trên phố Ánh Chiều.

Đi uống rượu thì chẳng có chuyện gì để nói, bên bờ Ráng Chiều lại có Murphy. Hắn không muốn gặp Murphy, đương nhiên cũng chẳng muốn thấy tranh anh ta vẽ, theo Claros nói thì xấu lắm.

"Đến phố Ánh Chiều đi." Hắn đề nghị.

Nói xong, như nghĩ đến chuyện gì, hắn hỏi: "Người ta có nhận ra anh không?"

Chuyện các vị thần khác loanh quanh khắp vườn Địa đàng cũng không có gì lạ, mọi người đều từng tiếp xúc cả rồi, cứ xem họ như NPC là được, nhưng nếu Chủ Thần xuất hiện thì lại khác.

Hắn thấy Chủ Thần ngó sang chiếc gương bên cạnh, động tác hơi do dự. Trong gương phản chiếu hình dáng anh.

"Tôi đã thay đổi khuôn mặt rồi." Ngài từ tốn nói: "Cậu không thấy sao?"

Úc Phi Trần: "..."

Hình như hắn vừa bại lộ điều gì đó rồi.

Bản thân mù mặt lâu năm, nào giờ ở cạnh những người khác chẳng làm sao, không ngờ lại bại lộ thế này.

Nhưng hắn thật sự không biết khuôn mặt anh có gì khác với lúc trước, thậm chí chẳng khác bao nhiêu so với Anfield và Ludwig, chỉ có màu sắc hơi thay đổi chút thôi.

Hắn không muốn tự vạch trần chính mình trước mặt Chủ Thần, bèn nói một câu có lệ: "Anh... khiến người ta có cảm giác rất đặc biệt."

Chủ Thần cũng không quá vướng mắc vấn đề này, anh khẽ cười: "Vậy là được rồi."

Trước khi đi, Úc Phi Trần xem Ngài chỉnh trang sơ lại tóc tai trước gương. Khi mái tóc dài đã được chải chuốt đàng hoàng, một nhánh dây leo với những chiếc lá nhỏ tinh xảo từ trên bàn bò ra, đan vào mái tóc Ngài, sau đó tiếp tục bò ra lọn tóc dài hai bên, rồi buộc lỏng lại phía sau đầu, chỉ chừa vài lọn tóc ngắn mềm mại phía trước.

Úc Phi Trần nhìn cảnh này, phòng ở khách sạn Cây To quả thật có chức năng sửa soạn tự động, khẩu hiệu của họ là: "Gu thẩm mỹ của mộc tinh còn đỉnh hơn cả Họa Sĩ, Sassena tin dùng." Hắn ở đây đã nhiều năm mà còn chưa dùng bao giờ, người này lại như rất quen thuộc.

Nhưng dáng vẻ này khiến Chủ Thần trông còn dịu dàng và gần gũi hơn nhiều, giống như một con người.

Lúc ra ngoài, ba cái đầu ló ra từ cửa sổ phòng Shiramatsu: Shiramatsu, Trần Đồng và hướng dẫn viên.

Shiramatsu tha thiết mong chờ: "Anh Úc hông định dẫn em theo hở?"

Hướng dẫn viên lầm bầm: "Dưa hàng thật giá thật luôn, nhân vật chính lại còn là Úc Thần độc thân lâu năm, hất nước không vào [1] nữa cơ, thời tới cản không kịp mà... Đúng đó, có muốn cân nhắc dẫn tôi theo không?"

Trần Đồng lại như có điều muốn nói: "Không đúng, cái người này, sao có thể... vô lý quá! Tập tục ở vườn Địa đàng là thế này hả?"

Úc Phi Trần không hề nể tình, giúp bọn họ đóng cửa sổ lại. Đương nhiên, hắn chẳng mở cửa phòng giúp họ đâu.

- --

[1] Nguyên văn "水泼不进" = không tiếp thu ý kiến/từ chối qua lại với người ngoài.