Thẩm Nhi An nhếch môi, dường như y cũng không hiểu nguyên nhân, lông mày cau lại toát vẻ mờ mịt, chẳng mấy chốc y đã trở về bình tĩnh thường ngày.
Giao Bạch chỉ thuận miệng hỏi, cũng không muốn truy vấn đến cùng, thậm chí còn chẳng buồn biết đáp án. Tên này ấy à, không thể bận tâm quá nhiều, cậu chỉ cần để ý độ sinh động là được rồi.
Giao Bạch phát hiện độ sinh động của cậu và Thẩm Nhi An đã biến từ 29.5 thành 30. Độ tăng 0.5 kia có thể bỏ qua không tính, cậu vừa vui vừa buồn.
Buồn là vì, cậu đã gãy ba cái xương sườn nhưng hứng thú của Thẩm Nhi An với cậu cũng chẳng tăng bao nhiêu. Dường như trong lòng Thẩm Nhi An, Giao Bạch chính là một người không màng an nguy của bản thân mà lao đi bảo vệ bạn bè, cũng không cảm thấy bất ngờ.
Vui là vì, may mắn sự hứng thú đó không liên quan nhiều đến việc giúp bạn không tiếc mạng sống.
Bằng không, nếu liên quan nhiều thì e rằng cậu sẽ phải bỏ hết tay chân mới có thể rút ngắn quan hệ với bảy người bạn tốt còn lại.
Giao Bạch phát hiện Thẩm Nhi An đặt túi vải lớn mà y mang tới ở đầu giường. Cậu nảy sinh chút hiếu kỳ: “Bên trong là gì thế?” Không giống hoa quả.
Thẩm Nhi An lấy từ trong túi ra một xấp đề kiểm tra và sách bài tập, sửa soạn cẩn thận.
Đó đều là bài tập mà tuần trước Giao Bạch chưa làm xong vì gặp tai nạn, còn có bài vở phát trong tuần này cùng với ghi chép của Thẩm Nhi An.
Giao Bạch: “…”
Không cần đâu.
Ngoài phòng bệnh, giám đốc bệnh viện chắp tay sau lưng, nhìn xong liền đi.
Bác sĩ điều trị chính bước theo từng bước nhỏ: “Giám đốc, có cần báo cho chủ tịch Thẩm không ạ?”
Bước chân giám đốc không ngừng: “Nhân vật lớn kia là quý nhân hay quên, thông báo cho anh ta sẽ có vẻ chuyện bé xé ra to.”
Bác sĩ điều trị chần chừ nói: “Nhưng bệnh nhân bên trong và Thẩm thiếu gia…”
Giám đốc hạ giọng: “Làm sao, anh nhìn ra sự mông lung mập mờ giữa mấy đứa nhóc mới biết yêu, hay là bong bóng màu hồng mà đám trẻ thường nhắc đến?”
Bác sĩ điều trị nhớ lại từng chi tiết giữa bệnh nhân và Thẩm thiếu gia từ lúc nhập viện đến nay, cùng với hình ảnh Thẩm thiếu gia đưa cậu đến bệnh viện, khẳng định đáp: “Cũng không có.”
“Tình bạn thôi.” Giám đốc nhớ về chuyện cũ, nhất thời cảm khái: “Nếu có thể đồng hành suốt chặng đường từ trường học ra ngoài xã hội, đó chính là bạn thân. Cái này bền vững trân quý hơn tình tình yêu yêu nhiều.”
“Nói cũng đúng… Bên Thẩm lão phu nhân cũng không nói gì ạ? Ngày nào đó bà ấy biết, liệu có trách chúng ta biết chuyện nhưng không báo không?” Bác sĩ điều trị chỉ tưởng tượng là đã thấy không chịu đựng nổi.
Giám đốc lập tức trở nên nghiêm nghị: “Chúng ta biết cái gì cơ?”
“Chúng ta là bác sĩ, xưa nay chỉ chú ý đến tình trạng của bệnh nhân, không quan tâm đến chuyện riêng tư của bệnh nhân. Chúng ta chẳng biết gì hết, cái gì cũng không biết!” Giám đốc nghiêm mặt phát biểu.
Bác sĩ điều trị kéo khẩu trang xuống, nháy mắt: “Giám đốc, nói nhiều như vậy, kỳ thực anh sợ lão phu nhân đúng không?”
Giám đốc: “…”
“Về phòng của anh đi.” Ông chắp tay sau lưng tiếp tục đi.
Người lần một chuỗi tràng hạt, niệm một câu A Di Đà Phật, cũng có thể là người ác độc nhất.
Lão thái thái nơi hào môn chẳng phải ăn chay.
Giao Bạch ở lại bệnh viện khoảng một tuần thì được xuất viện. Sau đó Thẩm Nhi An mời hộ lý cho cậu, là một ông chú người bản địa, ban đêm về nhà, ban ngày tới.
Buổi tối Giao Bạch muốn làm gì, đều là cậu gọi một cú cho Thẩm Nhi An phòng bên cạnh, nhờ y phụ một tay.
Nếu tấm kim bài tình bạn này đã nằm trong tay Giao Bạch, cậu sẽ tận dụng thật tốt.
Giao Bạch nằm nghiêng người trên giường, lướt weibo đọc wechat. Mấy hôm nay cậu không nhắn gì với Chương Chẩm, đối phương cũng không đi tìm cậu.
Đã lâu như vậy rồi, lần nào cũng vẫn là cậu chủ động. Thế không được.
Dứt khoát dùng luôn lần này làm thử nghiệm đi, cậu muốn xem trong tình huống mình không chủ động, liệu Chương Chẩm có liên hệ với cậu trước không.
Nếu không thể, vậy thì phải thay kế sách khác.
Nằm được một lát, Giao Bạch gọi hộ lý đến dìu cậu lên một chút, nằm quá đau đớn, đứng vẫn hơn. Cậu dịch bước đến trước tấm gương trong toilet, chẹp, mới nuôi được chút thịt đã mất rồi.
“Chú ơi, buổi tối ăn gì ạ?”
Ông chú đọc tên vài món ăn.
Giao Bạch chẳng thấy thèm chút nào. Cậu bất chợt nảy ra một ý, nhanh chóng gửi tin nhắn cho một trong ba số điện thoại lưu trong danh bạ.
Tan học tiết đầu tiên buổi chiều, lớp phó đến tìm Thẩm Nhi An nói chuyện. Năm mới cuối cùng của học sinh khối mười hai trên ghế trường cấp ba sẽ tổ chức tiệc liên hoan. Chương trình của lớp 12/7 còn chưa ra đâu vào đâu.
Bình thường Thẩm Nhi An đều nghe nghiêm túc, nghe xong sẽ cho ý kiến. Lần này y đột nhiên lấy điện thoại ra giữa chừng.
Lớp phó: “…” Lớp trưởng, trường học cấm mang điện thoại đến lớp đó, cậu ngang nhiên lấy ra như vậy thì không tốt lắm nhỉ?
Thẩm Nhi An sẽ chỉ nhận được tin nhắn từ một người, cho nên y mới kiểm tra ngay tại chỗ. Y lưu số của đối phương dưới tên thật.
Giao Bạch: Anh em tốt nhất của tôi, buổi tối tôi muốn ăn lẩu.
Thẩm Nhi An không cảm thấy Giao Bạch nghĩ gì muốn nấy hay tìm cớ gây chuyện. Y chỉ bảo lớp phó rằng “Tối nay bàn lại” rồi rời khỏi phòng học. Y tìm nơi vắng gọi cho bác sĩ, hỏi thăm xác nhận một phen mới trả lời Giao Bạch.
Thẩm: Tôi đã hỏi bác sĩ, tạm thời cậu không thể ăn lẩu.
Giao Bạch: Tôi có thể!
Dường như Thẩm Nhi An có thể xuyên qua ba chữ này mà cảm nhận được sự kích động và kiên quyết của Giao Bạch. Y có chút luống cuống, chưa từng xử lý tình huống thế này bao giờ.
Bả vai bỗng bị vỗ một cái, một kẻ khó đối phó thò đầu qua: “Anh An, cậu đang nhắn tin cho ai đấy?”
Thẩm Nhi An bỏ di động vào túi: “Bạn bè.”
Lương Đống chịu kích thích rất lớn, ngoại trừ gã, anh An còn có người bạn nào khác ư?
Không phải gã mặt dày, mà là anh An không hòa hợp với những người khác.
Lương Đống tò mò, cười hì hì hỏi: “Ai thế, có phải là nữ sinh lớp nào đó không? Giới thiệu chút đi?”
Thẩm Nhi An đi về lớp, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Đống Tử, cậu còn, ghét Giao Bạch không?”
“Phí lời.” Sắc mặt Lương Đống biến thúi hoắc trong một giây, “Anh An, tớ thật sự không muốn nghe cậu nhắc đến nó đâu. Tớ cảm thấy tên nó phát ra từ miệng cậu cũng đủ để làm bẩn cậu rồi.”
“Thật sự, tớ chỉ lo cậu bị nó lừa, cho nó tiến vào nhóm chúng ta. Những gia tộc khác biết được còn không cười chết cậu chắc.” Xưng anh em với tình nhân cũ của cha ruột mình, cảm động trời đất. Quan trọng nhất là, người nọ còn đang nhớ thương cha y và lợi dụng y đấy.
Giữa những câu chữ chứa đầy ghét bỏ khinh thường, nhưng vào lúc này bạn học Lương lại lẩm bẩm: “Một tuần rồi Giao Bạch không đi học. Cậu thấy tớ có nên gọi điện thoại hỏi thăm một chút không?”
Thẩm Nhi An vừa nãy không phản ứng gì, giờ bỗng lên tiếng: “Cậu có, số điện thoại của cậu ấy à?”
Lương Đống nói: “Tớ có nha.”
“Tớ chưa kể với cậu hả, cái lần đó, ngay ngày hôm sau sau vụ Phúc Duyên Lâu, lúc tan học, nó gọi cho tớ rất nhiều cú điện thoại, hỏi tớ có đang ở cùng cậu không. Chẳng hiểu ra sao, cậu chưa nghe cái giọng điệu kia ấy chứ, hoàn toàn khác bình thường.” Lương Đống càu nhà càu nhàu, “Nhất định là nó lấy được số của tớ từ tên chết tiệt lạ hoắc nào đó trong lớp.”
Thẩm Nhi An mò trong túi, lấy ra một tấm giấy vuông. Y vừa đi vừa gấp.
Lương Đống thấy anh An ném chuồn chuồn gấp méo vào thùng rác, da mặt gã giật giật. Anh An giỏi gấp chuồn chuồn lắm, mà dạo này rất hay mắc lỗi.
Anh An có bí mật, có gì đó không muốn chia sẻ với gã.
Nhắc mới nhớ, rốt cuộc cái tên Giao Bạch kia thế nào nhỉ? Đừng là chết người không ai nhặt xác nhé.
Lương Đống vô cùng miễn cưỡng vào nhóm chat lớp, tìm tới nick của nữ sinh cùng bàn của Giao Bạch. Tìm người hỏi han về Giao Bạch là chuyện rất mất mặt, gã nhất định phải lén lén lút lút. Dù sao trước mặt một đám đàn em, gã luôn soi mói bới móc Giao Bạch, nhìn sao cũng không ưa.
Bạn nữ cùng bàn không trả lời.
Lúc Lương Đống vào phòng học, cô trực tiếp mở miệng gọi gã trước mặt cả lớp: “Cậu tìm tớ hỏi về Giao Bạch hả? Tớ cũng không rõ nhà cậu ấy có chuyện gì không. Nếu cậu thực sự lo lắng thì có thể đi hỏi thầy chủ nhiệm xem sao?”
Lớp học yên lặng một giây, tất cả mọi người đều nhìn về Lương Đống, đặc biệt là đàn em của gã.
Lương Đống: “…”
Tiết này không học, ông đây trốn, tạm biệt!
Giao Bạch ở nhà chờ món lẩu, cậu chờ rồi chờ, chờ đến khi nước miếng chảy đầy, hai mắt phát ánh sáng xanh, toàn thân hóa thành hòn vọng An.
Nhưng đến lúc Thẩm Nhi An thật sự đặt nồi lẩu trước mặt Giao Bạch, cậu lại không thèm nữa, bà mẹ mang thai cũng không thay đổi nhanh như cậu.
“Cậu ăn đi, tôi nhìn cậu ăn.” Giao Bạch gượng cười, “Cậu ăn cũng coi như là tôi ăn.”
Thẩm Nhi An không thích lẩu. Y nhìn ánh mắt mong đợi của Giao Bạch, an tĩnh cầm đũa lên.
Giao Bạch cụp mắt, ủ rũ ngửi mùi thơm: “Đúng rồi, người nhà cậu biết chuyện lần này không?”
Thẩm Nhi An lắc đầu.
Nét mặt Giao Bạch có chút mất kiểm soát, thiếu gia này tự giải quyết một mình? Giải quyết thế nào?
À đúng, trước đó không lâu y từng nói, có người để dùng.
Được rồi, vai chính công mà, lợi hại.
Dây thần kinh của Giao Bạch bắt đầu thư giãn, ngữ điệu lười nhác: “Cậu đi khám vết thương của mình chưa?”
Thẩm Nhi An ăn hết rau diếp ngồng trong bát: “Không có gì.” Kế tiếp lại bổ sung vài chữ, “Đều là bị thương ngoài da.”
Giao Bạch có chút bất mãn, Thẩm thiếu gia quá trầm quá tĩnh, lúc chỉ một mình cũng rất khó khăn. Cậu nhớ tới tính cách thiết lập của đối phương, chậc lưỡi, tần suất nói chuyện này cũng xem là nhiều rồi, về sau còn ít lời hơn.
“Cậu không muốn người khác biết hai chúng ta ở chung nhà.”
Thẩm Nhi An nhìn sắc mặt tiều tụy của Giao Bạch, cho nên người nhà không rõ y gặp chuyện bị thương, bạn cùng nhà mới gãy ba xương sườn vì y, đang nằm ở đây. Đống Tử cũng không biết gì.
Đột nhiên không chuẩn bị mà bị đoán trúng tim đen, Giao Bạch cười ngượng ngùng. Thẩm thiếu gia, rất xin lỗi, tôi gian giảo giống nhóm người đánh cậu thôi, bắt trúng tính cách của cậu, xác định cậu sẽ không tiết lộ với người nhà về chuyện riêng trong cuộc sống và học hành nên mới dám chuyển tới.
Vì vậy Giao Bạch tuyệt đối sẽ không nói cho người khác biết việc cậu và Thẩm Nhi An thuê chung nhà. Cậu đều gắng sức che giấu, kéo được bao lâu thì kéo bấy lâu, tốt nhất là có thể kéo dài đến ngày giải quyết Thẩm Nhi An.
Đó là thế cuộc lý tưởng.
Giả như có thay đổi bất ngờ, vậy thì gặp chiêu phá chiêu. Người còn sống, ắt luôn có đường đi.
Giao Bạch trách né đôi mắt có lực xuyên thấu giống cha ruột y, nửa đùa nửa thật: “Bị cậu nói trúng rồi đó, thân phận của tôi rất lúng túng nha. Bà cậu mà biết là sẽ cho rằng tôi muốn làm hư cậu, còn không xử chết tôi chắc.” Sau đó Giao Bạch ha ha, “Không chỉ bà cậu, còn có hai người cha của cậu, bọn họ sẽ không tha cho tôi.”
Thẩm Nhi An nhìn nồi lẩu sôi trào, phản ứng chậm chạp ngước mắt lên: “Hai người, cha?”
“Thẩm Ký và Lương Đống ấy.” Giao Bạch chế nhạo.
Ánh mắt Thẩm Nhi An dừng trên gương mặt Giao Bạch hồi lâu. Y khẽ chớp mắt, mơ hồ nói: “Lần đầu tiên tôi nghe thấy người khác gọi tên ông ta.”
“Không quen à? Nghe nhiều sẽ thành quen.”
Giao Bạch không kìm được mà nhắm mắt lại, nửa tỉnh nửa mơ nghĩ, hôm ấy Tề Sương đến trường tìm cậu giằng co, cậu còn thấy kỳ quái tại sao đối phương không vạch trần việc cậu đến cạnh Thẩm Nhi An. Theo lý thì nếu Tề Sương biết cậu ở 12/7 của Tam Trung, khẳng định chắc chắn sẽ tra xét rõ ràng, sau đó nổi điên cắn người.
Bây giờ Giao Bạch mới hiểu, không phải Tề Sương bỏ sót gốc rễ, mà là không tra được. Chắc Thẩm Nhi An đã làm gì đó che mắt qua chuyện.
Thẩm Nhi An hiện nay là đứa trẻ tốt nha, có thể yên lặng giúp đỡ cậu.
Lúc Giao Bạch chìm vào giấc ngủ say, chăn bông bị một bàn tay đè lên, bên tai phảng phất vang lên tiếng thì thầm của Thẩm Nhi An: “Nếu cậu gặp lại người đó, đừng gọi như vậy, trước mặt ông ta.”
Sự quật cường mà cậu tự cho là giấu rất tốt đã bị người nọ nhìn thấy, tuyệt đối đừng để bị ông ta bắt được.
Bằng không, cậu sẽ lại bị trói buộc lần nữa.
Cái xích chó đó sẽ càng thêm bền chắc hơn cái trước. Ông ta cũng sẽ không giao dây xích cho lão thái thái, mà là tự tay trói cậu lại, mãi tới tận khi cậu bị rút sạch xương cứng ương ngạnh, mất đi huyết tính và bản thân, trở thành một sủng vật chân chính chỉ biết thuần phục chủ nhân.
Mà tôi bây giờ còn lâu mới là đối thủ của ông ta, không thể nào giúp cậu thoát thân.
Thẩm Nhi An đã ăn xong lâu rồi, đi từ bao giờ thì Giao Bạch cũng chẳng biết. Cậu nằm mơ, mơ về cái chết của cha mẹ mình. Đây không phải là lần đầu tiên cậu gặp giấc mộng này, nhưng đây là lần duy nhất cậu không vừa đào bia mộ vừa gào khóc trong tuyệt vọng.
Có lẽ do xương sườn gãy, trong lúc ngủ mơ bị tiềm thức ảnh hưởng nên không dám cử động lung tung.
Chẳng biết đã qua bao lâu, Giao Bạch ngủ mơ mơ màng màng, cảm giác rất khó chịu.
Sự khó chịu ấy không phải về mặt sinh lý, mà là về tâm lý, giống như bị người khác lột sạch quần áo, dùng kính lúp dán lên da, soi từng tấc từng tấc một, còn lấy một chiếc bút máy rất nhỏ để mô tả nó.
Giao Bạch nhíu mày mở mắt, trông thấy… Lão chó họ Thẩm đứng hút thuốc cạnh giường, người đầy mùi rượu và khói thuốc.
“Là mộng.”
Giao Bạch nhắm mắt, giây lát sau cậu bị túm áo ngủ nhấc dậy, một đám khói nồng nặc quyện với hương rượu phun lên mí mắt run run của cậu: “Tỉnh mộng, chó con.”