Bye Bye

Chương 55




Giao Bạch uống thuốc hạ sốt và thuốc kháng viêm mới thấy đỡ hơn chút. Cậu nhờ chú Triệu đưa chậu nước cho mình, tự lau người, không dám trực tiếp tắm rửa vì sợ ngã.

Hiện tại một mình cậu đứng không vững.

"Tiểu Giao, trong hầm hàng vừa bẩn vừa lạnh, rất dễ bị thùng hàng đè lên, không an toàn. Cháu không thể đi đến đấy nữa, cứ ở chỗ chú nằm đi." Chú Triệu cũng không tiện nói nặng lời, đứa trẻ vì muốn giúp chú không quá khó xử trước mặt các đồng nghiệp nên mới tự thương tổn bản thân. Là người có thể nhẫn nhịn.

Như người ta hay nói, những đứa trẻ biết nhẫn nhịn thường không có ai thương.

Chú Triệu sờ chậu nhựa thử nhiệt độ nước, cảm thấy hơi lạnh bèn kéo kéo nút bình ra, đổ thêm một chút vào bên trong: "Có lau được trên lưng không, chú giúp cháu lau mấy cái nhé?"

"Không cần đâu ạ." Giao Bạch từ chối lòng tốt của ông chú. Trước đó cậu đã kiểm tra vết thương trên lưng qua một chiếc gương nhỏ, trông như thể đã bị ngược đãi nghiêm trọng.

Giao Bạch còn chưa dùng thuốc mỡ mà chú Triệu cho, sợ Tề Tử Chí đoán ra được, cậu kính cẩn chờ đợi đối phương thẩm tra bất cứ lúc nào.

Đối với Giao Bạch, cậu có thể tự làm mình bị thương để hoàn thành mục đích, cho dù cậu thương tổn toàn thân thì cũng không thành vấn đề, nhưng không thể quỳ xuống, không thể bị tát.

Cậu có tính cách bướng bỉnh muốn tự tôn thế đấy.

Cho nên,

Tình cảnh trước mắt còn tốt hơn so với lúc ở nhà họ Thẩm, so với lúc đối phó Thẩm Ký.

Giao Bạch mơ màng nằm ngủ úp sấp, lúc cậu được chú Triệu đánh thức thì trời đã tối.

Bữa tối là bắp cải hầm và bánh màn thầu.

Chú Triệu rút ra một chai Nutrition Express từ túi du lịch lớn trong góc, hai tay đen đúa đưa cho Giao Bạch, nói là uống rất bổ dưỡng.

Giao Bạch đói bụng mấy ngày, tạm thời không thể ăn nhiều uống lắm. Buổi trưa cậu chỉ ăn nửa cái bánh bao ngâm nước, lúc này dạ dày cậu đã khôi phục một chút xíu, nhưng cũng không dám ăn nhiều.

Chủ yếu là say sóng.

Giây trước Giao Bạch uống mấy ngụm Nutrition Express mà chú Triệu cho, giây sau đã bỏ chúng vào túi rác cùng với bữa tối của mình. Cậu rút giấy ăn lau miệng, ủ rũ nằm nhoài trên mặt bàn ghép từ mấy tấm ván.

Đời này cậu không muốn đi tàu nữa, nếu sau này có ai ép cậu ra khơi, cậu sẽ nhảy khỏi tàu.

Điều này cũng tương tự với những người bị say tàu xe, thà đi bộ còn hơn là lên xe.

Chú Triệu vặn nắp Nutrition Express, cất nó đi cho cậu, nói câu châm ngôn: "Ngồi nhiều sẽ thành quen."

Giao Bạch vô lực xua xua tay.

Chú Triệu ăn sạch bắp cải và bánh màn thầu rồi húp hết bát canh. Chú phải đi ra ngoài tuần tra, Giao Bạch gọi giật chú lại: "Chú ơi, nếu đồng nghiệp của chú hỏi về cháu, chắc chú biết lấp liếm thế nào chứ?"

"... Biết, biết rồi." Gương mặt già nua của chú Triệu toát vẻ xấu hổ khôn cùng. Mặc dù chú đã ế ẩm bao năm, song chưa từng ăn thịt heo cũng đã thấy heo chạy.

Hơn nữa, dù không biết cũng phải nói là biết, chú thật sự rất sợ cậu chàng lại bảo mình nói những lời thô tục như buổi trưa.

Chú Triệu di chuyển lên trên boong tàu, xì ra nước mũi.

Ông lão lơ lửng như âm linh: "To Con, không phải là anh có dịu dàng êm ái đang chờ à, sao lại ra đây hóng gió biển thế?"

Chú Triệu giật mình: "Tôi đi tuần tra mà."

Nhớ tới lời nhắc nhở của cậu chàng, bộ dáng hàm hậu của chú hơi thay đổi, nặn ra chút mất tự nhiên cùng thẹn thùng: "Ban ngày là do tôi giận ác quá, buổi tối cho cậu ta nghỉ ngơi một chút. Tôi cũng không phải là loại người xằng bậy như thế."

Phù hợp với tính tình của chú.

Ông lão nhìn chằm chằm một lúc, tay đút trong túi áo gió, không biết đang cầm cái gì mà phồng lên: "Cậu ta không nói với anh cái gì à?"

Chú Triệu ngừng kéo sát chiếc áo khoác dài cũ kỹ với vẻ mặt bối rối: "Nói cái gì cơ?"

Ông lão lấy tay ra, quay lưng đi vào trong cabin, kéo dài thanh âm già nua.

"Con tàu này ấy, cũng chẳng biết còn có thể đi ngược lại hay không..."

Chú Triệu xoa tay vài lần, mò điếu thuốc rồi châm lửa, được chứ, chắc chắn là có thể! Chú còn dựa vào việc người nhà họ Thích đến tìm Giao Bạch để chú hoàn thành tâm nguyện đấy.

Khi ông lão ngâm nga bài hát sắp xong thì lạc tone, lão trừng người thanh niên ở cửa phòng 203: "Tôi không đưa cơm cho bọn họ!"

Giao Bạch khoác áo khoác quân đội của chú Triệu. Cậu dựa vào cạnh cửa, toàn thân đều là vết tích khiến người khác mơ tưởng viển vông, giống như ngọn cỏ bị vân vê giập nát, chất lỏng chảy tràn mặt đất thấm ướt bụi bặm.

Tuy nhiên, trong đôi mắt sưng đỏ rũ xuống của cậu không phải là một quầng sáng vỡ vụn, mà là một tia sáng: "Chào bác, cảm ơn đã phối hợp."

Ông lão suýt chút nữa bị nghẹn họng. Thứ gai góc như vậy mà To Con cũng có thể nuốt trôi, cũng không sợ bị đâm hộc máu.

"Cậu muốn thế nào?" Ông lão nghiêm mặt hỏi. Buổi chiều thằng nhãi này bảo lão là "Về rồi trò chuyện", không phải là muốn bàn điều kiện sao? Lén lút ném xuống biển là bớt việc, nhưng lão không chắc chắn, lão nhìn không thấu nước cờ của đối phương.

Sáng sớm là thời cơ tốt nhất, nếu không thành công vào lúc đó thì chứng tỏ rằng quyền chủ động không nằm trong tay. Đều tại tên To Con xấu xa kia!

Giao Bạch cười nói: "Hai người trong khoang hàng là đồng bạn của tôi. Tôi đi ra ngoài, bọn họ nhất định sẽ thăm dò bác về tình huống của tôi. Nếu bọn họ hỏi về tôi, bác phải nói thế nào?"

Ông lão là người thành tinh, không trả lời mà hỏi lại: "Tôi nói thế nào?"

Giao Bạch ra vẻ trầm ngâm: "Tôi không muốn các đồng bạn của tôi lo lắng cho tôi, bác cứ nói là bác không biết."

Ông lão vốn dĩ không muốn dính vào chuyện này: "Tôi không biết."

Giao Bạch gật gật đầu, nhìn lão đi mấy bước, bất thình lình lên tiếng: "Bác à, đồng bạn của tôi cho bác bao nhiêu tiền?"

Thân hình gầy gò nhưng cường tráng của ông lão hơi cứng đờ.

Giao Bạch thấy lão muốn sờ túi, không khỏi chậc lưỡi: "Đừng động một tí là vơ lấy dao găm của bác chứ, xã hội văn minh, có chuyện gì thì nói tử tế."

"Nếu không tôi rất khó xử lý." Giao Bạch làm màu thở dài.

Hơi thở của ông lão rõ ràng đã hỗn loạn.

Giao Bạch không vội, chiêu thức của cậu như đánh bài, rõ ràng tất cả trong tay mình toàn là tôm tép nhỏ bé, nhưng lại phải giả rất giàu có nhằm lừa gạt đối thủ.

Ông lão bị gạt, cứng rắn nói: "Một triệu!"

Giao Bạch tặc lưỡi, chỉ cần giúp vận chuyển lậu là có thể kiếm được một triệu... Người ở tầng chót có lẽ cả đời cũng không kiếm được.

Quả thật là lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa. Túi Tề Tử Chí vẫn còn phồng lắm, nếu thuận lợi tới đảo Tiểu Mính, anh không lo ăn không lo mặc, còn có thể dốc tình nghĩa anh em sâu đậm với Lễ Giác, người một nhà tương thân tương ái, yên ổn sống những ngày củi gạo dầu muối của bọn họ.

Kết cục của Tề Tử Chí không giống trong truyện tranh, cuối đời an ổn bình yên, còn có em trai làm bạn.

Giao Bạch chạm vào những vết cấu dữ tợn trên cằm và mặt. Có tới đảo Tiểu Mính được không thì cậu không biết, có điều, con tàu này tuyệt đối sẽ không lạc lối trên biển mãi mãi hay gặp phải tai nạn ly kỳ trên biển.

Vào lúc này, một tiếng hét kinh thiên động địa vang lên từ phòng điều khiển.

La bàn có phản ứng!

Tất cả các thuyền viên đều vọt ra khỏi ổ chăn chạy vội tới. Họ được biết rằng chuyển động của la bàn chỉ kéo dài trong vài giây, nhưng vẫn phấn chấn lòng người.

Vì điều này chứng tỏ trường điện từ quanh biển đang thay đổi, bọn họ có hy vọng. Quá tốt rồi, chỉ cần mọi người tiết kiệm lương thực, chống đỡ đến lúc đó là được.

Giao Bạch không hưởng thụ niềm vui sướng này, cậu không hề ngạc nhiên mừng rỡ, mà thậm chí còn có một chút hoảng loạn.

Đây là truyện tranh máu chó.

La bàn có phản ứng, đối với cậu thì chính là đang phát ra nhắc nhở vang dội —— chú ý! Một sóng máu chó lớn đang đến! Xin hãy chuẩn bị tốt cấp độ đầu tiên!

Giao Bạch trở về làm ổ trong phòng.

Hai ngày kế tiếp, Giao Bạch chỉ ở hai nơi là khoang hàng hóa và phòng của chú Triệu, kéo lê tấm thân chẳng những không khá lên mà còn bị thương nặng hơn, lần nào cũng là ý thức mơ hồ, sống dở chết dở. Cậu không có tinh lực đi ứng phó cặp anh em một khóc lóc một dỗ dành này, chỉ nhìn tình huống tăng trưởng của độ sinh động.

Ông lão chưa từng đưa thức ăn tới khoang chứa hàng.

Đến buổi tối ngày thứ ba, Giao Bạch nghe chú Triệu ngáy như khoan điện, đang suy nghĩ lung tung thì trợ thủ nhỏ đột nhiên thông báo bạn tốt của cậu online offline.

Là Tề Tử Chí.

Lúc này anh không ở khoang hàng mà đi ngang cửa phòng chú Triệu, không phải là đi ra tìm Giao Bạch.

Anh muốn vụng trộm tìm đồ ăn.

Giao Bạch véo mí mắt nâng cao tinh thần, cậu nên hiện thân rồi.

Trước đó, Giao Bạch đi nhà vệ sinh một chuyến, bôi con cháu của mình khắp người.

Giao Bạch cũng đã làm như vậy trong hai ngày qua, liều sống liều chết.

Vừa rồi cậu thật sự đã cố gắng hết sức, nhưng không còn gì nữa, mệt mỏi.

Khi đang tay không rời khỏi hầm chứa hàng, Tề Tử Chí thình lình chạm mặt Giao Bạch, chóp mũi anh nồng nặc mùi.

Khuôn mặt tiều tụy xanh xanh đỏ đỏ của Giao Bạch đầy vẻ kinh ngạc: "Anh..."

Tề Tử Chí khập khiễng đi vào trong bóng tối.

Sức khỏe Giao Bạch quá yếu, cậu không đuổi kịp Tề Tử Chí, đuổi đến thở hồng hộc mướt mát mồ hôi lạnh.

"Đừng theo tôi." Tề Tử Chí không dừng bước, trong giọng nói khản đặc toát lên sự căm ghét.

"Tôi muốn về khoang hàng." Giao Bạch đỡ tường, di chuyển từng bước nhỏ, "Nhưng lúc đi ra, tôi tình cờ nhìn thấy anh nên theo tới. Anh đến kho tìm đồ ăn à?"

"Không tìm thấy?" Giao Bạch lê bước tới chỗ Tề Tử Chí.

Trước đó ông lão đã bảo chú Triệu mang hết đồ ăn đi, thay đổi địa điểm khác, anh có thể tìm được một hạt gạo thì coi như ông đây thua.

Giao Bạch suy nhược thở phì phò: "Tôi có."

Tề Tử Chí đột nhiên quay đầu, trên mặt đeo khẩu trang đen xám không biết lấy từ đâu tới, mái tóc lẫn sợi trắng ngổn ngang, đôi mắt dưới mày kiếm đỏ ngầu: "Cậu lại muốn giở trò gì?"

"Tôi đã thành thế này, còn có thể giở trò gì chứ?" Giao Bạch không trả lời mà hỏi ngược lại.

Tề Tử Chí cao hơn Giao Bạch nửa cái đầu. Anh hơi nghiêng người kéo khẩu trang xuống, hơi thở nóng rực quét qua như một thanh kiếm sắc bén: "Cậu có thể chuyển qua chuyển lại giữa Thẩm Ký và Thích Dĩ Lạo, mà chỉ mấy thuyền viên nhỏ cũng không ứng phó được à?"

Giao Bạch: "..."

Mẹ kiếp, cậu đã diễn đến mức độ này, tất cả thương tích đều là thật, thế mà vẫn bị hoài nghi.

Cần phải xem hiện trường phát sóng trực tiếp thì mới tin, đúng không?

"Đây là trên biển đấy tổng giám đốc Tề." Giao Bạch liếm sạch dòng máu từ vết thương nứt ra trên môi, "Một, tôi không biết bơi. Hai, tôi không thể tiếp xúc với thế giới bên ngoài, tôi không thể động não chạy trốn tìm người giúp đỡ. Ba, lúc bị anh đánh ngất xỉu đẩy ra ngoài, tôi đã mấy ngày không ăn gì, anh sẽ không quên chuyện này đấy chứ? "

Nửa bên mặt bị nhiễm trùng mưng mủ của Tề Tử Chí khẽ co giật.

"Tôi hôn mê, dù có cách cũng chẳng sử dụng được." Giao Bạch như nhớ lại ký ức đáng sợ nhất trong đời, khép lại chiếc áo khoác cũ không vừa vặn, "Khi tôi tỉnh dậy, toàn thân đau nhức. Tôi muốn chạy, nhưng tôi không thể nhấc nổi một ngón tay..."

Khuôn mặt thon gầy hơn cả thuyền viên của Tề Tử Chí có một nửa nằm dưới đèn vách khoang, là phía không bị bỏng, vẫn cực kỳ đoan chính anh tuấn, chỉ là nhiều thêm mấy phần âm u lạnh lẽo.

"Tôi ngất đi, tôi tưởng cuối cùng mọi chuyện đã kết thúc." Giao Bạch cười khẽ một tiếng, "Tôi nhanh chóng tỉnh lại, tất cả vẫn còn tiếp tục."

Tề Tử Chí thờ ơ.

Móa, con hải cẩu đang khóc, nó còn dùng móng vuốt bụm mặt, nước mắt lăn dài từ giữa kẽ móng.

Giao Bạch trợn trắng mắt, hoạt động nội tâm của Tề Tử Chí là cái dạng gì đây? Là tôi không muốn điều này, cả thế giới đang ép buộc tôi.

"Tổng giám đốc Tề, chúc mừng anh đã được như ý."

Giao Bạch thò tay ra khỏi tay áo, chỉnh sửa tóc tai cho mình: "Ngày đầu tiên anh đã muốn kéo tôi ra ngoài, để tôi cho đám thủy thủ kia thả lỏng, bây giờ đã thành hiện thực rồi."

Tề Tử Chí dường như thoáng sửng sốt. Anh níu lại quần áo Giao Bạch, u ám nói: "Ông lão kia không tới đưa cơm mấy ngày rồi, có phải là chủ ý của cậu không?"

Giao Bạch nhìn anh, thản nhiên lại buồn cười.

"Tôi không muốn nói với anh." Giao Bạch mò ra mấy chiếc bánh màn thầu khô khốc từ phía trước áo khoác, "Cái này cho Tiểu Giác."

Tề Tử Chí đột nhiên biến sắc: "Tôi đã cảnh cáo cậu..."

"Tổng giám đốc Tề, tôi hy vọng anh hiểu rõ rằng, tôi và Tiểu Giác lớn lên bên nhau." Giao Bạch ngắt lời, "Tôi hận anh, và cho cậu ta ăn, đây là hai chuyện khác nhau."

Ngón tay vẫn đang túm quần áo cậu của Tề Tử Chí chợt khựng lại: "Cậu hận tôi?"

Giao Bạch: "..."

Nghe cái giọng điệu ngoài dự đoán này đi, đầu óc không có bệnh đấy chứ? Sao lại bò từ cùng một hầm phân ra ngoài với Thẩm Ký thế? Bắt ông đây chịu khổ, còn mẹ kiếp đòi tha thứ, không tha thứ chính là lỗi của ông đây, đúng không?

"Tôi không nên hận anh à?" Giao Bạch cười run bờ vai gầy yếu, "Tôi người không ra người quỷ không ra quỷ, chẳng phải đều do anh hãm hại hay sao?"

Một giây sau, nụ cười trên mặt cậu biến mất. Cậu vừa kề sát vào Tề Tử Chí vừa nói: "Anh có muốn xem tôi đã nát thành cái dạng gì không?"

Tề Tử Chí không nhúc nhích, chóp mũi gần như chạm vào chóp mũi thanh niên, trong hơi thở thoảng mùi máu tanh, không biết là từ trên người ai.

Người thanh niên hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt đen trắng nằm ngay trước mắt Tề Tử Chí, ở trong đó như có một mảnh bùn loãng.

Nhẹ nhàng thổi một hơi, có thể lõm xuống thành một vũng nhỏ.

Phản chiếu dáng dấp của chính anh.

Dáng dấp bị cừu hận gặm nhấm, xấu xí mà xám xịt.

"Muốn xem đúng không, được thôi." Giao Bạch bắt đầu cởi từng chiếc cúc đen rẻ tiền của chiếc áo khoác cũ.

Tề Tử Chí lùi lại nửa bước như bị ong độc đốt: "Làm bộ cái gì, tất cả đều là cậu gieo gió gặt bão mà ra."

"Tôi thấy anh không biết phân biệt thị phi đúng sai thì có!" Giao Bạch đỏ mắt gào lên.

Tề Tử Chí sững sờ.

Giao Bạch lại gần, chạm lên vết bỏng mà Tề Tử Chí cố ý lộ ra khiến cậu phát tởm, chọn nơi không mưng mủ, móng tay bấm lên rất mạnh.

Cũng không phải cậu ngại đối phương lại bị nhiễm trùng và thương tích nặng thêm, mà là chê nước loét quá thối.

"Tề Sương đã chết, nếu cậu ta còn sống, tôi có thể đối chất với cậu ta ở trước mặt anh." Giao Bạch nhấn từng chữ, "Tôi và Tề Sương là đồng minh, không phải là tôi đơn phương lợi dụng cậu ta."

"Đây là hai loại tính chất. Tổng giám đốc Tề, anh đừng nghe không hiểu đấy nhé?" Cậu yếu ớt tới nỗi tầm mắt biến thành màu đen, phải vội vàng dựa vào tường chống đỡ.

Vết thương của Tề Tử Chí chảy xuống dòng máu vẩn đục, xung quanh vết thương là màu đỏ sạch sẽ. Anh không cảm nhận được cơn đau, không có bất kỳ phản ứng nào: "Dùng nhược điểm để uy hiếp, đây là đồng minh à?"

"Đó không phải là nhược điểm, mà là lợi thế." Giao Bạch câu trước không khớp câu sau, chuyển chủ đề vừa cứng nhắc vừa sắc bén, "Tôi cố ý ăn đào vàng, tôi chỉ muốn làm cậu ta dị ứng."

Khuôn mặt Tề Tử Chí đột nhiên trở nên dữ tợn, một giây sau, bên tai truyền đến tiếng cười gằn của thanh niên, "Cũng chính là tối hôm đó, cậu ta muốn lái xe đâm chết tôi!"

"Em trai tôi đã đi rồi mà cậu vẫn vu hại nó à." Hàm răng Tề Tử Chí phát ra tiếng ma sát vang vọng làm người khác không rét mà run, muốn giết cậu.

Giao Bạch đè nén nỗi kích động muốn tặng một cái tát.

Cái vị trước mặt mày có thuộc tính cuồng em trai cấp độ cao, mày đã chuẩn bị rồi mà. Cậu tự an ủi mình trong lòng.

"Tề Sương biết tôi cố ý ăn đào vàng đưa cậu ta vào viện, nên hôm ấy khi tôi tới bệnh viện thăm cậu ta, chúng tôi đã xảy ra tranh chấp. Tôi cũng nhân cơ hội đàm luận một cuộc buôn bán với cậu ta."

Giao Bạch nở nụ cười, "Cậu ta coi tôi là chó đất tạp màu, vốn không thèm coi trọng tôi, vậy tôi cũng chỉ đành lộ ra con át chủ bài. Tâm tư của cậu ta với Thẩm Nhi An chính là con át chủ bài đầu tiên của tôi."

"Con bài thứ hai, chính là cái mà anh giờ đang nghĩ đấy, nơi ẩn trốn của vợ con đại sư." Giao Bạch nhắm mắt, "Về phần tại sao tôi biết, dù có chết tôi cũng sẽ không nói cho người thứ hai."

Tề Tử Chí không muốn uy hiếp, chuyện liên quan đến vợ con đại sư đã không còn quan trọng nữa.

Giao Bạch lấy tay khỏi vết bỏng trên mặt Tề Tử Chí, móng tay từ từ rút ra khỏi da thịt thối rữa khiến cậu vừa buồn nôn vừa vui vẻ.

Tề Tử Chí đã bị hủy dung.

"Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Tề Sương sẽ tiến vào nhà họ Thẩm, tôi muốn hoàn toàn rời khỏi nhà họ Thẩm. Chúng tôi theo như nhu cầu mỗi bên." Giao Bạch tùy ý lau ngón tay trên áo khoác, "Dẫu tôi không hợp tác với cậu ta, cuối cùng cậu ta cũng sẽ được lão phu nhân tuyển chọn. Bởi vì sau lưng cậu ta có anh, có họ Tề, mà tôi thì chẳng có gì cả. Mệnh bàn giống nhau, ai cũng sẽ chọn người không ảnh hưởng đến giá cổ phiếu tập đoàn và có thể tham gia các dịp lớn."

Giao Bạch đào bới ra những gì mà Tề Tử Chí không chịu thừa nhận, xé rách từng chút rồi nhét vào trong miệng anh.

Ăn hết cho ông đây đi! Không muốn ăn cũng phải ăn!

Hận thù quanh thân Tề Tử Chí bị thứ khác tràn vào, nhưng cũng không giống như tràn vào, mà dường như ban đầu vốn đã có, chỉ là bị che lấp, bây giờ mới ló đầu ra.

Dần dần, hận thù có tạp chất.

"Tôi tìm Tề Sương kết minh, chẳng qua là muốn rời đi sớm, càng sớm càng tốt. Tôi chán ngấy những ngày mà quyền tự do của mình bị hạn chế và bị nuôi như một con chó." Giao Bạch thở ra, "Chuyện sau đó..."

Lông mi Giao Bạch rung lên, bóng râm rẻ quạt dưới mắt cũng rung theo: "Tôi không phải thần tiên, không biết mấy tháng sau, Lương tiểu thư sẽ bị ma quỷ ám ảnh đối với Thẩm Ký gặp mặt một lần ở Phúc Duyên Lâu. Qua hai tháng hay là bao lâu đó, cô ấy bắt cóc Tề Sương vì không muốn để cậu ta đi đăng ký đúng giờ, dẫn đến việc cậu ta bất ngờ bỏ mình."

Đây là suy nghĩ thực sự trong lòng cậu.

Khi máu chó được giội lại đây, người biết rõ cốt truyện gốc là cậu cũng không kịp chuẩn bị.

Tề Sương ăn cơm hộp quá sớm.

"Cho nên,"

Giao Bạch đột nhiên mở mắt: "Đừng ném mọi thứ vào người tôi!"

"Thâm tâm anh cũng thừa biết, Thẩm Ký nợ anh, anh tìm Thẩm Ký đi." Giao Bạch nghiến răng nghiến lợi, "Anh như bây giờ, không những bất tài mà còn là kẻ trốn tránh hiện thực nhu nhược đáng thương!"

Bốn chữ cuối cùng giống một con dao khuấy tung tôn nghiêm Tề Tử Chí.

Thời điểm anh hoảng hốt rằng mình vẫn còn có thể cảm nhận cơn đau, thanh niên nhẹ nhàng nói: "Đúng rồi, Lương Đống đã tự thú."

Tề Tử Chí chầm chậm giương mắt.

Giao Bạch trượt lưng xuống vách khoang, vô thức nắm cánh tay Tề Tử Chí, gắng gượng chịu đựng. Cậu ngửa mặt lên nói: "Chương Chẩm, anh có biết người này không, phụ tá đắc lực của Thích Dĩ Lạo, anh ấy giới thiệu một người khởi động lại vụ án Tề Sương lần nữa. Đó là lời cầu khẩn của Lương Đống, cậu ta muốn đánh đổi chính mình để cầu một chân tướng."

"Cậu ta cho rằng," Giao Bạch từ từ đứng dậy, đi sượt qua bả vai bằng phẳng rộng rãi của Tề Tử Chí ra phía sau anh, "Có kẻ mượn tay chị cả cậu ta, dùng cái chết của Tề Sương nhằm đảo loạn thế cuộc Nam Thành."

Giao Bạch không cần phải nhiều lời nữa, đủ là dừng.

Tề Tử Chí điên thì điên thật, song độ nhạy cảm trên thương trường sẽ không yếu bớt.

Có một số việc anh không đi sâu vào, là bởi em trai qua đời, con đường sự nghiệp bị chặt đứt, các bên hợp tác lâu năm và bạn bè rời xa, gia tộc sụp đổ, một loạt sự kiện xảy ra quá đột nhiên, anh thoáng cái đã bị đè bẹp trên đất. Từ một thanh niên tuấn kiệt vẻ vang sáng giá biến thành dân liều mạng dưới đao, rối loạn. Trong thời gian này còn có cả khâu trả thù nhà họ Lương.

Mọi tư duy của Tề Tử Chí đều tan vỡ.

Chỉ cần cho anh một ít nhắc nhở, khi tỉnh táo lại, anh có thể làm rõ điểm không đúng ở trong này.

Giao Bạch đi một chốc rồi dần dừng lại.

Chưa biết chừng Tề Tử Chí sẽ trở về Nam Thành điều tra. Nếu trở về, sợ là sẽ đấu một mất một còn cùng mấy gia tộc khác.

Chuyện này không liên quan đến Giao Bạch. Chỉ cần từng người bạn tốt của cậu tự xếp vào nhóm, sống chết gì tùy thích.

Giao Bạch hài lòng nhìn độ sinh động của Tề Tử Chí, đã 36.

Dù trải nghiệm ở vòng đầu tiên đã khiến cậu hiểu rõ rằng 50 khó khăn lắm, song cậu vẫn rất vui vẻ.

Vì điều này chứng tỏ cậu đã dùng đúng biện pháp rồi.

Lúc đối phó Thẩm Ký trước đó, chẳng phải là đầu tiên tìm con đường thích hợp rồi tiếp sau mới hoàn thành à.

Giao Bạch cười mỉm, bạn bè tốt gì chứ, công cụ hình người thôi.

Bao gồm chính cậu.

Giao Bạch bất giác đi tới boong sau, ban ngày trên biển có sương mù, nhưng đến đêm thì biến mất, trước mắt cậu là một màn đen thăm thẳm không thể nhìn thấy bến bờ.

Như thể có thứ gì đó đang cuộn trào bên dưới mặt biển, bất cứ lúc nào cũng sẽ gầm thét lao ra, ngoạm một phát hết sinh vật khác rồi kéo vào đáy biển.

Cơ thể bầm tím của Giao Bạch co ro trong bộ quần áo. Cậu nôn mửa hai tiếng, rùng mình đứng tại chỗ chốc lát.

Biển sâu ghê, thật sự ngoạn mục hùng tráng làm con người ta sợ hãi.

"Ọe —— "

Giao Bạch che miệng nôn khan, ông đây không làm màu nữa, đi thôi đi thôi.

Đêm đó, Lễ Giác bị cảm. Cậu ta viêm họng, không nuốt trôi chiếc bánh bao.

Tề Tử Chí bẻ một miếng nhỏ, dỗ dành cậu ta ăn.

Giao Bạch ở trên tàu đã chứng kiến nhiều cảnh Tề Tử Chí chiều em trai, tập mãi thành quen.

Trong "Gãy Cánh", bà nội Lễ Giác chết rồi, cậu ta không còn người thân trên cõi đời này nữa, càng thêm cố chấp với Thẩm Nhi An hơn.

Bây giờ cậu ta có anh cả anh hai, quỹ đạo cuộc đời...

Đúng rồi, anh hai của Tề Sương đâu? Sao không đi cùng Tề Tử Chí?

Tiếng hét của Lễ Giác cắt ngang dòng suy nghĩ của Giao Bạch. Cậu đi tới, phớt lờ ánh mắt cảnh cáo của Tề Tử Chí và nắm lấy bàn tay Lễ Giác duỗi về phía cậu.

Hình ảnh này, sao trông như di ngôn lúc lâm chung thế nhỉ.

"Giao Bạch... Đừng trở về..." Lễ Giác nắm cậu rất chặt, "Gia tộc lớn để ý thanh danh, anh đã... Anh đừng về Nam Thành, theo chúng em đi... Chúng ta cùng nhau, em, anh cả em, và anh..."

Mí mắt Giao Bạch lật lên trên, cậu em à, tôi là con tin của anh cậu đấy. Làm sao, còn muốn tôi và các người tương thân tương ái người một nhà à?

Cậu dám làm nằm mơ giấc mộng máu chó này, nhưng ông đây không muốn, được không?

Trước khi Lễ Giác thốt ra những lời càng ngốc bạch ngọt hơn, Giao Bạch nói trước: "Tôi đã ly hôn với Thẩm Ký." Tuy không tận mắt nhìn thấy giấy ly hôn, song cậu không ngu ngốc, cậu có thể hiểu rõ ràng các thao tác trâu bò của lão phu nhân.

Một ánh mắt được quăng tới từ bên trái, mang theo điểm quái dị.

Chắc là không ngờ cậu biết.

Giao Bạch không quan tâm tới tầm mắt và hải cẩu của Tề Tử Chí, cậu kinh ngạc trước tốc độ gia tăng độ sinh động của Lễ Giác.

Cậu chẳng qua chỉ chợt kết hôn chợt ly hôn với Thẩm Ký mà hứng thú của Lễ Giác đối với cậu cứ dày đặc thế cơ à? Không thể nào không thể nào?

Nếu thế...

"Tôi muốn đến Tây Thành." Giao Bạch nói, "Tôi có qua lại với nhà họ Thích."

Tăng vọt.

Độ sinh động của Lễ Giác tăng vọt!!!

Biên độ còn mạnh hơn ban nãy. Lao thẳng tới trị số của Tề Tử Chí.

Giao Bạch nghẹn lời, hóa ra muốn đối phó Lễ Giác thì không phải chỉ bỏ mỗi công sức ở chỗ Thẩm Nhi An là được.

Chỉ cần nhóm trâm anh thế phiệt trong vòng xã giao của cậu có lai lịch rất lớn, Lễ Giác sẽ càng hứng thú với cậu hơn.

Vậy nếu không thì cậu lại nhấc nhà họ Sầm ra dạo một vòng?

Thôi được rồi.

Tiểu thái tử gia nhà họ Sầm mới về nước đã bị bao vây bốn bề, hắn còn chưa tạo ra nhiều tiếng tăm, không bằng hai ông chú già Nam Thẩm Tây Thích.

"Giao Bạch, sao anh sẽ cùng những người kia... Khụ..." Lễ Giác bị sặc nước miếng, vùi trong lòng Tề Tử Chí ho sặc sụa, tay vẫn nắm Giao Bạch không buông.

Tình cảnh này cũng rất khiến người ta câm nín.

Không biết thì còn tưởng là ba anh em đấy.

Tề Tử Chí vỗ về tấm lưng đang run rẩy của em trai, một bàn tay khác giơ di động nhắm ngay Giao Bạch: "Cậu đi kiếm thuốc cảm đi."

Giao Bạch nghiêng đầu, nói bằng âm lượng chỉ anh có thể nghe thấy: "Tổng giám đốc Tề, lời này của anh quá buồn cười. Tiểu Giác là em trai anh, sao anh không tự đi kiếm đi?"

Tề Tử Chí nghẹn một hơi trong ngực: "Các người không phải là hàng xóm lớn lên bên nhau à?"

"Tôi nghĩ cậu có thể hiểu được sự khó xử của người anh trai nhà bên là tôi." Giao Bạch khôi phục âm lượng, "Phải không, Tiểu Giác."

Lễ Giác nức nở gọi: "Anh cả, anh đừng ép Giao Bạch nữa. Anh ấy đã bị người trên tàu bắt nạt rồi, nếu trộm thuốc bị phát hiện thì nhất định sẽ bị đánh... Em chịu đựng được mà, em không khó chịu đâu, rất nhanh sẽ khỏi, chỉ là cảm lạnh bình thường thôi..."

"Đúng thế, chỉ là cảm lạnh bình thường, ngủ một giấc là sẽ khỏe." Giao Bạch cố ý kích thích Tề cuồng em trai.

Phản ứng đầu tiên của Tề Tử Chí là nhìn em trai, thấy em trai mơ mơ màng màng không nghe thấy mới thở phào một hơi. Anh kéo Giao Bạch ra sau thùng hàng.

Giao Bạch đưa khuôn mặt đầy thương tích của mình vào dưới ánh sáng điện thoại của anh.

Cơn tức của Tề Tử Chí bất giác ngưng trệ: "Lúc trước, cậu có thể hạ sốt nhất định là có uống thuốc. Tôi biết với sự thông minh của cậu, cậu sẽ lén giữ lại một ít."

"Không không không, tôi là một học sinh trung học, thông minh gì chứ, tôi không hề thông minh, nếu không thì cũng sẽ không phí hết tâm tư để thoát khỏi nhà họ Thẩm và thất bại thảm hại, mặc cho người định đoạt một quãng thời gian rồi bị lấy ra đổi Thẩm thiếu gia. Còn có một người chồng trước với cái số tuổi có thể làm cha tôi." Giao Bạch trào phúng bản thân. Nhớ tới là hộc máu, nhằm thoát khỏi xích chó, cậu mưu tính tai nạn xe cộ, còn cược cả tính mạng, kết quả thì sao, vẫn bị buồn nôn một hồi trước lão phu nhân và người con trai cục cưng quý giá mà bà ta lúc có tuổi già.

Cũng chẳng biết lão phu nhân chết chưa, cậu hy vọng mình có thể chạy tới nghĩa trang, tự tay tặng một bông hoa trắng.

Giao Bạch thấy Tề Tử Chí đang nhìn Lễ Giác. Hàng lông mày dày cậu từng rất yêu thích cau chặt vào nhau, gương mặt đong đầy vẻ lo âu và đau lòng.

"Anh cầu tôi đi, tôi có thể nói cho anh biết thuốc ở đâu." Giao Bạch cười cười.

Tề Tử Chí nhìn nụ cười của cậu, cảm thấy cậu là ác ma nhỏ, quá xấu xa. Dù bị thuyền viên tra tấn thì vẫn rất xấu xa.

Không giống Tiểu Giác, thế giới mềm mại thuần trắng.

Giao Bạch không lường được rằng Tề Tử Chí tự mình đi trộm thuốc, con mẹ nó còn bị bắt tận tay.

Điều may mắn duy nhất là, cái giờ này là thời điểm giấc ngủ sâu nhất, ai không trực ban đều ngủ say như chết trong phòng mình.

Còn kẻ trực ban đang đánh nhau với Tề Tử Chí.

Giao Bạch đứng ở chỗ ngoặt, chứng kiến cái chân què của Tề Tử Chí bị tên thuyền viên vừa giẫm vừa đè nghiến, ngón tay cào ra những dấu vết đau đớn trên mặt đất. Cậu bỏ ô mai chú Triệu cho vào miệng, chua đến mức rụt cổ lại.

Ông đây chắc chắn sẽ không bao giờ xông lên chắn cho Tề Tử Chí giống lần trước chắn gậy sắt thay Thẩm Nhi An đâu.

Cái chân bị bỏng của Tề Tử Chí đã rữa nát, thịt thối dính vào quần, máu thấm ra ngoài. Anh lấy tay che đôi mắt toát ra vẻ yếu đuối, muốn từ bỏ nhưng không thể. Nếu anh chết thì em trai phải làm sao bây giờ?

Ngay khi Tề Tử Chí muốn liều mạng một lần, lực độ đạp trên đùi anh biến mất. Anh bỏ tay ra nhìn lại, không khỏi ngạc nhiên.

Trên cổ tên thuyền viên có thêm một sợi dây thừng.

"Chỉ ngất đi thôi." Giao Bạch ném dây thừng đi, mệt mỏi nói, "Tự anh trói kẻ này ở khoang hàng đi."

Tề Tử Chí thở dốc, ngước mắt khó hiểu nhìn cậu.

"Nếu người biến mất, các đồng nghiệp phỏng chừng cho rằng anh ta trượt chân rơi xuống biển, mà tàu không thể đi ngược lại, tất cả mọi người đều phải chết. Nếu được thì anh có thể tự làm công tác khắc phục hậu quả."

Giao Bạch cười như không cười: "Tổng giám đốc Tề, em trai anh sốt nhẹ, không chết được. Anh cần gì phải thế chứ."

Tề Tử Chí rốt cuộc có phản ứng: "Em ấy ốm yếu, không giống cậu."

Giao Bạch: "..."

Cậu cười ha ha thành tiếng: "Đúng đúng đúng, tôi thân thể cường tráng, cường tráng khủng khiếp lắm."

Tề Tử Chí nhìn sắc đỏ ửng xuất hiện gương mặt bệnh tật nhợt nhạt, khóe mắt ươn ướt và đỏ bừng vì cười to, cơ thể run rẩy thảm thiết của người thanh niên.

Anh vừa định nói điều gì đó thì thanh niên đã rời đi không ngoảnh đầu.

Không phải Giao Bạch chán ghét, mà là cậu nhận được nhiệm vụ bắt buộc, vui vẻ ghê.

"Trợ thủ nhỏ, lần này có thể đừng lúng túng như hai lần trước không, xin nhờ đấy."

[Địa điểm nhiệm vụ: Khoang hàng hóa thứ nhất.]

[Mục tiêu nhiệm vụ: Lễ Giác.]

[Nội dung nhiệm vụ: Mời người chơi hãy ngâm nga một bài hát ru hoàn chỉnh cho Lễ Giác, ôm cậu ta một cái, không giới hạn thời gian. Vui lòng hoàn thành trong vòng năm phút.]

[Nhắc nhở: Không thể để mục tiêu nhiệm vụ bỏ đi, nhất định phải nghe từ đầu đến đuôi.]

[Đếm ngược, ba trăm giây, bắt đầu!]

Giao Bạch: "..."

Ông đây biết không thể ôm hy vọng gì với mày mà.

Móa nó nhạc ru.

Giao Bạch phát sầu: "Nhạc thiếu nhi có tính không? Tính nhỉ?"

[Tính.]

Giao Bạch mừng rỡ, thế thì ngâm nga nhạc thiếu nhi vậy.

Lễ Giác, anh trai hàng xóm tone điếc đến rồi đây!

Có trời mới biết Lễ Giác có cảm giác gì khi bị đánh thức bởi một chuỗi những tiếng hừ hừ quái dị. Cậu ta hoảng hốt: "Giao Bạch, anh đang làm phép cho em à?"

Giao Bạch: "..."

"Không phải nha, tôi đang hát ru cho cậu nghe đó." Cậu cố nặn ra một nụ cười mỉm.

Lễ Giác lập tức đỏ bừng mặt: "Không cần đâu... Em đã lớn rồi, không cần..."

"Suỵt." Giao Bạch ôm lấy cậu ta, "Đừng nói chuyện, chỉ cần yên lặng nghe." Cần phải để ông đây hoàn thành nhiệm vụ, nếu không sẽ làm cậu khóc đấy.

Lễ Giác ngơ ngác nghĩ, phải chăng là Giao Bạch mất trí rồi? Đúng thế, người bình thường trải qua loại chuyện đó, nhất định sẽ nghĩ quẩn làm chuyện điên rồ.

Giao Bạch như bây giờ đều là giả vờ, thâm tâm anh đã sớm...

Lễ Giác òa khóc.

Giao Bạch vẫn tiếp tục ngâm nga, tay ôm cậu ta vào lòng.

"Các người đang làm gì?"

Trong bóng tối bỗng có thêm một tia sáng, kèm theo một tiếng gào thét tức giận không dám tin.

Trong lòng Giao Bạch không hề gợn sóng, mẹ kiếp đã biết là sẽ thế này mà, không có nhiệm vụ bắt buộc nào không cạm bẫy, trên đời cũng thật sự không có bữa trưa miễn phí, muốn độ sinh động là phải chịu khổ. Cậu cấp tốc ngâm nga nốt hai câu rồi buông Lễ Giác ra.

Tề Tử Chí đẩy Giao Bạch, sau đó túm lấy vai em trai: "Chuyện gì đã xảy ra?"

Lễ Giác nắm chặt bàn tay nhỏ bé trắng nõn, ấp úng: "Anh cả... Em và Giao Bạch không làm gì hết... Không phải giống anh nghĩ đâu!"

Không có chuyện gì cũng giống như có chuyện.

Bạn nhỏ yêu sớm bị phụ huynh tóm gọn, còn là bên bị cưỡng ép.

Trái tim Giao Bạch hẫng một nhịp, xong rồi, đổ dầu vào lửa. Cậu chờ trợ thủ nhỏ tuyên bố mình đã hoàn thành nhiệm vụ rồi lập tức giải thích.

Tề Tử Chí không tin, anh chỉ tin vào sự luống cuống và nước mắt của em trai mình.

Sau gáy tê rần.

Giao Bạch còn chưa kịp lo đến việc tránh thoát đã bị Tề Tử Chí kéo tóc đập xuống đất.

Khoảnh khắc ấy, Giao Bạch choáng đầu hoa mắt, trong tai toàn tạp âm. Cậu cảm giác đầu mình đã vỡ tan giống dưa hấu. Giao Bạch vô thức sờ soạng, không sờ thấy máu, dưới ngón tay là một cục sưng lớn tới mức cậu chưa bao giờ chạm đến trong đời.

Dường như chỉ cần cậu nhấn hơi mạnh một cái, cục sưng sẽ vỡ.

Xúc cảm vô cùng kinh khủng.

Giao Bạch bật dậy với ý chí to lớn và cơn phẫn nộ, lao về phía Tề Tử Chí như điên, tát anh một cái thật mạnh.

"Chết tiệt anh không hiểu tiếng người à?" Giao Bạch tát xong bên trái là tát tới bên phải, "Ông đây đã nói là tự ngâm nga bài hát cho Tiểu Giác, dỗ cậu ta ngủ, không có suy nghĩ nào khác, cũng sẽ không có ý đồ với cậu ta, anh tưởng ông đây đang đánh rắm à!"

"Con mẹ nó ông đây là 0! 000!"

Âm cuối tiếng gào của Giao Bạch nghẹt trong cổ họng, Tề Tử Chí bóp cổ cậu.

Động tác này, trải nghiệm này, quen thuộc khiếp.

Quá quen thuộc.

Giao Bạch vừa ghi nợ cho Tề Tử Chí trên quyển sổ nhỏ trong lòng, vừa liều mạng cào mặt anh, cào đến nát bét.

Lễ Giác bị hù dọa, ngồi bất động.

Giao Bạch đã bị thương nặng như vậy, tại sao còn đánh nhau với anh cả mình.

Anh cả cũng thế, phần da thịt trên nửa bên mặt đã bị cào xuống, chân thì còn...

Tại sao chứ?

Chẳng phải bọn họ nên cùng chung hoạn nạn, cùng nghĩ biện pháp thoát khỏi khốn cảnh sao? Tại sao luôn là như vậy?

"Đừng đánh nữa..." Lễ Giác lẩm bẩm, nước mắt chảy khắp mặt, "Các anh đừng đánh nữa, cầu xin các anh... Anh cả... Giao Bạch..."

Không ai nghe.

Giao Bạch và Tề Tử Chí đều điên rồi, bọn họ mượn cơ hội này phát tiết. Hai người như hai con thú một lớn một nhỏ, không có kỹ xảo gì, chỉ vận dụng thủ pháp nguyên thủy nhất đi cắn xé đối phương.

Cuộc đối đầu tràn ngập cảm xúc tiêu cực này kết thúc bằng việc Tề Tử Chí đá bay Giao Bạch.

Giao Bạch chống trán xuống đất, khó khăn bò lên, cánh tay run rẩy khòng khoèo. Sau đó cậu lại ngã ngửa ra sau, gương mặt xanh tím nghiêng hướng Tề Tử Chí, nhe ra răng nanh nhuốm máu.

Tề Tử Chí thở hổn hển nặng nề, trông cũng chẳng khá hơn cậu, giống ác quỷ mới bò ra từ mười tám tầng địa ngục.

Giao Bạch vốn không muốn tiếp tục, song vừa nhìn thấy hải cẩu rưng rưng nước mắt là lại tức giận. Cậu đứng lên với sức lực không biết từ đâu tới, lảo đảo đi đến trước mặt Tề Tử Chí.

Nhổ một miếng lên mặt anh.

"Phì!"

Tề Tử Chí lau mặt: "Cậu là tên điên."

Âm cuối của anh còn đang lơ lửng giữa không trung chưa tán mùi máu, dưới chân đột nhiên chấn động.

Toàn bộ phần đáy của con tàu dường như va chạm với một thứ gì đó.

Mí mắt Giao Bạch giật giật.

Gặp phải cái gì à? Núi lửa đáy biển hay sao?

Tiếng khóc Lễ Giác đong đầy bất lực, Tề Tử Chí vội vã tới chỗ cậu ta. Cái chân què không được chữa trị, vốn đã cố chống đỡ, đêm nay bị thuyền viên giẫm ép và Giao Bạch công kích, hiện tại cơn đau lan toàn thân, dẫn đến cái chân còn lại cũng không làm được gì.

Tề Tử Chí cắn răng kiên trì, miệng đầy máu: "Tiểu Giác đừng sợ, anh cả ở đây —— "

"Ầm "

Sau lưng phát ra tiếng vật nặng rơi xuống đất.

Tề Tử Chí quay đầu nhìn.

"Anh cả... Anh cả..." Lễ Giác sợ hãi bất an hét lớn, khóc sắp hôn mê đến nơi, "Con tàu làm sao vậy? Có phải là va phải cái gì rồi sắp chìm không? Chúng ta phải làm sao đây?!"

Tề Tử Chí chuyển mắt không tiếp tục nhìn nữa. Anh căng chặt khuôn mặt, bước về phía em trai mình.

Giao Bạch nằm sõng soài trên đất, đôi mắt sưng không mở ra được. Cậu đặt hai tay trên bụng, giống như lúc mới tiến vào thế giới này.

Bình thản chờ đợi...

Chờ Tề Tử Chí ăn cứt.

Những oán khí mà cậu kìm nén nửa năm nay đã được giải tỏa, thoải mái.

Giao Bạch phát hiện ra cái gì đó, mắng một tiếng: "Đệt".

Độ sinh động của Lễ Giác đã tăng rồi, ngay cả chuyện cậu và Tề Tử Chí đánh nhau cũng có thể khơi dậy lòng hiếu kỳ? Hứng thú của bạn nhỏ rất dễ nuôi nha.

Giao Bạch quệt đi vết máu trên miệng và cằm, tiếng ồn ào như có như không từ bên ngoài truyền vào, cậu nhọc nhằn hít thở. Truyện Teen Hay

Con tàu xảy ra vấn đề rồi.

Máu chó đặc quánh nhất đang đến.

Toàn bộ nhóm thủy thủ ngủ say đều tỉnh dậy, chạy tới cùng một nơi.

Chấn động vừa nãy khiến một trong những cabin bị thủng một lỗ, nước biển tràn vào liên tục.