Bye Bye

Chương 9




Giao Bạch tỉnh lại trong bệnh viện, tay trái gãy xương, bó bột đeo trước người.

Phòng bệnh tràn đầy mùi thuốc khử trùng. Gương mặt trắng nhợt của Giao Bạch lộ vẻ mờ mịt rồi nhanh chóng tản đi, cậu nhớ ra mình là ai, tại sao lại nằm ở đây.

Y tá vào xem bình truyền dịch của Giao Bạch, chờ chốc lát rồi tháo kim cho cậu, không hề nói gì đã rời đi.

Đây là bệnh viện của nhà họ Thẩm, cách nhà họ Thẩm đối xử với Giao Bạch sẽ quyết định đãi ngộ của cậu ở đây.

Giả Bạch nắm chặt tay phải, không sao, không ảnh hưởng gì đến tay trái bị gãy, trên người cũng không có vết thương nghiêm trọng nào. Nhưng cậu vẫn nằm im, cậu không thể đi, kết quả còn chưa ra đâu.

Tầng năm.

Trên đầu Thẩm Ký quấn lớp băng gạc. Y vừa kiểm tra toàn thân, lão thái thái vẫn chưa an tâm, sốt ruột hoảng hốt kéo viện trưởng hỏi xem con trai bà bị thương ở đầu, liệu có mất trí nhớ hay không.

Lão thái thái xem phim truyền hình đó, các kiểu máu chó đều biết.

Viện trưởng bị hỏi nhức cả đầu, giận mà không dám nói. Ông thực sự bực bội bứt rứt, bèn cầu cứu trợ lý của Thẩm Ký.

Trợ lý làm như không thấy.

“Mẹ, con thật sự không sao.” Thẩm Ký ngăn cản lão thái thái sắp bức điên viện trưởng.

Lão thái thái thở hổn hển: “Hai năm qua con đều bình an, tại sao hôm nay lại…” Chưa dứt lời thì bệnh tim tái phát, uống hai viên thuốc mới dịu bớt.

Đứa con trai quý giá nhất vừa mừng thọ mình xong là vào bệnh viện, lão thái thái chịu không nổi.

Thẩm Ký vuốt vuốt ngực lão thái thái, quét mắt nhìn trợ lý.

“Đã tra được.” Trợ lý hiểu ý, đưa thông tin điều tra báo cho chủ tịch. Tài xế lái xe là tội phạm đang lẩn trốn mười năm, tử vong tại chỗ.

Vậy cũng xem như là vì dân trừ hại.

Lão thái thái không quan tâm cái này, bà chỉ vui mừng khi con trai không bị thương nặng. Bằng không, ngoài tên lái xe gây chuyện đã chết, lão tài xế nhà họ Thẩm và con vật nhỏ ở Thấm Tâm Viên còn sống kia đều sẽ bị lửa giận của bà đốt tới.

Lần tràng hạt, lão thái thái thành kính và hiền lành niệm trong lòng: A Di Đà Phật.

Thẩm Ký thấy lão thái thái lần tràng hạt rồi bắt đầu nhắc đến mệnh lý, thái dương y giật giật. Ý định để trợ lý tra xét một ít việc liên quan đến tai nạn bỗng biến mất, chỉ muốn nhanh chóng bỏ qua việc này.

“Mẹ, lần này chỉ là bất ngờ, mẹ đừng đi tìm cái tên đại sư chó má kia.”

“Thanh Vân đại sư!” Lão thái thái xoay mặt lại, ánh mắt như đang nhìn một đứa con bất hiếu.

Thẩm Ký: “…”

“Mẹ biết đó là bất ngờ.” Lão thái thái chuyển chủ đề, để lộ uy thế thời còn trẻ, “Nhưng dẫu là bất ngờ chăng nữa, nếu con bị thương nặng thì mẹ cũng không tha cho nó.”

Một kẻ nhà quê tầm thường, điểm đáng giá duy nhất là vận thế(1) mệnh bàn, làm phù hộ mệnh cho con trai bà, cũng coi như linh vật của nhà họ Thẩm.

(1) Vận ở đây có thể hiểu là một loại từ trường từ tiên thiên mang lại. Vận thế cũng còn được gọi là vận khí, ứng với sự biến hoá của thiên thể vũ trụ, ví như khí hậu bốn thời xuân hạ thu đông, nam bắc khác biệt.

Nếu như ngay cả điều đó cũng không còn tác dụng, vậy coi như là phế phẩm không giá trị.

Từ vẻ mặt của lão thái thái, Thẩm Ký đã đánh hơi được kết quả. Y thầm hối hận, còn chẳng bằng thuận theo ngay từ đầu, Thấm Tâm Viên đi một người là lại đến một người thôi.

Trong đầu bỗng hiện lên đôi mắt trầm tĩnh rủ xuống, động tác chùi vết bầm tím dưới cằm khẽ ngừng lại: “Đồ chơi nhỏ kia thế nào rồi?”

Trợ lý đáp: “Tay trái gãy xương.”

Thẩm Ký sửng sốt, môi giật giật vẽ ra nụ cười lạnh: “Đáng.”

Giao Bạch hắt hơi một cái. Cậu nhàm chán đăng nhập tài khoản, xem nhóm bạn tốt của mình một chút. Nhưng vừa nhìn là cậu giật nảy mình.

Độ sinh động của cậu và Thẩm Ký là 0.01!

Sắc mặt Giao Bạch biến đổi liên tục, lúc thì kích động, lúc thì bất mãn, hồi lâu sau cậu tự an ủi bản thân, tốt xấu gì cũng có thay đổi rồi.

Vạn sự khởi đầu nan.

Phần đầu đã mở, tiếp sau đó sẽ dễ dàng hơn nhiều… Chắc vậy.

Giao Bạch ngủ một giấc, trước mặt vẫn là bức tường trắng bợt. Không ai đón cậu về Thấm Tâm Viên, không ai đến thăm cậu, đều đã quên lãng rằng cậu đang nằm ở bệnh viện.

Dù sao cũng chẳng tốn tiền.

Điều bực mình duy nhất chính là, bệnh viện có người giám thị giống Thấm Tâm Viên, hạn chế phạm vi hoạt động của cậu.

Aiz, dựa theo kịch bản thường gặp, cái nhìn cậu tặng Thẩm Ký lúc xảy ra chuyện đủ để khai thông con đường “Cậu bé, em đã thành công khiến tôi chú ý”, “Em không giống những kẻ đê tiện lẳng lơ khác”.

Thế nhưng, rất hiển nhiên là không có.

Nếu sớm biết thì khi ấy cậu đã làm bộ kinh sợ quá độ, lên cơn điên vả vào miệng Thẩm Ký một cái rồi. Nhất định có thể khiến đối phương thương nhớ tới cậu mỗi lần rửa mặt soi gương, thật thất sách.

Có điều, nói thế nào nhỉ, Giao Bạch vốn dự liệu sẵn từ trước. Lão chó họ Thẩm ở địa vị cao lâu rồi, tim màu đen, máu lạnh lẽo, không dễ rơi vào bẫy như vậy.

Thẩm Ký xuất viện ngay ngày hôm ấy. Cảm giác mới mẻ từ ánh mắt đồ chơi nhỏ nhìn y lúc sự cố xảy ra cũng không kéo dài bao lâu, không gợi ra thêm cái gì sau đó. Y rất nhanh chóng quên béng cậu, dấn thân vào công việc và tiêu khiển khi rảnh rỗi.

Nhận được cuộc gọi từ lão thái thái ở một tuần sau đó, vết thương của Thẩm Ký đã gần như hỏi hẳn, y đang đi công tác ở nơi khác. Bên tiếp đón đưa người cho y, là một cô gái lớn tầm con trai y, vừa qua mười tám không lâu.

Dục vọng của Thẩm Ký tăng mạnh song song với áp lực mệt mỏi. Y chỉ có một yêu cầu với người được đưa lên giường mình, mạnh mẽ.

Với loại cừu non khóc lóc sướt mướt đụng vào là sống dở chết dở, y không thấy hứng thú chút nào.

Cô gái vừa tiến vào là bắt đầu nức nở.

Thẩm Ký muốn đá người đi, cô gái lại run rẩy ôm lấy chân y.

Gò má ngây ngô non nớt toát ra vẻ mềm mại rực rỡ dưới ánh đèn.

Thẩm Ký thời trẻ nặng lệ khí giống tên bạo quân. Bây giờ tính cách không còn hung tàn như vậy, nhưng cũng không phải là kẻ thương hương tiếc ngọc, càng không đeo mặt nạ thân sĩ hòa nhã kiểu Thích Dĩ Lạo. Y sẽ không lòng vòng, nhấc chân là đạp. Chính vào lúc này, lão thái thái gọi điện tới.

Trước khi gọi, lão thái thái dùng thuốc trợ tim rồi niệm kinh văn nửa tiếng, huyết áp hạ xuống mới bấm số của con trai.

“A Ký, đại sư…” Lão thái thái nghe thấy tiếng khóc con gái ở đầu kia, bà nói tiếp, “Đại sư bảo mẹ, mệnh bài của Tiểu Vương đã xuất hiện biến hóa.”

Hồi lâu sau Thẩm Ký mới nhớ ra Tiểu Vương là ai, đồng thời đoạn ký ức tương ứng cũng tự động cuộn trào.

“Con đừng vội cúp máy, mẹ hỏi con.” Lão thái thái mạch lạc rõ ràng, “Có phải là nó trở nên không giống trước kia không?”

Thẩm Ký nhớ đến cái gì đó, sắc mặt đen lại.

“Là thay đổi, đúng không.” Lão thái thái khẳng định. Ở tiệc mừng thọ đợt trước, bà đã cảm giác được. Quản gia Thấm Tâm Viên cũng báo cáo vài lần, bà vốn không coi là chuyện to tát, bây giờ được đại sư chỉ điểm mới bừng tỉnh.

Vận thế ảnh hưởng tính cách con người.

Cái này đúng.

“Bây giờ nó sẽ bất lợi cho tài vận của con, còn mang đến tai họa cho con. Đầu tuần con gặp chuyện không may cũng là do nó.” Lão thái thái đã có chuẩn bị, mục đích cụ thể. Bà đã quyết định ý kiến, thái độ cứng rắn, “Con không thể giữ nó lại Thấm Tâm Viên.”

Lúc trước, nuôi người ở Thấm Tâm Viên chính là ý của lão thái thái. Hiện tại đưa người đi, bà cũng không cần thương lượng với con trai, trong lòng biết y không quan tâm, chẳng để bụng. Lão thái thái gọi cú điện thoại này chủ yếu là muốn lải nhải với y.

“Cũng may mệnh bàn của đứa con út họ Tề không có thay đổi gì.” Lão thái thái ngoài bốn mươi mới mang thai đứa con này, chịu rất nhiều đắng cay khổ cực mới bình an sinh y ra, nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa.

Thẩm Ký lắc đầu, sự cố mấy năm trước trở thành tâm bệnh của lão thái thái, bây giờ ngày càng mê tín. Chẳng lẽ sau này y dính dáng liên quan đến đồ chơi nhỏ kia còn có thể mất mạng không bằng.

Không biết tại sao, y có cảm giác kích động muốn đánh cược với lão thái thái, xem xem rốt cuộc giữ người bên cạnh có thể ảnh hưởng đến cuộc đời y, phá hỏng số mệnh y không.

Song ý niệm này quá quỷ dị, không nên xuất hiện.

Ngay khi cảm thấy mình hư hư thực thực rơi vào vòng luẩn quẩn, sắc mặt Thẩm Ký rất khó coi, tâm phiền ý loạn. Một cánh tay nhỏ bé xoa nhẹ thắt lưng y, y vung tay một cái.

Cô gái trực tiếp bị tát ngất xỉu.

Thẩm Ký gọi trợ lý vào, bảo gã kéo người đi.

Trợ lý kéo cô gái mang khóe miệng chảy máu ra ngoài. Chốc lát sau lúc lại đi vào, gã tự ý dẫn theo một cậu con trai hoạt bát sáng sủa.

Quan tâm cấp trên chưa tận hứng, sợ y nhẫn nhịn ảnh hưởng sức khỏe, trợ lý bị thưởng cho cái gạt tàn thuốc lá, vỡ đầu chảy máu.

Ở bệnh viện, Giao Bạch nhận được tin nhắn đến từ một số xa lạ.

– Đã thực hiện theo yêu cầu của cậu.

– Hy vọng bắt đầu từ hôm nay, chúng ta không còn liên lạc nhau nữa.

– Không phải, là bắt đầu từ thời khắc này! Là bắt đầu từ thời khắc này! Cậu tự thu xếp ổn thỏa đi!

Giao Bạch “chẹp” một tiếng. Tiểu thiếu gia nhà họ Tề không hổ là Thẩm phu nhân tương lai, vai thụ phụ trong “Gãy Cánh”, dùng sức của một người khiến nhà họ Thẩm gà bay chó sủa, có chút bản lĩnh, còn có cả kỵ sĩ tài giỏi. Cậu không trả lời tin nhắn của Tề Sương, vừa bỏ di động qua một bên thì lão quản gia đã gọi điện tới, muốn cậu trở về thu dọn đồ đạc.

Ba bốn mươi phút sau, Giao Bạch đứng ở Thấm Tâm Viên, bên chân là chiếc túi vải dệt cỡ bự trông khá quái dị.

“Cậu về quá trễ, tôi đã gọi người thu dọn giúp cậu.” Lão quản gia đứng trên bậc thang, nhìn từ trên cao xuống.

Giao Bạch đá đá túi vải dệt, phúc tinh trở thành tai tinh, nhà họ Thẩm hy vọng cậu cút mau mau.

Tuy nhiên,

Tại sao đến vali hành lý cũng không có, túi vải dệt thì biết làm thế nào?

Giao Bạch cảm ứng được gì đó, bình tĩnh thản nhiên nhìn về tầng hai. Tề Sương nằm nhoài bên cửa sổ không kịp rụt đầu vào, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Tề Sương nhe răng cười với Giao Bạch, còn vẫy vẫy tay, như đang tiễn biệt người bạn tốt nhất.

Giao Bạch trừng mắt, trông cái dáng vẻ phấn chấn của tiểu thiếu gia kìa, sẽ không phải cho rằng cậu sắp về nhà đấy chứ. Chỉ sợ là cả nghĩ quá rồi, nhóm bạn tốt của cậu rải rác ở ba thành phố, trống trận cũng còn chưa gõ vang nha.

Giao Bạch thở hắt một hơi, khu vườn này ở ngoại thành, cậu phải kéo túi vải dệt một quãng đường mới có thể gọi được xe.

Túi vải dệt không thể quá nặng.

Không bao lâu sau, Giao Bạch xách chiếc túi nhẹ bớt rất nhiều rời khỏi, để lại quần áo cũ kỹ và đồ dùng sinh hoạt tả tơi đầy đất. Gió thu lướt qua thân chúng, mùi mốc quyện với mùi vị mục nát do năm tháng ăn mòn bay thoang thoảng, một chồng túi nilon đỏ trắng sắp hóa thành bụi phấn kêu soàn soạt.

Tựa một loại sóng điện cường độ cao.

Một tay bó bột, một tay xách túi vải dệt, thanh niên bước chân kiên định. Cậu tạm biệt quá khứ tàn tạ xám xịt để chạy về phía cuộc sống hoàn toàn mới. Tất cả chỉ vừa bắt đầu.

Kỳ thực là làm màu thôi.