Mộc Thanh Thanh nhìn đám người trùm kính mít trước mặt nhất thời tức muốn nổ phổi, từ nhỏ tới giờ chưa ai dám như thế trước mặt nàng ta cả mà giờ đám người này cư nhiên, cư nhiên dám!!!!!!!
"Vũ Lâm ca ca, bọn họ...". Mộc Thanh Thanh uất ức nhìn nam tử bạch y
Nam tử bạch y kia gọi là Vũ Lâm cũng là một nhân vật tuổi trẻ tài cao ở Mộc Nham quốc mặt dù hắn ta rất tự mãn về điều đó nhưng gã không ngu, gã vẫn biết tới tham gia đại hội lần này có rất nhiều thế lực đến, không phải chỉ gã là thiên tài, núi cao còn có núi khác cao hơn đạo lí này gã vẫn hiểu.
"Thanh Thanh, muội đừng lỗ mãn."
"Vũ Lâm ca chổ này là muội nhìn thấy trước..."
Chưa để Mộc Thanh Thanh nói xong A Minh đã nhào lên phản bác.
"Cái gì mà thấy trước, thấy trước là của ngươi à? Vậy Cung...à không thiếu gia của bọn ta cũng bảo là thấy trước nên giờ bọn ta ngồi ngươi dám có ý kiến?"
"Hả? Ai dám làm loạn ở địa phận Hoàng Thanh Ngũ Tâm quốc?". Một giọng nói non nớt truyền đến, theo sau là một thiếu niên 12\-13 tuổi nhưng toàn thân quý khí nhìn qua là biết không phải người thường.
"Chúng thần bái kiến thập hoàng tử". Đám người trong tửu lâu đều quỳ xuống hành lễ, tất nhiên là trừ đám người Lãnh Phi Liên và đám người Mộc Nham quốc kia.
Hàn Nhất Chiến bước tới, đưa ánh mắt kì lạ nhìn bọn người duy nhất còn đứng thẳng, còn đang định nói gì đó thì phái sau Hàn Nhất Chiến vang lên tiếng bước chân sau đó sau gáy liền bị nhấc bổng lên.
"A...cửu hoàng huynh.."
"Ta đã dặn đệ không được đi lung tung rồi mà!". Hàn Kì Phong nhíu mi tỏa ra áp suất kinh người.
"Đệ chỉ là đòi bụng muốn đi ăn một lát!". Hàn Nhất Chiến giống như chú chó con bị bắt nạt đôi tai cụp xuống rất đáng yêu khiên cho một trong hai người ngồi trên lầu quan sát nãy giờ nhìn không rời mắt ┐\(´∇`\)┌
Hàn Kì Phong bình tĩnh liếc nhìn xung quanh một vòng, ánh mắt khẽ dừng lại ở trên thân thể Lãnh Phi Liên.
Lãnh Phi Liên từ khi Hàn Kì Phong xuất hiện đôi tay đã nắm chặt lại, không ngờ lại gặp nhai sớm như thế.
Ánh mắt kia chỉ dừng lại trên người y khoảng 2 3 giây lại đảo đi nơi khác.
Lão Bản nghe nói có người lại muốn dung cơm mà người này lại là hoàng tộc nên cả người đầy mồ hôi chạy ra tiếp đón
"C..cửu vương gia, nơi này hôm nay hơi đông, nhã gian đã bị bao hết rồi, chỉ còn một bàn này mà thôi đã vậy hai nhóm người này cũng đang muốn..."\_ lão bản chưa nói hết nhưng ai cũng hiểu ý ông.
Bàn này rất rộng nhìn qua nếu ráng chen thì chắc cũng ngồi được 30 người mà nhóm Lãnh Phi Liên đã tới 14 người, bên Mộc Nham quốc thì có 23 người nhưng đa số là tùy tùng nếu ngồi ăn thì chỉ có 2 người, bên Hàn Kì Phong cũng chỉ có 2 người nên dư giả chổ ngồi. Nhưng quan trọng là họ có đòng ý ngồi cùng bàn không.
"Chúng ta không thành vấn đề". A Minh nói.
Hàn Nhất Chiến cũng gật đầu.
"Ta cũng không thành vấn đề!". Mộc Thanh Thanh nói đôi mắt từ khi Hàn Kì Phong xuất hiện luôn nhìn về phía hắn. Lãnh Phi Liên thầm khen đúng là nhân vật chính.
Lãnh Phi Liên không nói gì, dẫn đầu ngồi vào bàn, Hạ Hào vô cùng tri kỉ gọi toàn những món cay có tiếng cho y và vài món bình thường cho mọi người, còn 4 người ngoại lai kia thì mặc kệ.
Bọn Hàn Kì Phong với Mộc Nham quốc cũng thay phiên gọi món.
Rất nhanh đồ ăn đã dọn lên tới. Mộc Nham quốc xưa nay chuộng đồ thanh đạm, mà Lãnh Phi Liên toàn ăn những món cay vô cùng mùi hương nghe qua cũng có thể khiến người ta sặc sụa làm Mộc Thanh Thanh rất bất mãn.
Hàn Kì Phong luôn luôn để ý bên phía Lãnh Phi Liên không hiểu sau hắn lại vô cùng muốn biết bên dưới lớp áo choàng đỏ kia là gương mặt như thế nào, trong lòng luôn có một cảm giác quen thuộc quỷ dị không nói nên lời.
"Này ngươi có thể đứng gọi mấy món có mùi gắt như vậy được không!!". Mộc Thanh Thanh cuối cùng cũng chịu không được mà lên tiếng.
Lãnh Phi Liên đang ăn bỗng dừng lại, âm trầm nhìn người trước mặt
"Còn nói câu nữa ta cắt lưỡi ngươi!".
Nhã hứng ăn uống của y đã bị nữ nhân này làm hoàn toàn biến mất. Bọn Hạ Hào rất nhanh cũng nhận ra tâm tình của y, đều dừng lại việc ăn uống.
Hàn Nhất Chiến thấy không khí lại giương cung bạt kiếm liền không chịu nỗi
"Các ngươi rốt cuộc có muốn cho ta ăn không đây!".
Lãnh Phi Liên đứng dậy xoay người đi ra ngoài. Bọn Hạ Hào hai mặt nhìn nhau, A Minh nhanh chóng chạy theo, thập sát cũng thuấn cái mất tiêu mất tích, Chu Tư Duật cùng Hạ Hào để lại tiền rồi cũng đi mất dạng.
Hàn Kì Phong siết chặt năm tay.
Giọng nói đó...
Ngay khi hắn muốn chạy theo người kia thì ở trước cửa liền đụng phải một người
"Vương Hạo Thiên!? ".
"Vương Túc?".
Rất nhanh hai người đều nhớ ra thân phận nhau.
"Nhị Vương tử!". Hàn Kì Phong khẽ chắp tay
"Cửu Vương gia!". Thủy Mộ Ngọc đáp lễ.
Thủy Mộ Ngọc ngoài cười nhưng trong thì không, khi nãy giọng nói kia hình như là của Vân nhi khi hắn muốn đuổi theo thì liền đụng phải Hàn Kì Phong còn bây giờ thì đã hoàn toàn mất dấu rồi.
Hàn Kì Phong cũng đồng dạng.
"Hoàng huynh/ hoàng đệ làm gì chạy vội thế?".
Hai giọng nói dường như phát ra cùng một lúc.
Hàn Nhất Chiến bất ngờ nhìn người đứng song song, điều đầu tiên thiếu niên nghĩ chính là người trước mắt này lớn lên thật soái.
Hàn Kì Phong đã không còn hứng thú ăn nữa, vội nói:"Nhất Chiến đi thôi!".
Khi Hàn Nhất Chiến còn đang ngây ngốc chưa hiểu gì liền bị Hoàng huynh nhà mình kéo đi.
A bảo bảo không muốn bảo bảo muốn ngắm zai a thả bảo bảo ra....
Ngắm giai cái gì, ta còn phải đi tìm vợ.
...