Sáng hôm sau.
Lãnh Phi Liên tỉnh dậy, lại một lần nữa giúp Kim Thuyên Song kiểm tra lớp dịch dung một lần, xong xuôi mới nhanh chóng phủ lớp áo choàng đỏ đi ra ngoài. Quả nhiên là thấy Hàn Kì Phong đã đứng ở đó đợi.
"Huynh ăn sáng chưa?". Y hỏi
Hàn Kì Phong hơi ngẩn ra một chút rồi cực kì mừng rỡ mà nói:" Còn chưa, đệ có muốn ăn không?".
Lãnh Phi Liên hơi mất tự nhiên:" Được..."
\*
Sau đó một đoàn người nối đuôi nhau đi ăn bữa sáng, Hàn Kì Phong vô cùng chuyên nghiệp mà gọi một bàn toàn đồ cay khiến Lãnh Phi Liên hưng phấn đến đỏ mắt.
"Ngon không?". Vừa hỏi hắn vừa gắp cho Lãnh Phi Liên một miếng sườn cay.
"Ngon nha.. Huynh không ăn sao?". Lãnh Phi Liên để ý đến chén cơm trước mặt Hàn Kì Phong dường như chưa được đụng qua.
"Không sao đệ thích là được!" Hàn Kì Phong khẽ cười nói.
Lãnh Phi Liên hơi rũ mắt, thầm nghĩ bản thân thật vô tâm, bản thân thích ăn cay chưa chắn người khác cũng như vậy. Nghĩ như vậy hứng thú ăn của y đều mất hết, nhìn một bàn toàn món mình thích cũng không còn tâm trạng ăn.
"Sao vậy?". Hàn Kì Phong thấy y tâm trạng hơi đổi liền hỏi.
"Ừm...đệ..bỗng nhiên thấy thèm món sủi cảo..."
"Tiểu nhị mang lên một phần sủi cảo nữa!". Hàn Kì Phong cũng không nghĩ nhiều lập tức gọi món cho y.
Rất nhanh món ăn đã được mang lên, Lãnh Phi Liên dùng đũa gắp lấy một miếng ăn vỏ bánh hơi dai dai cùng với nhân thịt tôm bên trong vô cùng ngon miệng. Lãnh Phi Liên hơi híp mắt lại hưởng thụ hương vị của nó.
"A...thật ngon nha, huynh muốn ăn thử không?" Nói xong liền gắp một cái đưa tới bên miệng Hàn Kì Phong.
Chỉ thấy hắn một tay chống cằm hai mắt đăm đăm nhìn y, khóe miệng hơi nhếch lên trong mắt là ý cười.
....
Ừm, bầu không khí này hơi kì lạ thì phải.
Gương mặt bên cười lớp khăn của Lãnh Phi Liên đỏ lên, cả giận nói:" Hừ, không ăn thì ta ăn!". Nói xong liền thu tay về lại bị người tóm được.
Hàn Kì Phong nhanh chóng ngậm lấy cái sủi cảo y đưa tới còn không biết xấu hổ mà cố y liếm lên đầu đũa một cái chọc cho Lãnh Phi Liên mặt đỏ đến tận mang tai.
"Ừm quả nhiên là rất ngon" Hàn Kì Phong cực kì bình tĩnh mà bình luận. Sau đó còn nói bản thân muốn ăn nữa
Lãnh Phi Liên thấy mục đích đã đạt được liền nhanh chóng đẩy tô sủi cảo sang cho hắn.
"Được, cho huynh!".
Hàn Kì Phong khẽ bật cười:" Liên nhi không đút cho huynh nữa sao?".
Lãnh Phi Liên :"..." Chợt nhân ra tên này mặt càng ngày càng dày thì phải làm sao đây.
"Trùng hợp quá, Cửu đệ cùng Cung chủ cũng đến đây ăn bữa sáng sao? Ta có thể ngồi cùng không?".
Lãnh Phi Liên ngước lên nhìn thấy gương mặt tràn đầy ý cười của Hàn Thái Yên.
"Tùy ngài". Lãnh Phi Liên lãnh đạm nói.
Vì vậy Hàn Thái Yên liền tươi cười ngồi xuống cạnh y. Khiến tên nào đó ngồi phía bên kia lập tức đề cao cảnh giác.
Hàn Kì Phong hơi nhăn mày lại, vào tửu lâu không để ăn thì để làm gì? Bộ không thấy một bàn thức ăn ở trước mặt sao mà còn hỏi ????
"Không ngờ cung chủ không chỉ thích y phục màu đỏ, còn vô cùng thích những món ăn cay nóng, thật sở thích của ngươi cũng giống như ngươi vậy". Nói xong còn thâm ý nhìn Lãnh Phi Liên một cái
Hàn Kì Phong hơi cứng người một cái, tên này không phải là muốn dụ dỗ Liên nhi của hắn chứ, gã ta là đang gián tiếp khen Liên nhi của hắn nóng sao, hay là thấy Liên nhi của hắn khiến gã 'nóng'? Tên đáng chết này.
Hàn Kì Phong nhanh chóng bật mood giữ vợ
Lãnh Phi Liên khẽ liếc Hàn Kì Phong cả người như lâm đại địch ngồi bên cạnh, không hiểu sao lại thật muốn cười to một trận.
"Thái tử nói đúng, bản tính của ta đúng là nóng thật, cũng vì vậy ta rất sợ bị người chọc giận" Lãnh Phi Liên bình tĩnh tiếp lời
"Ồ, tại sao vậy?". Hàn Thái Yên trong mắt lóe lên tia vui mừng hỏi.
Lãnh Phi Liên :" Bởi vì sợ bản thân không kiềm chế được mà giết người a, mà ta giết người là phải thấy máu mới được nha, mà ta cũng rất sợ y phục của mình bị dính máu nên dứt khoác bận luôn hồng y, như vậy không phải rất tiện sao?".
Y hơi nghiên đầu, đôi môi đỏ mọng lộ ra dưới lớp vải đỏ hơi câu lên.
Hàn Thái Yên hơi nhíu mi:" Vậy sao?".
"Đúng nha, vả lại ta còn rất thích khống chế người khác nữa!".
Hàn Kì Phong nghe thấy câu này của y thì quả thật rất vui mừng, Liên nhi là đang cảnh cáo Thái tử đừng đánh chủ ý lên đệ ấy nữa đúng không?
"Được rồi, cũng không còn sớm nữa, đi thôi hôm nay ta còn muốn đánh một trận!". Lãnh Phi Liên đứng dậy hơi vươn vai.
Hàn Kì Phong nhanh chóng đến bên cạnh y, một tay không kiêng dè ôm lấy eo y, tư thế tuyên bố chủ quyền kia ai nhìn vào cũng hiểu.
Lãnh Phi Liên cũng không né tránh một đường để hắn ôm đi.
Hàn Kì Phong: Thấy chưa, mặt phải dày một chút mới có thể ôm mỹ nhân về
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Tèn ten chương bão thứ 2 đã ra lò.