Sáng hôm sau.
Lãnh Phi Liên mơ màng tỉnh dậy, phát hiện bản thân đang nằm trong lòng Hàn Kì Phong, y lưu luyến cọ vào lồng ngực hắn, cảm nhận hơi ấm cùng mui hương nam tính của hắn, cảm giác ấm áp khiến y thoái mái đến híp mắt lại, con sâu ngủ lại trỗi dậy.
Hàn Kì Phong vốn đã tỉnh từ sớm nhưng lại thấy Lãnh Phi Liên ngủ rất ngon cho nên không nỡ đánh thức y, yên lặng đợi y tỉnh dậy, lại không ngờ bảo bối mới tỉnh lại giống như chú mèo nhỏ, vùi vào lồng ngực hắn cọ cọ, coi đến phía dưới của hắn cũng phản ứng.
Ai cũng biết buổi sáng chính là thời gian hưng phấn của nam nhân, vậy mà tiểu vô tâm này lại không biết điều như vậy, vô tư trêu chọc hắn xong lại mơ màng ngủ tiếp thật khiến hắn vô cùng khổ bức.
Lãnh Phi Liên thật sự ngủ sao? Y làm sao có thể không nhận ra vật đang cứng rắn ở giữa đùi mình là cái gì, nhưng y vẫn lựa chọn không biết. Chẳng qua là sáng sớm y muốn nghịch ngợm chút thôi.
Hàn Kì Phong nhẫn nhịn khoảng nửa canh giờ thì Lãnh Phi Liên mới tỉnh dậy. Hắn liền nâng cằm y lên hôn nhẹ lên đôi môi đỏ mộng của y, lại hôn lên trán y, ngữ khí ôn nhu vô cùng:" Tỉnh rồi? Còn muốn ngủ thêm chút không? Vẫn còn sớm "
Lãnh Phi Liên choàng tay qua cổ hắn, giọng nói còn hơi mơ màng, nghe qua như có vài phần làm nũng:" Không ngủ nữa,..ca đệ đói..."
"Được, chúng ta chuẩn bị xong ta liền đưa đệ đi ăn." trong giọng nói chứ vạn phần cưng chiều.
"Ân" Lãnh Phi Liên dụi mắt, đi ra sau bình phong đơn giản chuẩn bị cho bản thân, đến khi y ra phát hiện Hàn Kì Phong vẫn còn trong nhà tắm thì không khỏi cười thầm trong bụng.
Quả nhiên trêu chọc Hàn Kì Phong rất vui nha.
Nhưng Lãnh Phi Liên đâu biết hiện tại y đắc ý bao nhiêu tương lai lại phải chịu khổ bao nhiêu, một lần trêu chọc là 1 tuần liệt giường.
Lãnh Phi Liên vô cùng hối hận hành động lúc trước của mình. Nhưng tất nhiên mọi chuyện để sau lại nói.
Một lúc lâu sau Hàn Kì Phong quần áo chỉnh tề đi ra, hai người cùng nhau bước xuống tửu lâu.
Thủy Mộ Ngọc gắp một miếng gà sốt chua cay đưa đến bên miệng Hạ Hào, mỉm cười vô cùng vui vẻ:" Nếm thử xem, món này rất ngon."
Hạ Hào vốn muốn tránh né, nhưng lại không thể cưỡng lại mùi hương thơm lừng của miếng gà, liền thỏa hiệp mà mở miệng ăn.
"Thủy Mộ Ngọc? Sao ngươi lại ở đây?". Hàn Kì Phong bước xuống vừa kéo ghế cho Lãnh Phi Liên vừa hỏi.
"Chỉ ngươi mới được đến ta không được đến chắc." Thủy Mộ Ngọc nói.
Hai người vốn không hợp nhau, gặp nhau là như nước với lửa tranh đấu không ngừng, trên bàn ăn nhất thời tràn ngập mùi thuốc súng, chỉ tới khi bọn người Thập Sát, Chu Tư Duật đến không khí mới hòa hoãn lại.
"Cung chủ, lát nữa là tới trận đấu của chúng ta rồi, người định để ai ra đấu?". Chu Tư Duật hỏi.
"Ta nghe nói bên kia sẽ cho Mộc Thanh Thanh ra đấu, dù sao cũng là nữ nhi cho nam nhi đấu cũng không tốt cho lắm." A Minh nói.
Lãnh Phi Liên gật đầu:" Ta cũng có ý như vậy, lần này cho A Thất ra sân đi."
A Thất đang ăn cơm gần đó liền đứng dậy
" tuân lệnh cung chủ"
A Thất là nữ nhân duy nhất trong thập sát, nhưng không vì vậy mà mọi người sẽ xem thường nàng. Nàng ta có vóc người thon gọn dẻo dai vô cùng thích hợp trong lối đánh cận chiến, đôi mắt cũng thủ pháp vô cùng nhanh nhẹn, đánh lén là sở trường của nàng. Vũ khí nàng sử dụng là hai cái chùy sắt nhìn qua vô cùng khủng bố.
Ăn uống xong xuôi, Lãnh Phi Liên như cũ đi đến ghế của Hàn Kì Phong mà ngồi xuống, Hàn Kì Phong còn có việc phải làm nên luyến tiếc hôn y một cái rồi nhanh chóng chạy đi.
Như thường lệ Hàn Thái Yên đứng dậy nói một đống lời vô nghĩa rồi mới bắt đầu trận đấu, Mộc Thanh Thanh vô cùng tự tin với thức lực của mình, thấy bến Lãnh Phi Liên cũng cử ra một nữ nhân liền vô cùng mất hứng, triệt để xem nhẹ A Thất.
Tiếng chuông vang lên, trận đấu bắt đầu. Mộc Thanh Thanh tung người lên, trên tay nhanh chóng xuất hiện một cây roi xanh, quật nhanh về phía A Thất. A Thất cũng ko phải ăn chay, chuẩn xác né đi đường roi của Mộc Thanh Thanh, trên tay cũng lập tức hóa ra hai cái chùy sắt phản công lại đòn của Mộc Thanh Thanh. Chẳng bao lâu đã nhanh chóng áp đảo được ả ta. Mắt thấy thắng thua đã định, Mộc Thanh Thanh bỗng xoay người, trong tay phất ra một làng khói trắng. A Thất lập tức tránh sang nhưng vẫn bị dính chiêu, khụy xuống đất, thở gấp.
Một màng này khiến không khí bên Huyết Ảnh cung như Đông lại, vô số ánh mắt khinh bỉ, phẫn hận sôi nổi ném về phía Mộc Thanh Thanh. Ả cũng chẳng để ý, cuộc thi là chỉ cần thắng là được cũng không cấm dùng ám chiêu, ả cũng chẳng sợ bị người bắt thóp.
A Thất khó nhọc thở một hồi, bột trắng kia có lẽ là Nhuyễn Cân tán, người hít phải trong khoảng thời gian ngắn cơ thể sẽ mất đi sức lực.
Mộc Thanh Thanh thoải mái bước lại gần A thất, định bụng đá nàng ra khỏi đài, ả như nhìn thấy chiến thắng đã nằm trong tay. Mọi người xung quanh cũng nghĩ như vậy, bọn người huyết ảnh cung hai tay đều siết chặc lại.
Cho dù là thắng hay thua đi nữa thì sau này Mộc Nham quốc cũng đã kéo thù hận với Huyết Ảnh cung.
Mộc Thanh Thanh đến gần, giơ chân lên, ai ngờ vừa giơ chân lên, chân liền bị a Thất giữ chặt lại, dùng sức kéo ra, lộn người lại một cú tuyệt đẹp. Thẳng chân đá bay Mộc Thanh Thanh ra ngoài đụng mạnh vào bức tường gần đó ngả xuống.
Ngay sau đó nàng cũng mất sức mà ngồi sụp xuống, lập tức được A Nhất ôm lấy, bế về nghỉ ngơi. Không nghi ngờ gì nữa trận này Huyết Ảnh Cung là bên thắng cuộc. Lãnh Phi Liên khẽ liếc sang đội ngũ Hỏa Lưu Ly quốc, thấy Hỏa Huyền Như đang ngồi uống trà vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, y khẽ cau mày.
Hướng về phía Hỏa Lưu Ly quốc, Lãnh Phi Liên để lại hai chữ:" trận cuối"
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Giữ đúng lời hứa 100like lên chương 39 cho m.n đây ♪~(´ε` )
Lần này 112 like mị lên chương 40 nhá ??