Ca Ca Xuất Giá

Chương 17




Nhị ca!” Vừa nhìn thấy thân ảnh của nhị ca trong đại sảnh, ta liền phi người bổ nhào tới, không quản đến hai khuôn mặt biến đen phía sau. Nhị ca bị ta lao tới lảo đảo, khó nén vẻ kinh ngạc: “Khanh nhi! Ngươi sao lại đến đây!”

“Ta đến đây ngươi mất hứng sao? Ta đã chờ ở đây rất lâu a.” Ta giống như vô vĩ hùng (a.k.a. kaola, ai cũng biết nhể ^^) bám trên người nhị ca, cọ cọ làm nũng trong lòng hắn. Ta đây đợi từ sớm, điểm tâm cũng chưa ăn đâu.

“Chắc mệt lắm ha, trước ăn điểm tâm, sau hảo hảo nghỉ ngơi một chút.” Nhị ca sủng nịch sờ sờ đầu ta, đưa tới hai đạo ‘sát nhãn’ (ánh mắt giết người) phía sau, ta rụt cổ, lưu luyến trèo xuống, chê cười, ta tuy thích nhị ca ôm nhưng mạng nhỏ là quan trọng nhất.

“A! Thẩm Hiên ngươi cũng ở đây a?” Ta kinh ngạc nhìn Thẩm Hiên đứng phía sau nhị ca, khó trách ta vừa rồi cảm nhận đến hai đạo sát nhãn. Đáng tiếc a, ta khẳng định đã bỏ lớ cái gì đó. *Nhã: Ân, Thẩm Hiên vs Lăng Hạo hiệp 2 ế, Thẩm Hiên ca thắng nhá….*

“Sao? Bây giờ ngươi mới phát hiện a?” Thẩm Hiên hai tay khoanh trước ngực, tựu tiếu phi tiếu nhìn ta cả nửa ngày khiến ta có điểm xấu hổ.

“Chân của ngươi bị thương.” Ngữ khí là hoàn toàn khẳng định.

Một câu khiến một mảnh dậy sóng, chết tiệt, xú Thẩm Hiên, ngươi không nói không ai bảo ngươi câm, ta bị thương là chuyện bí mật, ngươi có cần tiểu nhân để ý mấy chuyện như vậy không?

“Thực xin lỗi, không bảo vệ tốt tiểu thư, là thuộc hạ thất trách.” Địch Mặc Viễn thành khẩn hướng nhị ca giải thích, ngược lại khiến ta ngượng ngùng. “Kỳ thật, cái kia, là do ta không cẩn thận.” Ha ha, ta gượng cười hai tiếng.

“Ai dô.. Khanh nhi của ta từ khi nào biết nói đỡ cho người khác vậy?” Nhị ca trêu chọc khiến mặt ta lập tức đỏ bừng. Thật kỳ quái, gần đây sao dễ đỏ mặt vậy a? *Nhã Nhã cười vô lại: Hắc hắc hăc….*

“Tốt lắm tốt lắm, không cần ở đây nói việc nhà, đi ăn điểm tâm đi.” Lại là tên chết bầm Lăng hạo, hắn luôn phá đám mỗi khi ta cùng nhị ca ‘tình chàng ý thiếp’ (Khanh Khanh …+_+|||). Hừ! Ta ở trong lòng lại đem hắn đâm chém một hồi. Ngẩng đầu, nhìn thấy tam ca, ta cười ngọt ngào: “Tam ca, ta cũng rất nhớ ngươi a!” Nói xong lại muốn nhào tới, hai ca ca một người cũng không thể thiên vị nga. Nhưng trước khi ý đồ của ta được thực hiện liền có người tiến tới trước ngăn cản. (Yeah… Lang ca, lên bảo vệ lão công đi ^..^)

“Đi ăn điểm tâm.” Lăng Lang khó được đối ta hung hăng, ha ha, ta đưa ánh mắt ‘hiểu biết’ nhìn tam ca, không ngoài ý muốn nhìn tam ca mặt đỏ ửng.

Ha ha, là vì ta quá nhiệt tình? Hay là do phản ứng của Lăng Lang quá mức rõ ràng?? Hảo ngoạn a!!

“Cái gì!” Ta vỗ bàn, rất mất hình tượng kêu to “Các ngươi còn muốn đi!” Ta vừa mới đến, điểm tâm chưa cắn một miếng, ghế ngồi còn chưa nóng mông, đến trà cũng chưa uống ngụm nào a.

“Không có biện pháp.” Tam ca bất đắc dĩ nhún vai, “Thất sách, chúng ta nghĩ danh sách ở Dương Châu.”

Ta sao lại thảm như vậy, ta bắt đầu hối hận đã lặn lội đến đây!

“Các ngươi đến Kim Lăng trước, ta còn một số việc cần giải quyết ở đây.” Quái, Lăng Hạo bình thường không phải như đỉa bám dính nhị ca sao? Hôm nay sao lại ngoan như vậy? Có vấn đề!

“Đại sư huynh, ngươi không cùng đi với chúng ta sao?”

“Có Vân Ý bồi bên cạnh ngươi, ngươi còn lo cái gì?” Lăng Hạo ôn nhu sờ đầu Lăng Lang, đáy mắt tựa hồ có tia u buồn.

“Nhưng mà…..” Lăng Lang còn muốn nói gì đó lại bị Thẩm Hiên đánh gãy. “Lăng Hạo hẳn là muốn xử lý chuyện của Toàn Cơ đường, xong sẽ đi tìm chúng ta thôi.” Chính là không có Lăng Hạo, tình địch của ngươi sẽ giảm bớt, Thẩm Hiên ngươi cũng thật biết tính tóan đi.

Lăng Hạo gật đầu, cười cười với Lăng lang, không hề mở miệng, cư nhiên còn không phản bác lại lời của Thẩm Hiên.

Hai người, khẳng định có vấn đề!!

“Không! Ta muốn lưu lại bồi sư huynh!” Lăng Lang hô to một tiếng, đem Lăng Hạo dọa sợ.

“Toàn Cơ đường là việc của Lăng gia ta, nên ta cũng muốn ở lại!” Lăng Lang nhìn chúng ta kiên định nói.

Nhất thời, mặt Lăng Hạo tái xanh.