Chương 13: Cùng nhau về nhà
“Công và tư chẳng phân minh?” Lãnh Tư Triệt sửng sốt, nhưng thực nhanh chóng khôi phục lại tự nhiên, cười nói, “Là bởi vì chuyện cô ấy thích anh sao?”Lãnh Tư Thần không trả lời, xem như cam chịu.Lãnh Tư Triệt khe khẽ thở dài, nói: “Anh, anh đừng luôn hung dữ với cô ấy, khuôn mặt này của anh thôi cũng đã đủ đáng sợ rồi! Cô ấy thoạt nhìn luôn là tùy tiện, cái gì cũng đều không để bụng, cũng không lộ vẻ yếu ớt, nhưng không có nghĩa là cô ấy không thương tâm. Cô ấy thích anh, không có nghĩa là anh có quyền làm tổn thương cô ấy!”“Đau lòng?” Lãnh Tư Thần hai tròng mắt híp lại.“Đúng!” Lãnh Tư Triệt không chút do dự thừa nhận.“……” Trên mặt Lãnh Tư Thần bất động thanh sắc, đôi tay cũng đã nắm chặt thành quyền.“Anh, em từ nhỏ liền không hiểu cô ấy vì cái gì lại khăng khăng một mực thích anh như vậy, hiện tại cũng không hiểu!” Lãnh Tư Triệt nói xong liền rời khỏi văn phòng.Lãnh Tư Thần mệt mỏi đem toàn bộ thân mình tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm hai mắt lại.A Triệt, anh cũng không hiểu, cảnh còn người mất nhiều như vậy, mỗi một lần xoay người của anh, cô ấy lại vẫn ở tại chỗ……Cô ở thời điểm thực phiền, cô cứ nhiên không còn cảm thấy…… Tịch mịch nữa……–Sau khi tan tầm.Hạ Úc Huân vừa muốn cưỡi xe đạp về nhà như bình thường, bỗng nhiên nghe được phía sau có người gọi cô.“Tiểu Huân!”Xoay người nhìn lại, phát hiện là Lãnh Tư Thần cùng Lãnh Tư Triệt sóng vai mà đi.Một người lạnh nhạt không kiên nhẫn, một người mỉm cười phất tay.Ánh mắt phụ nữ chung quanh cơ hồ đều dính trên người anh em nhà này, vì thế khi Lãnh Tư Triệt gọi một tiếng thân mật Tiểu Huân, lập tức đem những ánh mắt đó đều dẫn vào người Hạ Úc Huân.Trời ạ! Cô có thể đánh nhưng cũng không có biện pháp đối phó với nhiều phụ nữ như lang sói như vậy!Bất quá, hai tên gia hỏa này thật đúng là siêu cấp đẹp mắt a! Tất cả đều dáng vẻ tinh mỹ như điêu khắc Louvre, nghe nói ít nhất là lai bốn dòng máu, tính kỹ liền phải truy nguyên quá xa rồi.Cô đây có tính là hoa mẫu đơn hạ tử, thành quỷ cũng phong lưu……“Tiểu Huân, tôi đưa cô đi.” Lãnh Tư Triệt nhiệt tình mà nói.“Cái này…… Không cần, tôi đi xe đạp về!” Hạ Úc Huân khéo léo cự tuyệt nói.“Tôi có thể chở cô!” Lãnh Tư Triệt nói liền đi qua nhận lấy xe cô.“Anh, em đi cùng Tiểu Huân.”“Tùy em!” Lãnh Tư Thần xoay người đi về phía gara.Vì thế, Hạ Úc Huân cứ như vậy không hề cự tuyệt đuổi kịp xe đạp của Lãnh Tư Triệt.Ách, như thế nào cảm giác chung quanh có thật nhiều bộ xương khô trong suốt đang công kích cô, ánh mắt ghen ghét của mấy người phụ nữ kia cơ hồ muốn hóa thành thực chất sống sờ sờ đâm chết cô……“Tiểu Huân, đi lên đi.”“Như vậy không tốt lắm đâu! Sao lại có thể để anh chở tôi……” Hạ Úc Huân khó xử nói.“Chẳng lẽ cô rất nặng sao?” Lãnh Tư Triệt nhướn mày.“Không có! Tôi một chút đều không nặng!” Hạ Úc Huân cuối cùng vẫn chầm chậm di chuyển đến ghế sau xe đạp.Dọc theo đường đi gió nhẹ quất vào mặt, cô bởi vì hậm hực Lãnh Tư Thần cả ngày tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều.“A Triệt! Tôi cảm thấy anh lần này trở về thay đổi thật nhiều!”“Phải không? Thya đổi chỗ nào?”“Trở nên đẹp trai hơn! Cũng cởi mở hơn rất nhiều!” Hạ Úc Huân nhìn tấm lưng rộng lớn của anh, bỗng nhiên phát hiện cậu bé ốm yếu năm đó đã là một người đàn ông trưởng thành.“Cám ơn.” Lãnh Tư Triệt vui vẻ nở nụ cười, tựa như một cậu bé được khích lệ.–Về đến nhà, Hạ Úc Huân ở trong phòng lục tung một trận, sau đó bi ai phát hiện chính mình ngoại trừ quần áo thể thao thì vẫn là quần áo thể thao.Cuối cùng cam chịu, đơn giản cũng không thay quần áo, trực tiếp mặc bộ trên người đi đến nơi hẹn.Quán bar này cô lần đầu tiên tới, vụng về hấp tấp đi nhầm đường vài lần, cuối cùng còn bị một tên ma men ngăn lại dây dưa không thôi.Cô bên này vừa muốn động thủ, đột nhiên cảm giác toàn bộ thân thể bị một hơi thở lạnh lẽo quen thuộc vây quanh.“Chạy loạn cái gì?” Người đàn ông khuôn mặt trầm thấp đem cô ôm vào lồng ngực mắng.
Chương 14: Hạ Úc Huân, cô chết chắc rồi! “Ách…… Tổng…… Tổng giám đốc? Tôi lạc đường……” Hạ Úc Huân không đủ tự tin mà trả lời. “Ngu ngốc!” Lãnh Tư Thần khinh bỉ nhìn cô một cái, sau đó giữ tay cô lại, mặt không cảm xúc dẫn cô hướng phòng đi đến.
Độ ấm trong lòng bàn tay anh làm cô một trận tâm thần hoảng hốt.
Vì cái gì vào thời điểm cô sắp từ bỏ, lại làm ra một hành động ái muội không rõ ràng như vậy……
Vì cái gì anh không phải cùng Bạch Thiên Ngưng tới?
Hạ Úc Huân tâm sự nặng nề mặc anh lôi kéo chính mình đi đến cửa phòng bao, trong khoảnh khắc anh mở cửa đột nhiên phục hồi tinh thần dừng bước lại, từ trong lòng bàn tay anh rút tay mình ra.
Lãnh Tư Thần nhíu lại mày nhìn về phía cô.
“Lỡ như bị Bạch tiểu thư thấy được sẽ hiểu lầm.” Cô giải thích.
Lãnh Tư Thần cười lạnh một tiếng, “Cô lo lắng điều này?”
“Anh……” Hỗn đản! Ý của anh là cô giả mù sa mưa, kỳ thật ước gì Bạch Thiên Ngưng hiểu lầm đúng không?
Cô là ước gì bọn họ chia tay, nhưng cô cũng không đến mức dùng thủ đoạn không phù hợp như vậy!
Nói người này có phải trong giai đoạn mãn kinh sớm hay không, đặc biệt mấy ngày nay, vẫn luôn đối với cô âm dương quái khí, trong miệng không một câu tốt đẹp, mỗi câu đều làm cô tức giận.
Hạ Úc Huân càng nghĩ càng giận, ác từ gan mà sinh ra, đầu tiên là trừng mắt liếc anh một cái, sau đó nhanh chóng tiến lên dẫm chân anh, dẫm xong lập tức giả trang cái mặt quỷ, tiến vào phòng bao.
Lãnh Tư Thần căn bản không nghĩ tới cô sẽ ra đòn như vậy, đau đến mức trên trán ứa mồ hôi.
Hạ Úc Huân, cô chết chắc rồi!
–
Đi vào phòng bao, Hạ Úc Huân liếc mắt một cái nhìn thấy cô gái một thân váy trắng ngồi trong góc, nhưng thực mau dời ánh mắt, nhìn về phía Lãnh tư Triệt đang cùng bạn bè nói chuyện.
Lãnh Tư Triệt thấy cô ánh mắt sáng ngời, vội vàng nghênh đón giới thiệu cho cô: “Tiểu Huân, cô đã đến rồi! Giới thiệu với cô một chút, đây là bạn học của tôi ở Mỹ, Hàn Khải Vũ, Murphy!”
“Xin chào, Hạ Úc Huân!”
“Xin chào.” Cô gái tên gọi Murphy vén vén mái tóc dài gợn sóng vàng óng bắt mắt của mình, đơn giản lên tiếng chào hỏi, sau đó bất động thanh sắc mà đánh giá cô, ánh mắt khó hiểu kia khiến cô có chút không thoải mái.
“Xin chào, nghe đại danh đã lâu!” Hàn Khải Vũ hiền lành mà vươn tay, ánh mắt lưu chuyển qua lại giữa cô cùng Lãnh Tư Triệt.
Nghe đại danh đã lâu? Hạ Úc Huân có chút nghi hoặc nhìn về phía Lãnh Tư Triệt.
Lãnh Tư Triệt ho nhẹ một tiếng chuyển đề tài: “Tất cả mọi người đều ngồi xuống nói chuyện đi! Đúng rồi, chị dâu, anh như thế nào còn chưa tới?”
Bạch Thiên Ngưng vốn dĩ chính là vì nhìn thấy Hạ Úc Huân mà trong lòng không vui, lúc này nghe được Lãnh Tư Triệt gọi một tiếng chị dâu, tức khắc vui mừng ra mặt, nói: “Tư Thần nói công ty còn có chút chuyện phải xử lý, đợi lát nữa sẽ đến, lúc này hẳn là đã trên đường đến rồi.”
Rõ ràng ở ngay ngoài cửa! Hạ Úc Huân trong lòng nhỏ giọng nói thầm.
Bất quá, anh như thế nào còn chưa tiến vào? Sẽ không phải dùng sức quá mạnh, xương chân gãy rồi chứ? Với sức lực của cô, thật sự là có khả năng……
Từ vừa rồi liền có cảm giác cô gái tên Murphy vẫn luôn đánh giá chính mình, Hạ Úc Huân quay đầu, lễ phép hướng cô cười cười.
Murphy một tay nâng đầu, một tay khác lắc ly rượu, đột nhiên mở miệng hỏi: “Nghe nói, cô cùng Triệt là thanh mai trúc mã?”
Hạ Úc Huân cười cười, nói:“Chỉ là khi còn nhỏ nhà ở tương đối gần mà thôi, nhà anh ấy là ở khu biệt thự cấp cao, nhà tôi là võ quán nhỏ bên cạnh. Bởi vì là ở vùng ngoại thành, người ở không nhiều lắm, trẻ con cùng tuổi càng ít, cho nên khi còn nhỏ thường xuyên chơi với nhau.”
Trên thực tế mỗi lần đều là cô đi tìm bọn họ chơi, thân thể Lãnh Tư Triệt không tốt, thường xuyên chỉ là ở một bên nhìn bọn họ.
Lãnh Tư Thần bị cô quấn đến mức không chịu được mới đi theo cô cùng nhau hồ nháo, bất quá, tuy nói anh mỗi lần đều không tình nguyện mà đi theo cô, nhưng đến cuối cùng chơi đùa điên cuồng nhất lại chính là anh, còn làm hại cô thay anh gánh vác rất nhiều chuyện oan ức, bởi vì người lớn tuyệt đối sẽ không tin những chuyện thiếu đạo đức đó là đại thiếu gia văn nhã như anh làm.
Tóm lại Lãnh Tư Thần tên kia từ khi còn nhỏ cũng đã rất phúc hắc rồi!
Tia khinh thường trong mắt Murphy chợt lóe: “Võ quán? Triệt từng nói cô đánh nhau rất lợi hại?”
Hạ Úc Huân cười gượng vài tiếng, đặt tay phía dưới bất động thanh sắc mà véo Lãnh Tư Triệt một phen, người thì đã đi Mỹ, cư nhiên còn không quên ở trước mặt người khác bôi đen hình tượng của cô!
Lãnh Tư Triệt đau đến nhíu mày, giận mà không dám nói gì.
Vẫn là bạo lực như vậy!
Bất quá, thật sự rất thích cảm giác quen thuộc này.
Tuy rằng rời đi lâu như vậy, nhưng thời gian một ngày ngắn ngủn này, mọi cảm giác thân quen đều đã trở lại.
Cô vẫn là cô gái tràn ngập tinh thần phấn chấn dưới ánh mặt trời trong trí nhớ của anh.
Như vậy, thật tốt!
Đúng lúc này, Lãnh Tư Thần bị thương đẩy cửa đi vào.