Cả Đời Đều Là Người

Chương 2: Thám thính




Vòng quanh các gian phòng, Duệ Vũ hành sự lưu lót, đường đi nước bước tính toán vô cùng kỹ càng.

Bên ngoài đã lục soát xong, vị trí tiếp theo hướng tới là bên trong các gian phòng có khả năng ẩn giấu.

Ánh sáng bị cướp mất, sau những giá gỗ mùi sách vươn qua chớp mũi mang theo hương vị tháng năm.

Nương nhờ ánh sáng của từng chùm pháo hoa rực rỡ xuyên qua kẽ hở của gian phòng ít ỏi, Duệ Vũ có thể thấy rõ thấp thoáng những kệ gỗ cao chất đầy sách cùng một số đồ phong thủy trưng bày.

Việc kiểm kê đầu tiên là mở xem sổ sách, tay Duệ Vũ có mang bao tay đen đặt trong bóng tối như tàn hình mất, đôi mắt thanh thúy lướt qua từng trang chữ. Ngoại lệ không có bất cứ thông tin nào liên quan.

Xem sơ một lượt mà vẫn không thấy bất cứ một dấu vết nào cần tìm. Kế đó y thay đổi động thái quay qua tra soát thứ khác chẳng hạn như từng vật bảo xem trong gian phòng có ẩn chứa mật thất hay không.

Trước khi xuất phát chủ tử dặn dò về việc tiếp ứng cho Duệ Vân bởi lúc đầu sự việc là do Duệ Vân đảm nhiệm, thế mà thời gian thực hiện Duệ Vân vẫn biệt vô âm tính chưa quay trở về, thời gian lâu quá mức quy định. Có lẽ Duệ Vân còn lẩn quẩn đâu đây.

Duệ Vũ lục tung gian phòng chẳng tìm ra một chút manh mối. Duệ Vũ sắp xếp đồ vật ngay ngắn rồi rời đi, định bụng qua gian phòng khác nào ngờ mới mở cửa ra thì đụng trúng một người. Duệ Vũ giữ vững hơi thở ổn áp cùng người nọ đối mặt.

Người nọ đứng trước mặt y thản nhiên đóng kín cửa phòng chặt đứt tia sáng bên ngoài.

Quan sát từ trên xuống dưới người này cũng mặc một bộ y phục đi đêm như y. Trên mặt đeo một tấm mặt nạ bạc chẳng khác gì Duệ Vũ, lớp mặt nạ phong kín diện mạo chỉ chừa lại đôi mắt sáng như sao trời, đối diện với Duệ Vũ thì kéo y ra sau giá sách, hắn nhỏ giọng nói:

''Chủ tử phái đệ đến đây sao?'' Người này không ai khác chính là Duệ Vân.

''Từ lúc giao nhiệm vụ đến nay không thấy huynh hồi âm, thiết nghĩ huynh gặp trắc trở chủ tử sai đệ tìm hiểu tình hình, trợ giúp huynh.'' Duệ Vũ đổi sang giọng gió.

Trong lòng nảy lên một chút vui sướng, nghĩ thầm chủ tử ngoài lạnh trong nóng, vẫn là yêu thương thủ hạ như hắn không hết. Sợ hắn gặp nguy hiểm lo lắng không yên lắm đây nên mới nôn nao phái người tiếp ứng cho hắn. Lòng chợt vấy lên dư vị bùi ngùi ngọt sớt muốn sâu cả răng, Duệ Vân cười hắc hắc tám trăm lần.

Duệ Vũ khoanh tay dựa tường, xem con ma biểu diễn xiếc hề, cảm thấy không nên trễ nãi thời gian mới lên tiếng nhắc nhở: ''Huynh đang làm trò gì thế?''

Duệ Vân lấy lại tinh thần, định ho rửa giọng thì chợt nhớ không thể náo động nên nghiêm túc trở lại, nhẹ nhàng nói: ''Một ngày qua theo ta quan sát nội phủ không có điểm khả nghi, nhân lúc lão ta đi thăm bằng hữu ta tung hoành khắp phủ lục soát tất cả. Thế mà vẫn không thu được một chút dấu vết nào. Ta lực bất lòng tâm, haizz ta sắp phải lên đoạn đầu đài rồi.''

Duệ Vũ cụp ngón trỏ cong lại gõ lên trán Duệ Vân, lạnh giọng nói: ''Huynh thật ngốc.''

Y không nói thêm lời thứ hai kéo Duệ Vân đang đơ mặt đi.

Pháo hoa hạ màn kết thúc, người người quay về, hiện tại đường lớn chỉ còn lác đác vài người.

Hai người vượt nóc bằng tường rời khỏi khu nhà, Duệ Vân vẫn chưa ngoác miệng kịp, đến khi ẩn vào màn đêm trước cửa phủ như lúc ban đầu hắn mới ai oán cất giọng: ''Sao đệ mắng ta?! Còn đánh ta, đệ hỗn xược dám ra tay với huynh trưởng, đệ có biết tôn ti trật tự không hả?! Uổng cho ta thương đệ biết bao nhiêu.''

Duệ Vũ sửa sang bao tay không ngó nhìn: ''Nói huynh ngốc không bao giờ sai. Ta hỏi huynh vì sao lão ta đi, huynh không theo đuôi? Phủ cố định một chỗ bất cứ lúc nào rà soát đều dễ hơn trở bàn tay, huynh vứt bỏ con mồi đây là đáng tội gì?''

Duệ Vân phản ứng trì trệ, không thốt nên lời: ''Ta ta ta... Haizz, tiêu đời rồi.''

Duệ Vũ nhanh nhảu nói đúng trọng điểm: ''Biết hướng đi chứ?''

Duệ Vân xúy xoa vò tay, khẩn cấp đáp lời: ''Biết.''

- --

Một khắc sau hai người dừng chân, Duệ Vân ngây dại nhìn tòa nhà rộng lớn không khác phủ chử tử bao nhiêu.

Hai người đứng cách đó không xa, vẫn theo tác phong cũ xem xét tình hình từng tầng canh gác.

Duệ Vân nói lên suy nghĩ: ''Tứ vương gia?''

Duệ Vũ nhấc chân lẩn mình hành động kéo luôn cái người cứng ngắt kế bên: ''Chứ huynh nghĩ đi hướng đó còn có thể đến đâu'' Sau đó hai người vẫn dễ dàng đột nhập qua cửa lớn.

''Cẩn thận một chút, phủ tứ vương canh gác gắt gao hơn phủ Bách Lý Hồng, phải hết sức cẩn thận tránh đánh rắn động cỏ.''

Từng khe hở nhỏ trên mái ngói làm mờ cảnh vật bên dưới gian phòng. Duệ Vũ đến một góc nhỏ đúng vị trí trên cột trụ dựng nhà nơi có thể cản tầm nhìn từ dưới lên. Ánh sáng truyền đến võng mạc thu hình ảnh vào mắt cả hai.

''Ngươi cất giữ chúng kỹ càng giấy tờ sổ sách rồi chứ? Nhất định phải thật cẩn thận tránh rơi vào tay kẻ khác, nhất là nhị vương. Nếu lọt sơ hở để chúng nắm thóp người đứng ra chịu sào không chỉ có ta, ngươi, kể cả tính mạng già trẻ trên dưới nhà ngươi cũng không thoát khỏi liên can.'' Người này còn có thể là ai ngoài tứ vương gia - Khương Tịnh.

Vân Vũ yên lặng lắng nghe, tới câu ''giấy tờ sổ sách'' hai người đồng loạt nhìn vào mắt đối phương ra hiệu.

''Giấy tờ sổ sách'' ở đây chính là món đồ chủ tử sai họ đoạt về. Sở dĩ phải đoạt là bởi bên trong giấy tờ sổ sách ấy có lưu lại bằng chứng tham ô của bọn quan lại.

Số tiền có được là do đám sâu mọt ấy đục rỗng quốc khố triều đình từ các khoản chi tiêu cho đến thuế của bá tánh, bọn chúng trắng trợn cướp đoạt thu lợi cho bản thân sử dụng vào việc không chính đáng là một mối nguy hại lớn cho nước nhà nếu cứ để họ suôn sẻ thực hiện e là mầm móng An Lạc sẽ mục rữa vào một ngày nào đó không xa.

Mỗi tháng, mỗi năm hộ bộ chi cho lục bộ một khoảng tiền không nhỏ chi tiêu vào các việc cần thiết.

Hộ bộ xem là bộ tài chính, cai quản tiền nong, chủ quản đất đai, quản lý thuế ruộng, thuế muối, thuế sắt, thuế hoa màu của dân chúng. Bộ phận này được xem là ngân khố quốc gia, đảm nhiệm nghĩa vụ thúc đẩy sự phát triển ngân sách, đong đếm tiền tài từ nhỏ đến lớn.

Cứ mỗi kỳ hộ bộ phụ trách phân phác bổng lộc cho triều thần, chi tiêu cho quân lương, sưu thuế lẫn đồ cống nạp mỗi dịp lễ đến.

Người đảm nhiệm vị trí thượng thư của hộ bộ hiện tại là Bách Lý Xuyên- hàm chánh tam phẩm.

Bách Lý Xuyên có một người đệ đệ cũng đảm nhận một chức vụ trong hộ bộ. Người đệ đệ là Bách Lý Hồng quản chức vụ chủ sự hàm chánh ngũ phẩm.

Lần theo chứng cứ điều tra, Bách Lý Hồng lén lút qua lại với tứ vương gia Khương Tịnh, bắt cầu quan hệ thì thượng thư hộ bộ Bách Lý Xuyên tránh không thoát khỏi liên can, là cùng một giuộc với nhau.

Từ đó người dưới cấp bậc thượng thư vì muốn thăng quan tiến chức liều lĩnh ngấm ngầm cùng hội cùng thuyền, một con ruồi làm hư nồi canh, nay có hàng tá thử hỏi còn có thể ăn được?

Quốc khố bị bào mòn từng ít, có câu tích tiểu thành đại, chẳng đợi bao lâu khẳng định An Lạc tan tác là chuyện sớm muộn.

Kẻ mưu đồ nhởn nhơ chặt phá rễ cây, đại thụ mất đi nguồn dinh dưỡng còn có thể tồn tại được hay sao?

Chính vì lẽ đó, là người phát hiện Khương Vi Quân sẽ không cho phép bọn chúng dễ dàng được mục đích. Đợi thờ cơ trái chưa chín tới, nhanh tay chặt đứt từ gốc đến ngọn, bắt chúng phải thú nhận mọi tội lỗi, chịu lấy tội nghiệt mà chúng gây ra.

Sự việc trót ngầm Khương Tịnh thực hiện vô cùng nhuần nhuyễn, mỗi hành động đều thông qua dễ dàng.

Dưới mắt vương triều, ngang nhiên lách luật mưu đồ thâm sâu, vương pháp không thể tồn tại một cách vô hình như thế được.

Người thắng kẻ thua chưa thể đoán, Khương Tịnh mới bước một đoạn, vẫn còn kịp thời cứu vãn. Mà người có đủ tài năng phá tan kế hoạch thối nát của tứ vương hiện tại chỉ có một người.

Người có thể suy tính từng đường đi nước bước, thấu hiểu tính cách bắt đúng yếu điểm của tứ vương.

Người đó không ai khác chính là nhị vương gia - Khương Vi Quân.