Cả Kinh Thành Đang Bắt Hai Ta Thành Hôn

Chương 103




Một câu người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết thành công đưa Hình Phong lên lưng ngựa ngoài thành, chân trời phiếm xanh, còn chưa hoàn toàn sáng lên, Bùi An chọn một vị phó đường chủ của Minh Xuân đường và hai gã thị vệ đi theo Hình Phong, đưa người đến cửa thành.

Bùi An nhìn thoáng qua khối ngọc bội trở lại bên hông hắn một lần nữa, tóm lại vẫn có phần chói mắt, người không câu nệ tiểu tiết, đâu chỉ có mình Hình Phong.

“Hình đại nhân bảo trọng.” Bùi An không nhìn hắn nữa.

“Bùi đại nhân cũng bảo trọng.” Mặc dù rất không thích người trước mặt nhưng nhớ tới vẻ mặt lo lắng ngày đó của Vân Nương, nếu Bùi An thật sự chết trên chiến trường, tất nhiên nàng sẽ đau buồn lắm, nói lại lời giống như nói với Vân Nương, tự đâm vào nỗi đau của mình lần nữa: “Nàng đang chờ ngài.”

Bùi An bất ngờ ngẩng đầu, Hình Phong đã siết chặt dây cương, xoay người, vó ngựa giương cao, đang chuẩn bị ra khỏi thành đột nhiên Triệu Viêm đuổi theo: “Hình đại nhân, Hình đại nhân đợi đã…”

Triệu Viêm chạy tới trước ngựa của Hình Phong, giơ đoản đao trong tay lên, thở hổn hển nói: “Biết Hình đại nhân không quen dùng đao kiếm, ta cố ý cho người chế tạo một thanh đoản đao, lần này đi, trên đường nhất định sẽ không thái bình, cầm lấy phòng thân.”

Hình Phong không khách khí với hắn, khom người nhận lấy: “Cảm ơn quận vương.”

“Khách sáo làm gì.” Triệu Viêm đã trải qua mấy trận đại chiến, trên mặt có vài phần đàn ông kiên cường hơn lúc trước, cười với Hình Phong: “Hình đại nhân còn nhớ rõ lời hứa hẹn trên thuyền ngày đó của chúng ta không?”

Ngày đó hai người ở trên thuyền của người Bắc, tận mắt nhìn thấy người Nam bị mua bán cưỡng đoạt, bị người Bắc bắt nạt ngược đãi như thế nào.

Còn có người phụ nữ đầy nước mắt, đưa một mảnh giấy cho họ.

Hình Phong gật đầu, nhớ nói: “Thiên địa thần linh phù miếu xã, kinh hoa phụ lão vọng hoà loan.”

Hai người đã hứa hẹn, đợi ngày nào đó Nam Quốc cường thịnh, nhất định sẽ đón bọn họ về nhà.

Đương nhiên Hình Phong không quên.

Đọc Full Tại Truyện Full

Từ Kiến Khang đến Giang Lăng, hai người tìm được đường sống trong chỗ chết, Triệu Viêm đã coi hắn là huynh đệ từ lâu: “Đã như thế, ta chờ Hình đại nhân bình an trở về.”

Hình Phong ôm quyền: “Quận vương bảo trọng.” Nói xong không trì hoãn nữa, hai chân kẹp bụng ngựa, nhanh chóng ra khỏi cửa thành.

Đợi hoàn toàn không nhìn thấy bóng người, Triệu Viêm mới quay đầu lại, Bùi An đã đi ra thật xa, Triệu Viêm vội vàng đuổi theo, "Bùi huynh, ta còn chưa hỏi ngươi đây, sao ngươi lại tới, tẩu tử đâu?”

Không đợi Bùi An đáp, Triệu Viêm lại nói: “Bùi huynh, ngươi không biết tẩu tử lợi hại bao nhiêu đâu, ta cũng không dám chọc nàng…”

Cuối cùng Bùi An cũng liếc mắt tới.

Triệu Viêm cười đùa nói: “Sau này ta cưới vợ, cũng phải cưới người như tẩu tử vậy, ngươi không biết dọc theo đường đi Hình đại nhân đỏ mắt thành kiểu gì đâu, nếu là ta, vợ tốt đến tay lại phải nhường cho người khác, ta cũng khó chịu lắm.”

Vừa rồi còn coi người ta là huynh đệ, khó bỏ khó chia, chớp mắt đã bán người ta rồi.

Bùi An lười nhìn hắn, đột nhiên hỏi: “Thánh chỉ do ngươi truyền?”

Triệu Viêm vỗ vỗ vào ngực, vẻ mặt tự hào: “Thân là nam nhi, nên có trách nhiệm, ta cũng không thể để cho tẩu tử phải trên lưng tội danh này, vả lại ta họ Triệu, ăn cơm dân nhiều năm như vậy, không thể để dân chúng nuôi phí cơm được…”

“Cảm ơn.”

Ở chung với Bùi An nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Triệu Viêm nghe được câu cảm ơn từ miệng hắn, trong chốc lát lòng như nở hoa, quên cả di chuyển, sửng sốt một hồi lâu mới phản ứng lại: “Chuyện đương nhiên thôi…”

Sắc mặt Bùi An lại không có ý cười: “Với tính tình hoàng đế, chỉ sợ phủ Thụy An Vương đã vào ngục, ngươi chuẩn bị tâm lý cho tốt đi.”

Giả truyền thánh chỉ, tru di cửu tộc.

Nhưng hắn họ Triệu, không giết cửu tộc được, nếu không bệ hạ cũng phải bị chém, nhưng mà chắc chắn phủ Thụy An Vương sẽ bị hắn liên lụy.

Cuối cùng sắc mặt Triệu Viêm cũng thay đổi một chút, từ sau khi di nương chết, trong phủ đệ không còn ai quan tâm mình, nhưng dù có như thế nào cũng là người nhà của mình, hắn cắn răng một cái: “Đợi đánh lui người Bắc, ta trở về nhận tội, muốn đánh muốn giết, một mình Triệu Viêm ta chịu trách nhiệm.”

Lúc trước bị Vân Nương kéo đến cửa thành, hắn nhìn dân chúng kinh hoảng thất thố ở phía dưới, hơn phân nửa là dựa vào một lòng nhiệt huyết, nhưng hôm nay sau khi chính tay đâm giết kẻ địch, hắn càng thêm kiên định với quyết định lúc trước.

Cùng lắm thì bị ngũ mã phanh thây, đau một chút rồi thôi.

Hắn không hối hận.

Bùi An nhìn thấy vẻ ngốc nghếch này của hắn, thấy nhiều cũng không trách.

Khi còn nhỏ cũng từng ra mặt cho người ta, người dẫn đầu đi hết rồi, hắn còn ở lại đó, bị đánh đến mặt mũi bầm dập, trong miệng còn đang la hét: “Có việc thì xông đến gặp ta, đừng đả thương huynh đệ ta.”

Nhiều năm như vậy, không hề tiến bộ.

Bùi An đi đến tòa nhà của Minh Xuân đường, dẫn theo Triệu Viêm, lúc trước Triệu Viêm vội vàng giết địch, bị lưu lại phía sau, cơ bản không hề chú ý tới viện quân là người nào, hôm nay vào viện nhìn, không ngờ lại nhìn thấy vài gương mặt quen thuộc, mặt mày tái xanh chỉ vào một đám thần tử “đã chết” ở trước mặt: “Cái này, cái này, quỷ, quỷ…”

Thượng thư Bộ Binh Dư đại nhân là người có tính tình nôn nóng: “Quỷ cái đầu ngươi, người từng gặp quỷ dám đi lại ngang nhiên giữa ban ngày ban mặt à?”

Triệu Viêm trừng đôi mắt, quay đầu nhìn về phía Bùi An: “Bùi huynh, ngươi, ngươi có thể nhìn thấy bọn họ chứ?”

Hiếm khi Bùi An trêu chọc người khác: “Có người à?”

Triệu Viêm sợ tới mức lui mạnh về phía sau, chân vấp ở cánh cửa, suýt nữa ngã một trận chổng vó, trước mặt toàn là tiếng cười vang: “Không nghĩ tới tiểu quận vương lại nhát gan như vậy, đường chủ cũng đừng dù dọa hắn vậy nữa.”

“Mọi người đến đông đủ cả chưa?” Bùi An không giỡn nữa, nghiêm mặt nói: “Đến nhà chính nghị sự.”

Đoàn người cãi cọ ầm ĩ, đi theo phía sau Bùi An lại bắt đầu mồm năm miệng mười.

“Lần tiến công này quá gấp, nếu có thể bày trận trước thì tổn thất sẽ càng nhỏ, Ngụy tướng quân đâu…” Bộ Binh Dư đại nhân hỏi.

“Đi gặp Cố lão tướng quân rồi.”

“Chờ hắn trở về, chiến lược tiến công lần sau phải bàn bạc kỹ càng hơn.”

“Chuyện lương thảo cũng phải chu toàn, nghe nói mấy Châu phủ phụ cận giàu đến chảy mỡ, chiến sự xảy ra, nhất định sẽ cất giấu lương thực, phái mấy người lợi hại một chút, bắt bọn họ nhả ra…”

“Vậy dễ làm, Minh Xuân đường ta mà không phải người lợi hại.”

“Dương đại nhân, tiền bạc của chúng ta, còn thiếu bao nhiêu…”

Triệu Viêm hoàn toàn đứng ngơ ra ở đó, còn kinh ngạc hơn khi gặp quỷ, véo mạnh đùi mình một cái, không phải nằm mơ, đây không phải là triều đình Lâm An, nơi này là Tương Châu.

“Á…” Trên đùi có cảm giác đau, rốt cuộc Triệu Viêm cũng tỉnh táo lại.

Đọc Full Tại Truyện Full

Tần các lão đi nhà xí một chuyến về, thấy Triệu Viêm đứng ngây ngốc nghiêng trên ngạch cửa, đưa tay đỡ hắn một cái: “Sao tiểu quận vương lại ở chỗ này?”

Triệu Viêm:...

Lúc này mặt trời lên cao, bóng dáng Tần các lão trước mặt đổ xuống dưới mặt trời, còn rõ ràng hơn cả mình.

Bùi huynh là thần tiên sao.

Còn có thể kéo dài mạng sống.

Người Bắc tổn thất bốn vạn binh mã, tính bên người Nam thì tàn binh còn chưa đến một vạn, đối với hai nước Nam Bắc có thực lực chênh lệch mà nói, quả thực là tin tức động trời.

Bùi An không giết tướng quân người Bắc A Điệt Minh, mà để cho hắn tự mình treo cờ đầu hàng, giống như tướng quân Ôn Đôn lúc trước, một trái một phải mỗi người mất một cánh tay.

Ngụ ý, chặt đứt cánh tay đắc lực của Bắc Quốc, phấn chấn lòng quân.

Kể cả tất cả người Bắc bị bắt, Bùi An cũng không giết mà đặt bọn họ trước bức tường chắn mới xây dựng ở biên giới Bắc Quốc, những người này là sống hay chết đều phụ thuộc vào việc người Bắc có muốn tiến công hay không.

Năm lần liên tiếp, lần sau thảm hơn lần trước, trước khi chưa thương lượng được chiến lược tốt hơn, Bắc Quốc sẽ không tùy tiện khai chiến.

Người Nam cũng nhân cơ hội này để nghỉ ngơi hồi phục.

Có đám thần tử Bùi An mang đến, Tương Châu vốn đang loạn thành một cục nhanh chóng được quản lý ổn định trật tự.

Bộ Binh, bộ Hộ có ở đây, còn có Cố lão tướng quân, Vương Kinh, chuẩn bị lương thảo, chế tạo binh khí, bài binh bố trận, mọi việc đều được lên kế hoạch cẩn thận.

Người được chọn để đi tới các châu tìm lương thảo, cuối cùng quy về Tần các lão.

Bàn về tư chất, bàn về mối quan hệ, không ai bằng ông ấy.

Vả lại là Tần các lão chủ động tự mình đi.

Thích thái phó của tiền triều, suốt đêm biên soạn một khúc ca khích lệ sĩ khí quân đội, trời còn chưa sáng đã bắt đầu cho người tập hát theo mình, dạy người của Minh Xuân đường, lại đi dạy quân Cố gia, quân Bùi gia.

Hai ngày sau, khúc nhạc đã truyền khắp trong quân, tất cả mọi người hừ một tiếng cũng là sức mạnh. Binh lính thỉnh thoảng rống hai tiếng, càng hát càng phần khởi, đúng là sĩ khí tăng cao rất nhiều, ngay cả tiếng rên đau trong doanh trướng cũng giảm bớt, vừa tỉnh lại đã lập tức hát vang.

Bùi An nghe hoài đến nỗi tai mọc kén, khó lắm mới có dịp yên tĩnh, định nghỉ ngơi ngủ trưa một giấc thì Triệu Viêm đứng dưới hành lang lại lên giọng hát, khóe mắt Bùi An giật giật.

Triệu Viêm không chút biết chuyện, đẩy cửa tiến vào: “Bùi huynh, tẩu tử gửi thư.”

Đầu óc đang mê muội buồn ngủ của Bùi An tỉnh táo ngay tức khắc, ngồi dậy khỏi giường.

Triệu Viêm đưa người đưa thư vào, người nọ lập tức chào hỏi rồi bẩm báo: “Phu nhân trở về Lâm An trước, phu nhân nói để đường chủ yên tâm, nàng biết chừng mực, muốn đại nhân nhất định phải bảo trọng, chỉ cần đại nhân còn sống một ngày, nàng và lão phu nhân sẽ an toàn.”

Bùi An nhìn người đưa tin trước mặt, ánh mắt hoảng hốt, một lúc lâu sau cũng không đáp lại.

Giống như hắn, nàng không quay trở lại.

Trở về Lâm An…

Cẩn thận nghĩ lại, hình như cũng không bất ngờ với kết quả như vậy, hắn vốn nên sớm nghĩ tới.

Trước đó, khi mình phải về Lâm An, nàng quấn lấy mình, nói: “Nếu ta đã gả cho lang quân, vậy ta là người của Bùi gia, ta nhận được sự tốt đẹp lang quân mang đến cho ta, ta cũng nên gánh vác trách nhiệm trên lưng, lang quân muốn báo thù cho a cữu a bà và hai thúc thúc, sao ta có thể trốn nơi yên tĩnh, sau này xuống dưới chín suối, ta biết đối mặt với họ như thế nào đây.”

Nàng thông minh như thế, không có gì giấu nàng được.

Biết rõ mình về Giang Lăng mà nàng vẫn vì mình mà trở về Lâm An, tình cảm là thứ trói buộc nhưng cũng là một chiếc áo giáp, khi hắn từ bỏ tất cả toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho nàng, thì nàng cũng cam nguyện mạo hiểm vì hắn, cho Bùi An một lời đáp lại tương tự, nói cho hắn biết người chìm sâu trong đó không chỉ có mình hắn, mà nàng cũng đang suy xét cho hắn.

Lúc này, trong lúc hắn lo lắng cho sự an nguy của nàng, trong lòng cũng dâng trào một luồng nhiệt nóng, dần dần nóng lên, khiến ngực trở nóng bừng, đau nhức sưng tấy.

Người báo tin bẩm báo xong lập tức lui ra.

Bùi An một mình ngây người một hồi, chậm rãi đi tới trước án, ngồi vào án từng nét từng nét bút viết thư.

Chắc chắn lúc này phủ Quốc công đã bị quản chế, tất cả thư từ vào phủ Quốc công phải qua mắt của Triệu Đào, trong thư không đề cập đến chuyện quan trọng, chỉ viết một ít chuyện vụn vặt.

Thời tiết như thế nào, ăn cái gì, nghỉ ngơi như thế nào, lại nói cho nàng biết không cần lo lắng, quân Bắc tạm thời đã lui, không viết chuyện gì, còn chưa kịp nhận ra thì thư đã đầy.

Cuối cùng viết một câu: Tuyệt không phụ, ý tương tư.

Phu - Bùi An.