Hai nước khai chiến, đường đường là thái tử một nước phải ra chiến trường, sau lưng có không ít người nghị luận nghi kỵ, nói hắn đã thất sủng, đợi Vinh quý phi lên ngôi hoàng hậu, sớm muộn gì vị trí thái tử cũng sẽ đổi chủ.
Bây giờ lại bị một thần tử Nam Quốc chỉ vào mặt lợi hại, sắc mặt thái tử Bắc Quốc khó coi ngay tức khắc.
Rốt cuộc cũng biết đại chiến ở ngay trước mắt, không thể bị đối phương làm rối loạn tâm tư, tâm tứ bất ổn là đại kỵ trong chiến tranh, thái tử cố gắng bình tĩnh lại, cưỡi ngựa lui về phía sau vài bước rồi nhìn về phía Bùi An, trên mặt không còn hòa khí như vừa rồi, thâm trầm kiêu ngạo nói: “Nếu đã như thế, cô và Bùi đại nhân phải gặp mặt trên chiến trường thôi, Bùi đại nhân yên tâm, cô nhất định sẽ để thi thể Bùi đại nhân toàn thây, treo ở trên cửa thành, chờ lão phu nhân và vợ con ngươi đế nhận.”
Bùi An không muốn nhanh mồm nhanh miệng với hắn nữa, đội chiếc mũ sư sử trên đầu, siết chặt dây cương, ngựa cũng lui ra sau.
Một hồi chém giết là chuyện không thể tránh khỏi, không khí hai quân giương cung bạt kiếm, chạm vào là nổ ngay.
Bùi An rút trường kiếm ra, giơ lên đ ỉnh đầu, phía sau trống trận vang lên: “Thùng thùng!” Tiếng trống truyền khắp mọi ngóc ngách của chiến trường, đánh vào lòng người, rúng động lồ ng ngực, khuấy động nhiệt huyết quanh người, mênh mông sôi nổi.
“Xếp hàng!”
“Lui!”
Vương Kinh hô to một tiếng, tướng lĩnh quân nhà họ Cố -Ngụy tướng quân lui về bên trái trăm bước, nhị gia nhà họ Cố cũng mang theo binh mã lui về phía sau trăm bước, để lộ hai vạn binh mã triều đình của Giang tướng quân ở phía sau. Bức tường người cũng được dựng lên ở phía trước trở thành tấm khiên bảo vệ, những cung thủ núp ở phía sau cũng chậm rãi kéo căng cung.
“Thiên Lang xâm phạm lãnh thổ của ta, giết người nước ta, làm nhục hồn nước ta, có tấm gương của tiên liệt đời trước, đời ta không có kẻ hèn nhát!”
Tiếng nói của Vương Kinh vừa dứt, trong quân lập tức vang lên một tiếng hát lớn, tất cả mọi người đồng thanh hát theo.
Há nói không áo? Cùng anh chung áo bào. Vua sắp khởi binh, sửa soạn qua mâu. Cùng anh chung kẻ thù!
Há nói không áo? Cùng anh chung áo lót. Vua sắp khởi binh, sửa soạn mâu kích. Cùng anh xông lên!
Há nói không áo? Cùng anh chung áo dưới. Vua sắp khởi binh, sửa soạn giáp binh. Cùng anh ra trận!(1)
(1)Đây là bài quân ca của người Tần, thể hiện tinh thần sùng thượng chiến tranh, khẳng khái tòng quân, phấn dũng sát địch, đồng sinh cộng tử của dân Tần, phản ánh cái khí tượng thôn tính thiên hạ của nước Tần. (Mình để đây cho mọi người tìm hiểu thêm nhé: 岂曰无衣)
Nguồn bản dịch và lời diễn giải: Hán học - 漢學 - Sinology
Đọc Full Tại Truyện Full
Cha mẹ trong nhà, đừng lo lắng! Đợi con giết Thiên Lang, tận hiếu trước gối.
Con cái trong nhà, đừng sợ! Đợi phụ thân giết hết Thiên Lang, cho con an khang.
Nương tử trong nhà, đừng hoảng hốt! Đợi phu giết Thiên Lang, cùng nhau bạc đầu.
Phụ lão hương thân Nam Quốc ơi, mọi người đừng kinh hoảng, Thiên Lang có gì mà sợ? Còn có con trai Nam Quốc ta.
Nhìn xem, tư thế hắn oai hùng hiên ngang!
Nhìn xem, hắn anh dũng uy vũ!
Núi sông bình yên, nhân gian an toàn. Núi sông vĩnh cửu, anh hùng trường sinh!
Gia quốc không thể phạm, lấy máu thịt ta tế quốc kỳ!
Tiếng hát vang vọng, cảm tâm động nhĩ, nhiệt huyết sôi trào, kích động lồ ng ngực mỗi người, khát vọng bảo vệ quốc gia giống như ngọn lửa hừng hực đang thiêu đốt, tất cả tướng sĩ đồng loạt giơ hồng anh thương trong tay lên.
“Giết!”
“Giết…”
Tiếng hét giết chấn động nửa bầu trời, người Nam nhìn người Bắc hung mãnh kéo đến, không chút chút sứt mẻ vẫn duy trì hàng ngũ.
Đợi binh mã của đối phương vừa vượt qua vạch ngầm, phó đường chủ Tôn Lương của Đường Minh Xuân kéo đạn tín hiệu ngay tức khắc, hô to một tiếng: “Kéo dây!”
Mấy sợi dây thừng chôn trong đất được kéo lên, tất cả đều chằng chịt đinh ba, vừa phá đất, những chiếc đinh bén nhọn sắc bén đâm vào dưới vó ngựa của đối phương, ngựa không ngừng hí lên, tướng sĩ người Bắc xông lên phía trước ngã xuống, Giang tướng quân đóng ở chính giữa lập tức hạ lệnh: “Phóng tên!”
Chiến sự chính thức bắt đầu.
Tiếng kèn, tiếng trống chiến, chấn động trời đất.
Người Nam tổng cộng có bốn vạn binh mã, mà quân Bắc tổng cộng có mười lăm vạn binh, hai vạn xuất chiến, còn lại đóng quân ở phía sau, binh lực giữa hai nước chênh lệch lớn, nhưng trong mắt các tướng sĩ lại không hề e ngại chút nào.
Con người vốn phải chết.
Chỉ là cái chết nhẹ tựa lông hồng, nặng tựa Thái Sơn!
Để cổ vũ sĩ khí, Bùi An và Giang tướng quân cũng xông vào trận đầu, không dây dưa với tiểu binh mà chuyên bắt tướng lĩnh, không ngừng phá hủy cờ của người Bắc.
Mắt thấy lá cờ trước mặt lần lượt ngã xuống, vẻ mặt tướng lĩnh dưới tay thái tử sốt ruột: “Điện hạ, sợ là hai vạn nhân mã không giữ được.”
Thái tử không vội vàng chút nào: “Người Nam có bao nhiêu binh mã? Cô đã tính toán đâu ra đấy rồi, tính hắn năm vạn thì chúng ta bao nhiêu?” Thái tử tỏ vẻ ngạo mạn, châm chọc nói: “Hắn là một vòng xoáy, cho dù có quay cuồng mạnh mẽ hơn nữa thì cũng có lúc phải dừng lại. Không vội, hôm nay hai vạn, ngày mai ba vạn, ngày mốt năm vạn, cô sẽ chậm rãi nghiền nát hắn, nhìn xem vị Bùi đại nhân kia có thể kiên trì đến khi nào.”
Thái tử Bắc Quốc tỏ ra đã định sẵn rồi.
Chém giết nửa ngày, hai vạn binh mã do người Bắc phái đi trước đã tan rã bại trận, thái tử hoàn toàn không để ý, cũng không để người đình chiến, tiếp tục hạ lệnh: “Thêm ba vạn người, lên.”
Hắn muốn đánh xa luân chiến.(2)
(2)车轮战: xa luân chiến; thay nhau đánh; đánh luân phiên; nhiều người đánh một người; cậy đông hiếp yếu
Đến sáng hôm sau, bên ngoài vẫn chiến hỏa liên miên như trước, cho dù người Nam có làm bằng sắt cũng không có khả năng đánh suốt một ngày một đêm, tóm lại vẫn không kiên trì được, nửa đêm đã bị bức lui, không ngừng lùi về phía sau.
Thái tử Bắc Quốc cũng không vội vàng phái đại quân, chậm rãi chơi đùa quân Nam như vậy, từng bước từng bước di chuyển về phía cửa thành.
Sau giờ Ngọ, khi cách cửa thành chưa tới một dặm, thái tử Bắc Quốc đang nằm trong doanh trướng ngủ say, một người tiến vào bẩm báo: “Điện hạ, trong kinh có tin tức.”
Thái tử nhíu mày: “Chuyện gì?”
Người nọ lập tức bám vào bên tai hắn: “Hôm qua nhị điện hạ bị tập kích, hung thủ thật sự bị bắt tại chỗ, một mực khẳng định mình là người của Hoàn Nhan Huân.”
Hoàn Nhan Huân, người của hắn.
Vẻ mặt thái tử kinh ngạc: “Gian kế này, rõ ràng là vu oan, phụ hoàng đâu? Ông có tin không?”
Người nọ lắc đầu: “Tuy lúc này bệ hạ còn nói phải điều tra chứng minh, nhưng sắc mặt không dễ nhìn lắm.”
Thái tử hít sâu một hơi, xoay người ngồi dậy, khóe miệng co giật.
Vị nhị đệ này của hắn, quả không đơn giản, e là chỉ chờ hắn chết trận sa trường, sắc mặt thái tử điện hạ méo mó một hồi, vung tay áo: “Tốc chiến tốc thắng.”
Hắn không thể tốn thêm thời gian ở đây nữa.
Địa vị thái tử của mình khó giữ được, hắn nào còn có tâm trạng chơi mèo vờn chuột với Bùi An.
Thái tử Bắc Quốc phái ra năm vạn binh mã, trực tiếp hạ lệnh: “Công thành!”
Nhưng đợi đến khi năm vạn đại quân Bắc Quốc xông lên, người Nam lại bắt đầu đồng loạt rút lui, lui về bên trong cửa thành, đợi quân Bắc vừa đến, trước cửa thành chợt một con rồng lửa bốc cháy, đúng lúc đó có gió Tây Bắc thổi bùng lên, thế lửa thiêu đốt trên người quân Bắc, người người chen chúc, từng người một muốn thoát cũng không thoát được.
Binh mã Nam Quốc, chỉ cần đứng ở trên tường thành, mang cung tên đang cháy, bắn vào bánh xe bắn đầu người Bắc.
Lần thứ ba giao thủ, ở chiến trường sinh linh đồ thán, máu chảy thành sông.
Năm vạn quân Bắc, đại bại!
Chiến bị buộc phải tạm dừng.
Đọc Full Tại Truyện Full
Thái tử Bắc Quốc chưa bao giờ chịu uất ức như vậy, đang tức giận lại có một tin tức từ trong kinh: “Thám tử đến báo, nói nhìn thấy công chúa Nam Quốc vào phủ đệ của nhị hoàng tử.”
Thái tử kinh ngạc một trận, cười lạnh một tiếng, đúng là bị Bùi An nói trúng thật. Giết đệ đệ đồng bào, phỏng chừng người tiếp theo chính là huynh trưởng hắn.
“Còn có một chuyện.”
Thái tử Bắc Quốc cực kỳ không có kiên nhẫn: “Nói.”
“Gần đây trong thành có rất nhiều giặc trộm, bệ hạ không chịu nổi sự quấy phá này, phái nhị hoàng tử đi trấn áp, đuổi theo mấy lần đều biến mất ở ngoài mấy viện mà điện hạ mua.”
Đầu óc thái tử Bắc Quốc nhảy nhót từng đợt.
“Hắn coi như cô chết rồi à?” Một tay thái tử Bắc Quốc quét binh thư trên bàn, tức giận đến thân thể phát run, bình tĩnh một hồi mới đứng vững, gọi binh tướng tới: “Không chờ được, chờ tiếp, sợ là đợi cô vừa trở về, phải cởi mũ miệng thái tử, ngồi vào ngục.”
“Người đâu!” Vẻ mặt thái tử Bắc Quốc đầy lửa giận: “Chuẩn bị nhung trang, cô muốn đích thân chém đầu Bùi An hắn.”
Hai quân giao chiến năm sáu ngày, cuối cùng thái tử Bắc Quốc cũng tự mình lên lưng ngựa, kiểm kê binh mã còn lại xong xuôi, đồng thời dẫn năm vạn nhân mã, khí thế mãnh liệt, tất yếu phải công thành.
Bùi An cũng bước lên lưng ngựa lần thứ hai, mang theo số người Nam còn lại lao ra khỏi cửa thành.
Nhân mã hai bên chém giết nhau lần thứ tư.
Liều chết đánh một trận, kinh trời động đất.
Cuộc chiến chém giết kinh người, bỗng nhiên trong cửa thành Nam Quốc có vô số kỵ binh lao ra, thái tử Bắc Quốc nghe được tiếng động, đang khó hiểu thì tướng lĩnh phía trước đánh ngựa trở về, vội vàng bẩm báo: “Điện hạ, viện binh Nam Quốc tới.”
Thái tử: “Bao nhiêu?”
“Năm vạn.”
Thái tử Bắc Quốc kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn lại.
Hoàng hôn nhuộm đỏ nửa bầu trời, chỉ thấy Lâm Nhượng mang theo hai vạn binh mã, hùng hổ vọt vào chiến trường, hô to nói: “Ngự Sử Đài Lâm Nhượng, phụng chỉ tiếp viện, năm vạn viện binh đến!”
“Năm vạn viện binh đến!”
“Năm vạn viện binh đến…”
Tất cả tướng sĩ đồng thanh hô to, vó ngựa chấn động đất đai dưới chân, chạy về phía chiến trường như bay, vó ngựa làm bụi đất tung bay ồ ạt, không thấy rõ cụ thể bao nhiêu nhân mã nhưng thấy trận thế, quả thật không ít.
E là năm vạn là báo cáo còn ít rồi.
Thái tử biến sắc, trong lòng nảy sinh hoài nghi, cho là mắc mưu: “Hôn quân Nam Quốc kia, vậy mà mấy năm nay lại giả ngu bán thảm, lén nuôi binh mã, chuẩn bị một chiêu trò phía sau như vậy.”
Đường đường là thái tử mà cũng đề phòng, huống chi binh tướng phía dưới.
Vừa rồi mới thua một trận, vốn tưởng rằng mình thắng ở chỗ nhiều binh mã, bây giờ nghe được người Nam cũng có nhiều binh mã như vậy, trong chốc lát nảy sinh sợ hãi, đánh trống bỏ cuộc.
Lên chiến trường, há có đạo lý rút lui.
Không có người Bắc nào không chiến mà hàng, thái tử thấy tướng sĩ bên cạnh có ý lùi bước, mắng to vài tiếng, đứng mũi chịu sào, xông về phía Bùi An: “Giết người Nam! Cắt đầu người.”
Bùi An đứng ở đối diện cũng không nhúc nhích.
Chờ hắn đến trong vòng khoảng một trăm bước, bỗng nhiên Bùi An giơ tay lên, nhếch môi cười, chỉ tay nhắm ngay thái tử Bắc Quốc, đợi thái tử Bắc Quốc và tướng sĩ Bắc Quốc phản ứng kịp, mũi tên sắt sắc bén đã thoát cung, từ dưới ánh sáng cuối cùng trước màn đêm, nhanh chóng xuyên qua, vững vàng đâm vào vai thái tử Bắc Quốc.
Thái tử Bắc Quốc ngã ngựa ngay tại chỗ.
“Thái tử Bắc Quốc đã chết!” Đột nhiên cánh trái Triệu Viêm hô to một tiếng, tiếp theo là vô số tiếng kích động hoan hô của tướng sĩ Nam Quốc: “Thái tử Bắc Quốc đã chết!”
Trống trận trên cửa thành giống như tiếng sấm, người Bắc hoảng loạn ngay tức khắc, mặc dù có tướng lĩnh muốn ổn định lòng quân thì đã quá muộn.
Vương Kinh, tướng quân Ngụy, nhị gia Cố, Giang tướng quân, Lâm Nhượng, Triệu Viêm, còn có hơn ba mươi vị tướng của Đường Minh Xuân mang theo tất cả binh mã, vọt vào quân địch, không cho người Bắc cơ hội th ở dốc, tức giận giết người bắc.
Bốn lần giao chiến, gần như mười lăm vạn binh mã của người Bắc bị tổn hại một nửa, binh mã còn lại nhanh chóng lui về trăm dặm.
Mười lăm vạn binh mã lại bị năm vạn của người ta đánh đến nỗi thất bại thảm hại, còn bắt sống thái tử Bắc Quốc.
Mất mặt!
Mất hết thể diện!
Tin tức vừa truyền vào tai hoàng đế Bắc Quốc, quả thật hoàng đế Bắc Quốc khó mà tin được, sau khi khiếp sợ phẫn nộ, cuối cùng cũng ý thức được sợ rằng Nam Quốc đã không còn là một Nam Quốc mặc người kia xâu xé từ lâu rồi.
Từ khi quân Bắc bắt đầu tấn công Tương Châu, quân Bắc chưa một lần có được lợi ích.
Cứ tiếp tục như vậy, đừng nói mất mặt, nói không chừng Nam Quốc còn muốn cắn trả lãnh thổ Bắc Quốc của hắn, mà Mông Cổ ở phía bắc, biết Bắc Quốc hắn không chịu nổi một kích như thế, tất nhiên sẽ mượn gió bẻ măng.
Tiếp theo, Bắc Quốc sẽ nghênh đón tai ương lật úp.
Cuối cùng hoàng đế Bắc Quốc cũng bình tĩnh lại, chủ động phát hiệp nghị đình chiến, đồng thời phái người đi đàm phán điều kiện với Bùi An.
Sứ giả Bắc Quốc đến ngoài thành Tương Châu lại không nhìn thấy Bùi An, người đi ra nói chuyện điều kiện là Triệu Viêm và một đám thần tử ngày xưa.
Điều kiện đình chiến:
Thứ nhất, Bắc Quốc lập tức rút quân, lui về biên giới Nam Quốc.
Thứ hai, vài tòa thành trì của Bắc Quốc ở phía nam Đăng Châu do Nam Quốc đánh hạ phải thuộc về Nam Quốc. Lấy đó để an ủi những tướng sĩ Nam Quốc vì người Bắc phát động chiến tranh mà chết.
Điều kiện giao lại thái tử Bắc Quốc:
Đưa tất cả người Nam bị Bắc Quốc cướp về Nam Quốc. Khi nào người Bắc giao người, khi đó người Nam sẽ giao thái tử.
Những điều kiện này cũng không quá đáng.
Mười ngày sau, hoàng đế Bắc Quốc ban bố thư đình chiến, cũng mở cửa biên giới, chỉ cần người Nam muốn, đều có thể trở về Nam Quốc.