Không, nàng ta không xứng đáng là hoàng hậu, nàng ta là độc phụ! Tai hoàng đế nổ vang trời, quay đầu lướt xuống, thần tử phía dưới chụm đầu ghé tai, ồn ào một vùng, mỗi người đều cười nhạo ông ta.
Ông ta loạng choạng vài bước, cổ tay dùng hết sức bóp chặt hoàng hậu, lúc này mới thật lòng muốn giết nàng: “Trẫm tiễn ngươi đi trước, làm loạn huyết mạch hoàng thất, đến âm tào địa phủ, xuống mười tám tầng địa ngục.”
Sức mạnh trên tay ông ta dùng được một nửa, cuối cùng cứu binh cũng tới, Tiền thống lĩnh và cấm quân vội vàng chạy tới.
“Bệ hạ, có tặc tử trà trộn vào cung, thiếu phu nhân bị mang đi rồi.”
“Bệ hạ, đông đảo dân chúng vây quanh cửa thành, muốn bệ hạ giao thiếu phu nhân.”
“Bệ hạ, nhân mã của Bùi đại nhân, đã qua Kiến Khang.”
Xong rồi, hoàn toàn xong rồi.
Không còn kịp nữa rồi.
Khi sợ hãi ập đến, cũng không để ý việc giết người nữa, trên tay hoàng đế chợt nới lỏng lực, ông ta họ Triệu, thiên hạ này của nhà họ Triệu, chỉ cần để lại núi xanh, một ngày nào đó ông ta sẽ có thể đông sơn tái khởi.
Ông ta đã chuẩn bị xong, tất cả đồ vật đáng giá, bao gồm cả bảo ấn ông ta cũng cất giấu trên thuyền rồi, đợi đến khi tránh được trận này, những người trước mặt này, ông ta sẽ không tha cho một ai.
“Hộ giá!” Hoàng đế cũng chả thèm nhặt giày, để cấm quân hộ tống ra khỏi điện Cần Chính, một đường đi đến cửa đông nam, lên xe ngựa đã chuẩn bị trước.
Ngồi trong xe ngựa, nỗi khủng hoảng trong lòng hoàng đế còn chưa bình tĩnh lại, đột nhiên phía sau lại có một đám người đuổi giết tới.
Bên ngoài xe ngựa toàn tiếng đao kiếm, trải qua chuyện này, không hiểu sao lại trở lại như mười mấy năm trước, cũng bị tặc tử đuổi giết như vậy, sự sợ hãi chôn sâu trong lòng bị kéo ra lần nữa, vẻ mặt hoàng đế kinh hoàng.
Lên thuyền! Chỉ cần lên thuyền sẽ an toàn, hoàng đế vén rèm lên, không ngừng thúc giục: “Mau, mau lên!”
Đọc Full Tại Truyện Full
Khi xe ngựa đến bến đò sắc trời đã bao phủ một tầng đen mờ, ông ta chuẩn bị mười chiếc thuyền lớn xong xuôi, đang dừng ở trên mặt biển cuồn cuộn, hùng vĩ đồ sộ, nhân lực tài lực đều ở đây cả.
Hoàng đế vội vàng bước xuống xe ngựa, vẫn còn nhớ kinh nghiệm chạy trối chết năm xưa, cũng không cần ai nâng đỡ, động tác nhanh nhẹn dứt khoát, chạy thẳng lên thuyền.
Mới đi được vài bước, đột nhiên trước mặt bị một đám người chặn lại, trong lòng Triệu Đào nhảy dựng lên, vội vàng xoay người, phía sau ông ta cũng giống vậy, bốn phương tám hướng toàn là người, đồng loạt vây quanh, bắt ông ta như bắt ba ba trong rọ.
Hoàng đế biến sắc, lại thấy phía trước có một ngọn đuốc phát sáng, ánh sáng dừng lại trên mặt một người, không đợi hoàng đế kịp phản ứng, Vân Nương đã cười rồi nhẹ giọng hỏi: “Bệ hạ muốn đi đâu vậy?”
Thiếu phu nhân của Bùi gia, nàng thoát ra thật rồi.
Bùi An đã trở lại?!
Hoàng đế khủng hoảng từng đợt, chỉ biết hô “hộ giá, hộ giá!” nhưng mười mấy cấm quân ít ỏi đối diện với vô số tặc tử bên cạnh, giống như lấy trứng chọi đá.
Cấm quân bảo vệ trước mặt ông ta, không dám dễ dàng động đậy.
“Bệ hạ muốn đi? Có thể chạy trốn đến đâu đấy, trên biển nguy hiểm, lên thuyền cũng không biết sẽ trôi dạt tới đâu, nếu không tìm được nơi cập bờ, chẳng phải là con đường chết sao?” Giọng nói Vân Nương bằng phẳng: “Bệ hạ vẫn nên ở lại Lâm An đi.”
Một nữ tử, nàng lấy đâu ra tự tin để ép người, hoàng đế giận dữ mắng về phía người xung quanh: “Trẫm là hoàng đế, các ngươi thân là con dân, nên bảo vệ trẫm mới đúng, cùng trẫm như thiên lôi sai đâu đánh đó chứ không phải đi theo loạn thần tặc tử tạo phản!”
Hoàng đế nói xong, chẳng những người xung quanh không nhúc nhích mà còn thắp sáng ngọn đuốc trong tay, mỗi người đều đi tới phía ông ta, trên mặt lộ ra ý châm chọc.
Phản, phản rồi.
“Phản tặc! Tất cả là phản tặc!” Hoàng đế suy sụp lui về phía sau, chỉ vào Vân Nương: “Ngươi họ Vương, sau khi Vương gia là đại nho, chưa bao giờ làm ra chuyện phản bội quân chủ, ngươi cũng không sợ làm ô uế danh dự nhiều đời của Vương gia trung thành với quân chủ sao?”
Sắc mặt Vân Nương bất động, tiếng nói trong trẻo: “Một đời quân chủ, bị người ta thảo phạt, không phải tạo phản mà là sửa lại án xử sai.”
Đến bước này ông còn chưa hiểu rõ sao?
“Bệ hạ trách thần tử bất trung, trách dân chúng không nhận chủ, nhưng bệ hạ lại làm chuyện gì? Bệ hạ là vua của một nước, không lo khổ cực của dân chúng, mặc ngoại bang khinh khi, một lòng giở trò mưu kế với quần thần, luôn cảm thấy tất cả mọi người đều tính kế ngươi, bệ hạ đã ngồi ở vị trí cao, ai có thể tính kế ngươi được, nếu là minh quân, mọi người đều có thể chờ được công lý, tướng sĩ có thể đợi được phong thưởng nên có, oan khuất của dân chúng có chỗ để kêu oan, thì ai sẽ bỏ qua cuộc sống tốt đẹp này để chống lại minh quân thánh chủ đấy?”
“Năm đó phụ thân ta Vương Nhung Thiên tiếp quản quân Cố gia, đóng giữ ở Đăng Châu, giết địch vô số, liều chết bảo vệ phòng tuyến của Nam Quốc, nhưng bệ hạ đối xử với ông như thế nào?”
Vân Nương cao giọng nói: “Bệ hạ cố ý tiết lộ tình báo khẩn cho người Bắc, để cho người Bắc chặn họ ở trong sơn cốc, bởi vì bệ hạ cho rằng chỉ cần ông chết thì người Bắc mới có thể hả giận, mới có thể đề ra điều kiện để nghị hoà với bọn chúng.” Giọng Vân Nương nghẹn ngào nói: “Phụ thân ta, còn có ngàn vạn tướng sĩ, không phải chết ở trên tay kẻ địch mà là chết ở trên tay hoàng đế nước mình, đến nay, trong lòng bệ hạ có từng bất an áy náy một lần nào chưa?” Vân Nương lạnh lùng cười: “Đương nhiên là không rồi, bệ hạ chỉ cho rằng họ đáng chết, ngươi nghĩ nếu không phải họ muốn giết địch, nói không chừng còn có thể thái bình thêm hai năm, ta cũng không trông cậy có thể lấy được công bằng từ bệ hạ, vì ngươi không xứng.”
Chuyện năm đó bị lôi ra công khai xử phạt, vua của một nước lại để quân địch giết tướng sĩ của mình, hoang đường đến cùng cực.
Đừng nói đến người của Minh Xuân đường, hơn mười cấm quân bên cạnh hoàng đế và Tiền thống lĩnh vẫn luôn cống hiến sức lực vì ông ta cũng khiếp sợ vô cùng, chậm rãi nhìn về phía hoàng đế.
Sắc mặt hoàng đế tái nhợt: “Hoang đường, hoang đường!” Hoàng đế nóng nảy: “Đừng nghe lời gièm pha của nàng ta.”
“Có phải lời gièm pha hay không, trong lòng bệ hạ rõ nhất!” Vân Nương nói tiếp: “Điều bệ hạ không biết chính là, phụ thân đã biết rõ bệ hạ muốn ông đi chết từ sớm, trước khi chết đã bảo vệ tính mạng của hơn hai ngàn tinh binh, hơn hai ngàn tinh binh này trốn đông trốn tây, đợi năm sáu năm, bọn họ không trở về tìm bệ hạ báo thù mà là một lòng nhớ non sông của Nam Quốc, muốn giết hết Thiên Lang bảo vệ biên giới, bảo vệ bình an của dân chúng Nam Quốc. Khi Tương Châu bị xâm chiếm, họ và quân Cố gia từng bị bệ hạ vứt bỏ, không hề màng sống chết, không hề do dự lên chiến trường, so sánh như thế, bệ hạ, làm sao ngươi xứng được?”
Tiếng nói Vân Nương có phần khàn khàn, nàng vừa dứt lời, xung quanh lặng ngắt như tờ.
Sắc mặt hoàng đế tái nhợt, kinh hoàng lướt qua mọi người.
Người qua lại ở bến đò không chỉ là người của Minh Xuân đường mà còn có dân chúng, qua một hồi, lập tức có người phẫn nộ hô to: “Gi ết chết hôn quân!”
“Gi ết chết hôn quân!”
“Giế t chết hôn quân…”
Lúc này uy trời gì đó cũng biến mất tăm hơi, hoàng đế sợ tới mức bắt lấy cánh tay Tiền thống lĩnh: “Mau, giết chúng, đưa trẫm lên thuyền!”
Tiền thống lĩnh lại đứng ở đó chậm chạp không động đậy, hoàng đế tức giận đá một cước vào người hắn, cướp lấy đao trong tay hắn: “Tránh ra, tránh ra cho trẫm.”
Tất cả mọi người đều không nhúc nhích, nhìn ông ta phát điên.
“Quân bất nghĩa, đâu ra thần trung thành, hai tay này của bệ hạ dính quá nhiều máu, trước khi nợ nần chưa thanh toán, không được đi.” Vân Nương quay đầu nói với Chung Thanh ở bên cạnh: “Đốt.”
Chung Thanh tuân lệnh, xoay người ném cây đuốc trong tay ra ngoài, con thuyền đã được người của Minh Xuân đường tưới dầu hỏa từ sớm, vừa có lửa, ngọn lửa bùng lên ngay tức khắc.
Đợi hoàng đế lấy lại tinh thần, ánh lửa trên mặt biển đã chiếu vào con ngươi của ông ta. Hoàng đế cả kinh, ngẩng đầu, ông ta tốn hết tâm tư mới chế tạo mười chiếc thuyền, tính cả tài vật bên trong, toàn bộ đều bị một biển lửa thiêu rụi.
Một tia hy vọng cuối cùng cũng không còn, hoàng đế liên tục lui vài bước, rốt cuộc trong mắt cũng hoá tro tàn, hoàn toàn tuyệt vọng.
Mười mấy năm trước, ông ta có thể chạy thoát nhưng lúc này lại không chạy thoát được nữa, bước chân hoàng đế lảo đảo, đao trong tay dần dần trượt xuống, rơi xuống đất.
Vân Nương sai người dắt xe ngựa ra, biểu cảm trong mắt lạnh lùng: “Bệ hạ, mời đi.”
Một chân hoàng đế còn chưa kịp mang giày, chịu trăm ngàn cay đắng để trốn ra, bây giờ lại bị áp giải về trong cung.
Vẫn là điện Cần Chính, trở lại nơi khiến hoàng đế không thở nổi.
Đọc Full Tại Truyện Full
Vân Nương vẫn canh giữ ở ngoài cửa điện.
Lúc trước khi nàng trở về Lâm An đã từng thề, nhất định sẽ thay Bùi An bắt được Triệu Đào, tự mình giao cho hắn, bây giờ đã bắt được người, chỉ chờ Bùi An trở về.
Thuyền vừa bốc cháy trên mặt biển, ánh lửa bốc lên kèm theo khói đặc cuồn cuộn bay về phía chân trời, ngoài cửa thành cũng có thể nhìn thấy, biểu cảm Vệ Minh kinh ngạc: “Chủ tử, là vịnh biển.”
Bùi An cũng thấy được, ngựa dưới thân lại nhanh lên.
Ngày đó sau khi bắt được thái tử Bắc Quốc, ngay cả trang phục trên người hắn cũng không kịp thay, sau khi xuống chiến trường, Bùi An lập tức chọn hơn một ngàn “quân Bùi gia” còn lại rồi bước lên lưng ngựa, lao về Lâm An.
Sau khi đến Kiến Khang, Bùi An cũng không dừng lại một giây phút nào.
Biết nàng đã bị Triệu Đào bắt cóc, bị nhốt vào trong cung, dù biết trước khi Triệu Đào chưa nhìn thấy mình thì không làm gì nàng nhưng vừa nghĩ đến nàng lại bị nhốt trong viện, ngực đã treo lơ lửng.
Tường cao bốn phía giam cầm nàng, nàng lại trở về ngày tháng nàng sợ hãi nhất, sợ nàng khó chịu, càng sợ Triệu Đào chó cùng rứt giậu, không theo lẽ thường mà trút giận lên nàng.
Lo lắng trong lòng như đá xếp thành đống, càng chất càng nhiều, vó ngựa dưới chân hận không thể một bước là có thể bước tới trước mặt nàng.
Đến cổng thành, sắc trời đã tối.
Biết Triệu Đào sẽ không dễ dàng cho mình vào thành, hắn đã cho người chuẩn bị tác chiến từ sớm, khi cách ngoài thành một dặm Bùi An đã rút trường kiếm, một tư thế ai ngăn thì giết kẻ đó, nhanh chóng xông lên, ai ngờ khi đến trước mặt, cửa thành lại rộng mở.
Mấy ngọn đèn treo ở cửa thành, chiếu sáng cửa thành sáng trưng. bách quan trong triều đứng ở ngoài cửa thành, phía sau còn có hàng ngàn dân chúng.
Bùi An kịp thời siết chặt dây cương, vó ngựa gào thét một tiếng vang, đợi hắn đứng vững, bách quan trước mặt đồng loạt quỳ xuống đất: “Cung nghênh Bùi đại nhân chiến thắng trở về, cung nghênh tướng sĩ Nam Quốc ta trở về.”
“Cung nghênh Bùi đại nhân chiến thắng trở về, cung nghênh tướng sĩ Nam Quốc ta trở về.”
“Cung nghênh Bùi đại nhân chiến thắng trở về, cung nghênh tướng sĩ Nam Quốc ta trở về…”
Văn võ bá quan liên tục hô ba tiếng, dân chúng phía sau tiếp tục cao giọng phụ họa: “Cung nghênh Bùi đại nhân chiến thắng trở về, cung nghênh tướng sĩ Nam Quốc ta trở về…”
Nam Quốc đại thắng, giết lui Thiên Lang, bách quan nghênh đón, vạn dân đón mừng, vốn là nghi thức mà các tướng sĩ chiến thắng trở về nên có.
Tất cả tướng sĩ đã trải qua chiến trường, lấy cái chết giữ vững biên giới, bảo vệ dân chúng bình an, họ đều là anh hùng người người kính trọng.
“Người Nam ta không có kẻ hèn nhát!”
“Đàn ông Nam Quốc anh hùng dũng cảm!”
…
Tiếng hoan hô của dân chúng liên tiếp vang lên, thậm chí còn gõ chiêng gõ đồng.
Tất cả tướng sĩ cũng không ngờ lại có khung cảnh như vậy, đàn ông máu sắt, trên chiến trường không rơi một giọt nước mắt nào, bây giờ vào giờ khắc này lại lệ nóng lưng tròng.
Gia quốc của họ không vứt bỏ họ, dân chúng cũng không vứt bỏ họ, tất cả đau khổ đã trải qua, chảy máu, vào giờ khắc này, giống như tất cả đều đáng giá.
Bùi An chậm rãi trà kiếm vào vỏ, dắt đầu ngựa một chút, nhìn bách quan và dân chúng trước mặt, cao giọng nói: “Phủ Quốc công Bùi An, chiến thắng trở về! Tất cả tướng sĩ, là hơn hai ngàn hộ dưới trướng Vương tướng quân Vương Nhung Thiên, trận chiến này, chết trận sáu trăm lẻ chín người, trở về một ngàn ba trăm năm mươi người.”
Dáng người Bùi An thẳng tắp, tiếng nói trong trẻo.
Hắn không phải gian thần, hắn là lang quân Bùi gia bảo vệ Lâm An được bình an, là thiếu niên trong lòng người người kính nể.
Tiếng hoan hô cùng tiếng nức nở đan xen trong giây lát, một khung cảnh như vậy, trăm năm qua Nam Quốc chưa từng có.
Con đường trước mặt bị chặn, Bùi An nửa bước khó đi, cất cao giọng nói: “Kính xin các vị nhường một con đường, để cho ta đi đón thiếu phu nhân.”
Với giọng nói của Bùi An, ít nhiều gì cũng kéo mọi người thoát ra khỏi sầu muộn, trong chốc lát không biết nên khóc hay cười, ai nấy đều nhanh chóng lùi lại để nhường đường cho hắn và các tướng sĩ phía sau.
Bùi An đang định phi ngựa, có quan viên phía sau kịp phản ứng, vội vàng nhắc nhở: “Bùi đại nhân, thiếu phu nhân đang đợi ngài ở điện Cần Chính.”
Vó ngựa phi nước đại, khi đến điện Cần Chính, Bùi An xuống ngựa, Chung Thanh tiến lên đón, không nói lời thừa: “Đường chủ đã về rồi, phu nhân đang chờ.”
Bùi An ngẩng đầu lên, khoảng cách quá xa, không thể nhìn rõ.
Chỉ nhìn thấy một người đứng trên bậc thang ngọc trắng ở cuối viên gạch vàng, trong hành lang có gió thổi, góc áo choàng màu xanh thỉnh thoảng tung bay lên.
Một đường tăng tốc, khi đến phía trước, bước chân của Bùi An bỗng chậm lại, từng bước một đi về phía trước, khi hai người cách xa trời mới chớm thu, bây giờ đã tuyết đầy trời.