Minh Dương quay đầu lại nhìn lướt qua thị vệ phía sau, cùng những người tình nguyện cầm đao thương theo nàng xông ra khỏi Bắc Quốc, hốc mắt ửng đỏ, lại nhìn về phía Lưu Viêm rồi cao giọng nói: “Những binh tướng này, họ không phải họ Triệu mà là thị vệ lúc trước đi theo ta tỷ khỏi cung, tỷ là chủ tử của họ, bọn họ không thể không theo, hôm nay tỷ giao họ cho đệ, kính xin a đệ hãy cầu tình trước mặt Bùi đại nhân, để cho họ một mạng, nếu có thể, thì mong hãy ban một phần thưởng cho họ, họ giết người Bắc, trong đó cũng có người chết dưới đao thương của người Bắc, từ đầu đến cuối trong lòng họ đều nhớ rõ thân phận thân là người Nam của mình.”
Vừa dứt lời, thị vệ và thống lĩnh phía sau đồng loạt quỳ xuống đất: “Thuộc hạ thề chết đi theo điện hạ…”
Minh Dương tiếp tục nói: “Còn lại đều là dân chúng Nam Quốc ta, họ có nhà, kính xin a đệ đưa họ về nhà.”
“Điện hạ…”
Minh Dương quay đầu nhìn người phía sau, cất cao giọng: “Mọi người nghe cho kỹ, từ hôm nay trở đi trong thành Lâm An không còn nhà họ Triệu nữa, mọi người nhất định phải trung thành với tân chủ, ghi nhớ nỗi sỉ nhục khinh khi của người Bắc, người Nam Quốc ta vĩnh viễn chỉ có một lòng, đó chính là đánh đuổi Thiên Lang, nước không thể phạm, nhà không thể diệt…”
“Điện hạ…”
Cổ họng Minh Dương nghẹn ngào: “Đã nhớ kỹ chưa?”
“Thuộc hạ nghe lệnh.”
Minh Dương lại hỏi Lưu Viêm: “A đệ có thể hứa với a tỷ không?”
Lưu Viêm không hiểu nàng đang làm gì, gật đầu nói: “Đương nhiên có thể, tỷ tỷ, chúng ta nghĩ cách tiến vào trước…”
Minh Dương lại cười, ngắt lời: “A đệ, nếu ngày nào đó thân ở vị trí cao, nhất định phải nhớ rõ, chớ mềm lòng.”
Nàng không thể còn sống.
Một công chúa tiền triều cũng đủ để gây nên sóng gió, Thiên Lang Bắc Quốc còn đang nhìn như hổ rình mồi, thiên hạ Nam Quốc chưa ổn định, nàng tuyệt đối không thể làm tội nhân nữa.
Cả đời này nàng luôn muốn đi một con đường tươi sáng rộng mở, nhưng mỗi một bước đều không được như nguyện vọng, nàng cũng không biết rốt cuộc mình sai chỗ nào, có thể vừa sinh ra đã sai rồi.
Bây giờ chỉ có chuyện “chết” này, là đúng.
Minh Dương nói xong, đột nhiên rút trường kiếm bên hông ra, gác ở trên cổ mình.
Lưu Viêm cả kinh: “A tỷ!”
“Điện hạ…”
Đọc Full Tại Truyện Full
Lưỡi đao chạm đến cổ, máu tươi tràn lên kiếm ngay tức khắc, Minh Dương quay đầu nhìn Hình Phong ở bên cạnh, cuối cùng cũng thấy được vẻ suy sụp ở trên mặt hắn.
Mắt Minh Dương rưng rưng, nở một nụ cười với Hình Phong, một nụ cười không hề có toan tính, chỉ tươi cười sạch sẽ, nàng nói: “Hình đại nhân, Triệu Nguyệt Linh ta đời này chưa bao giờ nhìn lầm người, Hình đại nhân rất tốt, kiếp sau chúng ta đừng gặp lại.”
Nàng nghẹn ngào vừa nói xong, thanh kiếm trong tay đâm thủng yết hầu.
Ngày gả đi Bắc Quốc, tỳ nữ bên cạnh nàng hỏi nàng: “Rõ ràng điện hạ rất thích Hình đại nhân, vì sao không nói cho ngài ấy biết?”
Ngày ấy nàng trả lời: “Thứ không có kết quả, tại sao phải nói ra.”
Bây giờ cũng giống vậy.
Trước đến nay nàng luôn biết mình sẽ không có kết quả với hắn, cho nên, đến khi chết cũng không nói cho Hình Phong biết, thật ra rất lâu trước kia, nàng đã thích hắn rồi.
Mà tất cả những toan tính sau đó, đều bắt đầu từ tình yêu.
Khi nhận được tin tức công chúa Minh Dương tự sát, Bùi An cũng không thấy bất ngờ quá nhiều, im lặng một lát rồi nói với bách quan: “Quốc táng.”
Một công chúa tiền triều có thể được quốc táng, đã là thể diện lớn nhất, cho dù có thần tử dị nghị, bây giờ Bùi An nắm quyền, cũng không ai dám phản đối.
Ngày đó ngoại trừ Cố gia và Vương Kinh, công thần chống lại người Bắc ở Tương Châu đều trở về. Minh Dương chết, người nhanh chóng bị ném ra sau đầu.
Nhìn những trung thần “đã chết” ngày xưa lại nguyên vẹn không hao tổn xuất hiện ở triều đình, giống như Triệu Viêm lúc trước, bách quan trong triều ai ai cũng khiếp sợ giống như nhìn thấy ma.
Sau khi biết được chân tướng, cuối cùng cũng hiểu được sự khổ cực của Bùi An mấy năm nay, nhẫn nhục phụ trọng(4), không tiếc mang tiếng “gian thần”, bảo vệ tám vị trung lương trong triều.
(4)Ý của câu thành ngữ này là chỉ người nhịn nhục gánh vác trọng trách.
Câu thành ngữ này có xuất xứ từ "Tam Quốc chí - Ngô chí- Truyện Lục Tốn".
Vì thế, tiếng hô muốn Bùi An lên ngôi càng ngày càng cao.
Bùi An vẫn không tỏ thái độ như cũ, khi Lưu Viêm trình công văn rút quân của hai nước Nam Bắc, lúc trình lên, Bùi An cũng không nhận, nói thẳng: “Tự mình nói, tự mình phụ trách.”
Lưu Viêm sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng, Bùi An lại nói tiếp: “Công văn hòa đàm(5) do ngươi phụ trách, ngươi cũng hiểu rõ tình huống thương vong trong chiến dịch Tương Châu nhất, khen thưởng như thế nào cũng rõ nhất.” Quay đầu lại nhìn về phía tám thần tử ngày xưa đã trở về: “Tần các lão và họ sẽ hỗ trợ ngươi.”
(5)Hoà đàm: (Trang trọng) đàm phán về việc chấm dứt chiến tranh, lập lại hòa bình
Nói xong, Bùi An trực tiếp bỏ mông chạy lấy người.
Lưu Viêm:...
“Bùi, Bùi huynh…”
Lưu Viêm hoàn toàn ngơ ngác, chỉ biết đuổi theo.
“Lưu công tử.” Tần các lão nhắc nhở hắn: “Thời gian cấp bách, tướng sĩ và dân chúng đang chờ…”
“Ta....” Lưu Viêm bị đặt trên bếp lò, xuống không được, chỉ có thể giải quyết chuyện trước mắt trước, vội vàng lấy công văn ra: “Nam Quốc tổng cộng đưa ra hai điều kiện rút quân, Bắc Quốc đã đóng quốc ấn, ba tòa thành trì, trước mắt do Cố lão tướng quân đóng quân, cần phải nhanh chóng đề ra điều lệ, đưa vào lãnh thổ Nam Quốc, tiến hành quản chế…”
“Chiến dịch lần này, tổng cộng giao chiến với quân Bắc mười một lần, ta đã thống kê nhân số xong…” Tuy Lưu Viêm không đọc sách vở nhưng đầu óc không ngu ngốc, nhất là trí nhớ tốt, một hồi là ngay ngắn có lề lối.
Buổi tối ngày hôm sau đã mang kết quả và lý do ban thưởng cho tất cả tướng sĩ đến tay Bùi An.
Bùi An nhìn lướt qua, ném lại cho hắn: “Phương án khả thi, lập tức chấp hành.”
Lưu Viêm lại bắt đầu bận rộn.
Cố lão tướng quân được phong làm Trấn Quốc Hầu, binh tướng dưới trướng chính thức được nạp vào triều đình, lấy tên “Quân Cố gia”, tạm thời do Cố lão tướng quân thống lĩnh.
Cố nhị gia được điều về triều đình, nhập chức Bộ Hộ.
Các thần tử “đã chết” ngày xưa cũng hồi phục nguyên chức, những người đã bị chiếm hố sẽ sắp xếp chức khác.
Vương Kinh và tất cả quân Vương gia, vào cung tiếp quản cấm quân.
Lâm Nhượng thăng chức làm Ngự Sử Đài Đại Phu.
Hình Phong thăng chức làm viện sĩ Viện Hàn Lâm …
Các Châu Tri phủ, lấy số lượng lương thực lúc trước giao ra để đánh giá công lao.
Tướng sĩ thương vong, trên cơ sở điều lệ trước kia của tiền triều, thêm một thạch(6) gạo...
(6)Ở Trung Quốc, "Thạch" có thể là đơn vị đo khối lượng hoặc thể tích.
Tất cả đều rất thuận lợi, số lần Bùi An đi vào cung càng ngày càng ít, dần dần hắn không chỉ giao phần thưởng mà còn tấu chương các Châu phủ đưa lên cùng với các tấu chương thần tử trình lên cho Lưu Viêm.
Chờ bách quan khôi phục tinh thần, đã qua nửa tháng, tất cả tấu chương do Lưu Viêm phê duyệt lại bất ngờ làm cho người ta hài lòng, thậm chí còn có thể nói là vừa lòng đẹp ý.
Bách quan đang buồn bực rốt cuộc Bùi An đặt Lưu Viêm này ở trong cung là ý gì, muốn phong cho hắn chức quan gì.
Đột nhiên lúc này Bùi An lại triệu kiến bách quan.
Do Tần các lão dẫn đầu, bước ra khỏi hàng nói: “Anh hùng không bàn xuất thân, quốc nạn trước mắt, Lưu Viêm không sợ sinh tử truyền thánh chỉ, để cho tất cả tướng sĩ ra trận giết địch danh chính ngôn thuận, lúc đại chiến đứng mũi chịu sào, có dũng có mưu, cổ vũ sĩ khí của các tướng sĩ, dù là đức hay việc làm, đều có phong phạm đế vương, thần khẩn cầu Lưu Viêm đăng cơ.”
Không đợi bách quan lấy lại tinh thần, Bùi An cũng đứng dậy quỳ xuống dưới điện, nói theo Tần các lão nói: “Thần tán thành.”
Đừng nói bách quan, bản thân Lưu Viêm cũng sợ tới mức bật dậy khỏi ghế: “Không không, sao có thể, hai người đừng nói giỡn, Bùi huynh, đừng dọa ta…”
Bùi An cũng không phải hù dọa hắn: “Khẩn cầu Lưu công tử đăng cơ.”
Các thần tử “đã chết” ngày xưa cũng đồng loạt quỳ xuống: “Thần tán thành.”
Một đứa con của nô tỳ, bước lên ngôi vị hoàng đế, đổi lại là ngày xưa, quả là vớ vẩn, nhưng lúc loạn thế thế này, dường như không gì là không thể.
Lúc rời Tương Châu, Bùi An đã nói chuyện với mọi người ổn thoả.
Cố lão tướng quân là người đầu tiên từ chối: “Lão phu tuổi cao rồi, dưới gối chỉ có mấy hậu bối, trong lòng cũng hiểu rõ tài cán của tụi nó, muốn tụi nó ra trận giết địch, có lẽ còn có tác dụng hơn, còn nếu phải ngồi trên chiếc ghế rồng kia, trị vì thiên hạ này, ăn ngay nói thật, không có bản lĩnh đó.”
Văn không thể trị quốc, nhưng thiên hạ này cũng không thể chỉ dựa vào vũ lực.
Biết ưu điểm của mình ở đâu, phát huy là được, quả quyết không thể như rắn nuốt voi(7), huỷ hoại thanh danh mình tích góp được trong chốc lát, mạo hiểm tính mạng của bá tánh.
(7)Rắn nuốt voi, ý nói quá tham lam, muốn làm những việc quá sức mình.
Chỉ có Bùi An.
Hắn là người thích hợp để chọn.
Đọc Full Tại Truyện Full
Cũng giống như bách quan trong triều, những thần tử quỳ xuống này cũng từng bức hắn, nhưng Bùi An từ chối: “Ta không thích hợp.”
Ở Kiến Khang hai năm nay, thủ đoạn của Bùi An quá mức cực đoan, mặc kệ lý do gì, rốt cuộc trên tay hắn cũng dính không ít máu tươi, trong đó khó tránh khỏi có tội không nên chết.
Bùi An không thích hợp làm, cũng không bao giờ có ý định này, chỉ muốn bảo vệ cho Bùi gia, cùng người ấy đi đến đầu bạc, biết nàng thích tự do, cực lắm mới tự mình chạy thoát, không bao giờ tình nguyện ngây ngốc ở tòa hoàng cung kia.
Về tư về công, Triệu Viêm là người được chọn thích hợp với cái ghế kia nhất.
Người bên ngoài dù người nào đăng cơ, hắn cũng không yên lòng, chỉ có Triệu Viêm đăng cơ, hắn mới có thể lui mình. Mà sau khi Nam Quốc trải qua một triều đại lục đục âm mưu, cũng cực kỳ cần một quân chủ có tâm tư đơn thuần.
Điều duy nhất là, hắn không thể mang họ Triệu nữa.
Triệu Viêm không làm bọn họ thất vọng, bị Bùi An bức bách, Tần các lão lại xúi giục, đổi họ ngay tại chỗ.
Tất cả đã được định sẵn, lại có Bùi An quyết định, mặc dù có thần tử phản đối, cuối cùng cũng không ai lên tiếng.
Chiếu thư ngày đó đã chuẩn bị xong, Triệu Viêm bị ép ngồi trên ngôi vị hoàng đế.
Đêm đó, Lưu Viêm bèn vụng trộm lẻn ra khỏi cung, vào phủ Quốc Công, vừa nhìn thấy Bùi An đã vội vàng nói: “Bùi huynh, ngươi có ý gì vậy chứ…”
“Tham kiến bệ hạ.” Bùi An đang ôm Vân Nương ngắm trăng, đứng dậy hành lễ với hắn.
Lưu Viêm vừa thấy tư thế này của Bùi An thì càng hoảng hốt, cũng không sợ Vân Nương chê cười, xông tới muốn ôm cánh tay hắn, Bùi An tránh một chút, Lưu Viêm không đụng vào được nên dứt khoát nhào tới, ôm lấy chân hắn, tru tréo: “Bùi huynh, chúng ta mặc một cái quần lớn lên đó, ta có mấy cân mấy lượng ngươi không biết sao? Ngươi muốn ta làm hoàng đế, không phải muốn mạng ta…”
Bùi An:...
Bùi An muốn rút chân: “Bệ hạ là chân long thiên tử, nên thận trọng từ lời nói đến hành động, nên tự xưng là trẫm.”
Lưu Viêm không buông tay: “Trẫm cái đầu ngươi, ở đây không có ai, ngươi không nói cho ta một lý do, ta lập tức băng hà…”
Bùi An:...
Vân Nương:...
“Buông tay.”
Lưu Viêm ôm chặt lấy: “Không buông.”
“Được rồi.” Bùi An bất đắc dĩ, kéo áo choàng trong tay hắn: “Ngồi xuống.”
Lưu Viêm thấy cuối cùng sắc mặt Bùi An cũng trở về vẻ không nhận lục thân(8), lúc này mới yên tâm buông tay, ngồi ở đối diện hắn rồi kề sát nhỏ giọng hỏi: “Bùi huynh, ngươi thành thật nói với ta, có phải ngươi cảm thấy mình đắc tội nhiều người, sợ người ta tìm ngươi báo thù nên muốn buông rèm chấp chính? Nếu là như vậy, thật ra ta rất vui…”
(8)Lục thân bao gồm bố, mẹ, anh, em, vợ, con.
Vân Nương ngạc nhiên, chén trà trong tay cũng quên đưa qua.
Bùi An hít sâu một hơi, lông mày nhíu chặt, tốn rất nhiều hơi sức mới nhịn không mắng hắn.
“Không phải sao? Bùi huynh kìa, vì sao mù quáng đến vậy…”
Bùi An:...
Bùi An cạn sức nói vòng vo với hắn, nói thật: “Bởi vì thứ ta muốn có, chỉ có ngươi mới cho được.”
“Bùi huynh muốn cái gì?”
Bùi An đáp: “Tự do.”
Lưu Viêm sửng sốt, không hiểu: “Ngươi không tự do sao?”
Bùi An cảm giác mình đang đàn gảy tai trâu, lười nói với hắn, nói đơn giản thô bạo: “Ta muốn Lâm An, ngươi cút đi, dời đô.”
Bỗng nhiên thấy Bùi An tức giận, Lưu Viêm vội vàng nói: “Được được được, dời đô thì dời đô, ngươi nói dời chỗ nào thì dời đến chỗ đó.” Sau khi phản ứng lại thì nói: “Không phải, ta cũng không phải hoàng đế…”
Bùi An: “Ngươi phải.”
“Ta không phải.”
Bùi An không để ý tới hắn, Lưu Viêm cũng cứng đầu cứng cổ, sau khi hai người im lặng một lúc lâu, Bùi An mới cầm lấy ly rượu trên bàn đưa cho hắn, đột nhiên hỏi: “Chúng ta kết nghĩa khi nào?”
Làm khó hắn còn nhớ rõ hai người đã kết nghĩa, có huynh đệ hố như vậy sao, đương nhiên Lưu Viêm nhớ rõ: “Ta năm tuổi, ngươi sáu tuổi.”
“Lúc ấy nói như thế nào?”
“Có nạn cùng chịu, có phúc cùng hưởng, bảo vệ lẫn nhau, giúp đỡ lẫn nhau, không cầu sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng cầu chết cùng năm cùng tháng cùng ngày…”
“Ừm.” Bùi An gật đầu, lại hỏi: “Ngươi bảo vệ ta?”
Lưu Viêm:...
Đúng thật là không có, hắn ở vương phủ cũng không có địa vị gì, mỗi lần bị bắt nạt đều nhờ Bùi An bảo vệ mình.
Trong lòng Lưu Viêm áy náy: “Bùi huynh, ta cũng muốn…”
“Như thế thì vừa lúc.” Trên mặt Bùi An không còn đùa giỡn nữa, biểu cảm nghiêm túc nhìn hắn: “Lúc này cho ngươi cơ hội, chị dâu ngươi không muốn làm hoàng hậu.”
Sắc mặt Lưu Viêm cứng đờ, quay đầu ngơ ngác nhìn về phía Vân Nương, bởi, bởi vì chuyện này sao?
Vân Nương ôn hoà cười với hắn: “Làm phiền bệ hạ.”
Lưu Viêm:...
Hai ngày sau Lưu Viêm chính thức đăng cơ, ngày đăng cơ đã hạ một thánh chỉ, phong Bùi An làm Tiết Độ Sứ Lâm An, ban tước vị một lần nữa, phong làm Bùi Quốc công, kinh đô Nam Quốc sắp dời đến Giang Lăng.
Lý do là: “Vương triều ở phía trước, dân chúng ở phía sau, chỉ cần vương triều còn một ngày, thì ngày đó sẽ bảo vệ sự bình an của dân chúng.”
Giang Lăng ở trung tâm Nam Quốc, quả thật thích hợp để đặt kinh đô, lúc trước có người đề với Triệu Đào nhưng Triệu Đào sợ gần người Bắc quá cho nên kiên trì ở lại Lâm An.
Bây giờ dời đô đến Giang Lăng, lại có lý do đường hoàng như vậy, thần tử trong triều cũng không thể phản đối, ai nấy chỉ lo chuẩn bị dọn nhà để di chuyển.
Nửa năm sau, Nam Quốc chính thức dời đô đến Giang Lăng, ngày dời đô, Bùi An ra khỏi cổng thành đưa tiễn, Lưu Viêm đưa một thánh chỉ đã soạn thảo sẵn trong tay áo cho Bùi An.
Chiếu thư thoái vị.
Lưu Viêm nói với hắn: “Một hoàng đế rơi từ trên đời xuống đất như ta, không đọc sách vở gì, nếu một ngày nào đó làm không tốt, hoặc đức hạnh kém cỏi, Bùi huynh cứ ban bố chiếu thư này cho thiên hạ, ta tự động thoái vị, để cho người hiền đảm đương.”
Nhưng đây cũng chỉ là một trong số đó, hắn lại nói: “Lần đầu tiên ta bảo vệ người khác, không có kinh nghiệm gì, chỉ cần chúng ta giao vận mệnh của mình cho đối phương, đối với Bùi huynh mà nói, mới an tâm nhất.”
Hai người họ sẽ không để bi kịch tái diễn, mình không phải Triệu Đào, hắn không phải Bùi Hằng.
Bùi An cũng không khách khí, nhận lấy.
Khi xe ngựa đến quan đạo, Bùi An mới xoay người, Vân Nương nhìn thấy trong tay có cầm một chiếc quyển trục(9), hỏi: “Thứ gì vậy?”
(9)Thời xưa, sách vở thường cuốn lại thành trục, nên gọi là “quyển trục”, mong là từ này, bởi vì mình không có bản raw để tra lại.
Bùi An nắm tay nàng, chậm rãi đi vào trong cửa thành, treo hai chữ Lâm An to đùng ở cửa thành, dường như mọi người đã yên bình trở lại, Bùi An nhìn thoáng qua, thấp giọng nói: “Thái bình.”
- Toàn văn hoàn thành-