Cả Kinh Thành Đang Bắt Hai Ta Thành Hôn

Chương 118




Ngay từ khi dính dáng quan hệ đó với nhà họ Cố, Vương lão phu nhân đã biết nhà họ Vương sẽ không yên ổn.

Cho nên lúc đầu cô nương nhà họ Cố tiếp xúc với nhị gia, bà cũng không coi trọng, thậm chí còn gậy đánh uyên ương, ai ngờ càng đánh mối nhân duyên này càng bền chặt, dù gì cũng là người trong nhà họ Vương bà, đánh cũng không đánh chia tay được, đành phải thế.

Không cưới được cô nương nhà họ Cố, đời này nhà họ Vương của nó cứ sống như vậy được chăng hay chớ, không mưu cầu phú quý, giữ vững cạnh cửa, cầu an nhàn cũng không thành vấn đề.

Bây giờ nước đã đến chân, không thể ngày ngày niệm Phật được nữa.

Năm đó bà đã nhìn ra ý muốn chủ hoà của hoàng đế từ sớm, nhà họ Vương cũng không cần dựa vào võ tướng trở mình, cho nên lúc triều đình trưng binh, kế hoạch ban đầu của Vương lão phu nhân là để cho đại gia Vương đi.

Nghĩ tới lấy tên tuổi trước, bằng bản lĩnh của thằng lớn, không bao lâu nhất định sẽ bị đuổi về.

Nhưng bà đánh giá ông ta quá cao, ngay cả cửa ông ta cũng chả dám ra ngoài, còn cố ý đâm dao vào chân mình làm trò trước mặt quan quân.

Người như thế, cho dù nhà họ Vương đưa người ra, người ta cũng sẽ không muốn.

Tránh không thoát, chỉ có thể để cho thằng hai đi.

Thật ra thằng hai chủ động tìm tới bà: “Tính ra quân nhà họ Cố cũng có phần liên quan đến con, cha vợ từng dẫn binh, có mối quan hệ này, tương lai cũng sẽ quan tâm con một chút.”

Tất cả đều là ý trời, bà không ngăn cản nữa, chỉ dặn dò: “Nghĩ cách về sớm một chút, đừng ở lâu trong đó.”

Nhị gia gật đầu.

Đọc Full Tại Truyện Full

Nhưng nghĩ thế nào bà cũng không nghĩ tới, lần này nó đi, không còn trở về nữa.

Ngày nhị gia được phong làm tướng quân, tất cả mọi người đều hoan hô, chỉ có bà không vui nổi, tức giận cho người đưa thư cho nó: “Vinh dự nhà họ Vương ta đã đủ rồi, không cần con phải làm rạng danh.”

Nó trả lời: “Con thân ở vị trí này, không thể mặc kệ, con trai bất hiếu, xin mẫu thân thông cảm.”

Một câu “không thể mặc kệ” này, cuối cùng chôn cốt nó trên chiến trường.

Đứa con trai duy nhất của nhà họ Vương có thể làm trụ cột gia đình, đã chết, còn bị hoàng đế của mình hại chết, sao bà lại không đau đớn?

Nhưng so với nhà họ Bùi, nhà họ Vương bà không có gì cả.

Chỉ có thể nén giận, tự chặt tay chân, đi trước một bước nhốt người phòng hai lại, giải trừ sự nghi ngờ của hoàng đế với mình.

Có thể kết thông gia với nhà họ Bùi là điều bà không nghĩ đến.

Lời đồn kia quả là nói trúng lòng bà, nhà họ Hình không giúp đỡ tam cô nương, cũng không muốn giúp đỡ, nhà họ Bùi lại đến đúng lúc, bà nhân cơ hội mượn làn gió đông(6) này bắt cầu với nhà họ Bùi.

(6)Gió Đông này mình từng giải thích ở mấy chương đầu.

Hai người rời khỏi Lâm An, tin tức ở bên ngoài, bà đều biết.

Bùi An một lòng muốn báo thù, nhất định sẽ mượn chiến sự trở về Lâm An, lấy đầu chó của hôn quân, nhưng điều ngoài dự liệu của bà là Bùi An ở lại Tương Châu, người trở về là Vân Nương.

Sau khi nghe nói, mấy ngày đêm bà cũng không chợp mắt nổi, không hiểu tại sao ngay thời điểm quan trọng thì Bùi An lại hồ đồ như vậy.

Sau đó mới hiểu được, ông trời mở mắt, để cho trong phòng nhà họ Vương của bà xuất hiện một nhân vật tàn nhẫn như vậy, Lâm An bị thủ đoạn của nó, có thể nói là làm đảo lộn đến long trời lở đất.

Nếu lúc này có thể thành chuyện, cũng coi như là tự tay báo thù cho phụ thân nó.

Đại gia Vương vừa nghe nhà họ Vương cũng tham dự, sắc mặt trắng bệch, ngã ngồi trên ghế ngay tại chỗ, vội vàng sai người đi hỏi thăm tình huống trong cung như thế nào.

Đại phu nhân khóc lóc ầm lên: “Mẫu thân nói gì đi, nhị phòng đã ngã xuống thì thôi, một hai phải kéo già trẻ nhà ta vào địa ngục sao, mưu nghịch? Đó là tội chém đầu đó, đáng thương đại cô nương của con tháng sau sẽ thành thân…”

Vương lão phu nhân cũng lười nhìn, không để ý tới bà ta.

Đại cô nương khuyên nhủ: “Mẫu thân, bây giờ tam muội còn đang ở trong cung, tình huống ra sao, chúng ta hoàn toàn không biết gì cả, nói không chừng nguy cơ bốn phía, ngày thường chúng ta ăn một miếng bánh còn phải dùng răng cắn hai cái, lúc này phủi sạch quan hệ, nếu tương lai có chỗ tốt rơi xuống thì chúng ta còn có mặt mũi nhận lấy sao? Vả lại tổ mẫu nói đúng, nhà họ Vương là dòng dõi thế gia, việc này quả là làm lành lòng tướng sĩ, vợ con trong nhà đều khó giữ, lấy đâu ra tâm trạng bảo vệ đất nước! Nhà họ Bùi không người, nhà họ Vương ta còn có người, còn có tất cả dân chúng thành Lâm An, hôm nay nhất định phải bắt hôn quân giao thiếu phu nhân ra…”

Đại cô nương là người Vương lão phu nhân nuôi nấng, từng câu từng chữ đều nói chí lý.

Nửa câu trước đại phu nhân cũng không thèm nghe lọt một chữ, chỉ nghe thấy chết hay không chết, càng khóc càng to.

Nhị công tử bị bà ta khóc đến phiền não, đột nhiên đứng dậy: “Mẫu thân, một phòng này chỉ có một mình mẹ khóc thôi đấy, ai không biết còn tưởng rằng một mình mẹ sợ chết.” Không đợi đại phu nhân phản ứng lại, nhị công tử vỗ mông chạy lấy người: “Mẹ cứ thong thả khóc, con ra ngoài hít thở không khí.”

“Con cái thằng nghịch tử…” Từ nhỏ đã chống đối với bà ta, nếu không phải nhìn nó chui ra khỏi bụng mình, bà ta cũng hoài nghi nó có phải là con ruột của mình hay không.

Nhị công tử không để ý tới tiếng mắng của đại phu nhân phía sau, sau khi ra khỏi nhà họ Vương, lập tức đi tới hoàng cung.

Đến trước cửa cung, cửa đã bị dân chúng chặn đến mức chật như nêm cối, ai nấy đều la hét đòi hoàng đế giao người.

Người không thân không thích còn có thể như thế, thân là nhà họ Vương - nhà mẹ đẻ tam nương tử lại không có ai đứng ra. Hai tẩy nhị công tử đẩy đám người ra, mạnh mẽ chen về phía trước: “Làm phiền nhường đường, nhường một chút…”

Cuối cùng cũng chen chúc khỏi đám người để đến phía trước, nhị công tử lại kéo hai gã sai vặt, giẫm lên vai bọn họ rồi lớn tiếng nói với dân chúng: “Ta là nhị ca của thiếu phu nhân, Vương Kính Chi. Lúc này cô gia nhà họ Bùi đang ở trên chiến trường liều chết giết địch, thế mà hôn quân lại khinh nhà họ Bùi không có người, nhốt thiếu phu nhân ở trong cung, hành động này quả là lạnh lòng muôn vàn tướng sĩ, vợ con trong nhà khó giữ, lấy đâu ra tâm tư bảo vệ nước! Nhà họ Bùi không có người, nhà họ Vương ta còn có người, dân chúng thành Lâm An đều ở đây, hôm nay nhất định phải bắt hôn quân giao thiếu phu nhân…”

Có nhà họ Vương đi đầu, khí thế dân chúng càng tăng, hô to: “Giao thiếu phu nhân!”

“Giao thiếu phu nhân…”

“Xông vào đi!”

Cửa cung bị dân chúng công phá, thị vệ bẩm báo cho thống lĩnh Tiền, Chung Thanh nhân cơ hội này đưa Vân Nương ra.

Đến lúc này, trong lúc cung biến, phòng một nhà họ Vương cũng không phải là không xuất lực, hoàng đế tự sát, Bùi An nắm quyền, tâm trạng đại phu nhân tươi tỉnh ngay tức khắc.

Nhưng trong cung ban thưởng xuống, lại không có người nhà họ Vương.

Đại phu nhân đứng ngồi không yên, trông cậy vào chồng mình thì không trông cậy được, nhị công tử thì khác, nó lập công, đi đến trước mặt Bùi An đòi một chức quan là lẽ đương nhiên.

Đại phu nhân còn chưa kịp tìm tới cửa, bỗng nhiên trong cung lại có tin tức, Lưu Viêm đăng cơ. Bùi An được phong làm Tiết Độ Sứ Lâm An.

Bùi An không làm hoàng đế, chắp tay đưa cho người ta.

Đọc Full Tại Truyện Full

Đại phu nhân thầm mắng một tiếng “ngu xuẩn”, cũng không bởi vậy mà từ bỏ, mặc dù không phải hoàng đế nhưng lời nói của Bùi An cũng có giá trị.

Tiếp theo lại có tin tức truyền ra, hoàng đế muốn dời đô về Giang Lăng.

Giang Lăng là quê cũ của nhà họ Vương, hoàng đế dời đô, nhà họ Vương là đại nho tất nhiên sẽ đi theo, ngày đó lão phu nhân bèn lên tiếng để mọi người chuẩn bị thu dọn trở về Giang Lăng.

Bùi An là Tiết Độ Sứ Lâm An, không thể đi, không có người kề bên, nhà họ Vương trở lại Giang Lăng thì như thế nào, còn không phải là đức hạnh muốn chết không sống này....

Mắt thấy tính toán trong lòng đại phu nhân không còn bóng dáng, Bùi An và Vân Nương tự mình tới cửa.

Hoàng đế dời đô, nhà họ Vương cũng phải theo về Giang Lăng, Vương lão phu nhân đã sai người đến phủ Quốc Công đưa thư từ sớm.

Hôm sau nhận được thư, Vân Nương và Bùi An bèn chạy tới nhà họ Vương.

Sau khi hai người thành thân, tính ra còn chưa bao giờ trở về nhà, Bùi lão phu nhân cho người ta chuẩn bị kha khá đồ đạc, dù sao dọc đường có xe ngựa mang đến Giang Lăng cũng không phiền phức, biết tính tình Bùi An, Bùi lão phu nhân cố ý dặn dò: “Đừng lạnh mặt, nói chuyện với người khác nhiều một chút, cô gia tới nhà, mỗi lời nói một hành đều liên quan đến thể diện của cô dâu mới, để cho Vân Nương nở mày nở mặt.”

Một tiếng cô dâu mới này, Vân Nương thật không dám trả lời gì cả, sắc mặt đỏ lên, đang e lệ thì Bùi An ở bên cạnh lại không nể nang ai mà bật cười.

Vân Nương:...

Nhìn dáng vẻ như con khỉ này của y, thật ra Bùi lão phu nhân rất ít thấy, hận thù trong lòng không còn, đương nhiên tính tình cũng sáng sủa lên.

Trong lòng lão phu nhân mừng lắm, ngoài miệng lại mắng một tiếng: “Có gì mà buồn cười?”

Nói xong lại nói với Vân Nương: “Ngày sau nhà họ Vương sẽ dời về Giang Lăng, hôm nay này, đừng gấp gáp về nhà, cứ ở nhà họ Vương một đêm, trò chuyện tâm sự với tổ mẫu cháu.” Nhớ tới lời Vương lão phu nhân nói ở chùa Định Quốc, lão phu nhân nhẹ giọng nói: “Tổ mẫu cháu là người ngoài lạnh trong nóng, cả đời coi vận mệnh gia tộc còn nặng hơn mạng của mình. Nhưng người này, rốt cuộc cũng không phải thần tiên, có trái tim thì có tình cảm, kết quả, còn không phải là không quên được sự ác ý đó, mang cả gia tộc đi một nước cờ nguy hiểm…”

Vân Nương gật đầu.

Đêm đó nàng đi tìm tổ mẫu, thật ra đã nhìn ra, dưới áo choàng của bà chỉ mặc áo ngủ, nhất định đã nghỉ ngơi từ sớm, biết mình muốn tới nên mới cố ý dặn dò hạ nhân.

Nàng chưa bao giờ hận bà, mặc dù bà thật sự vì gia tộc mà không muốn vươn tay giúp đỡ, nàng cũng hiểu, không thân thiết với bà là vì thật sự sợ hãi, trong lòng kính trọng bà quá nặng.

Giờ Tỵ, hai người đến cửa nhà họ Vương.

Lần trước tới là lần đón dâu, Bùi An nhớ lại một số hình ảnh, thấy Vân Nương muốn xuống xe, một tay y giữ chặt cổ tay nàng: “Chờ, chờ một lát…”

Vân Nương quay đầu lại: “Làm sao vậy?”

Bùi An đến gần nàng, lời nói hơi hơi gượng miệng, do dự một hồi, cuối cùng cũng mở miệng hỏi: “Ta làm như thế nào, nàng mới có mặt mũi?”

Vân Nương khó hiểu nhìn y một lát, nửa ngày mới nhìn vẻ mặt y mới hiểu được, kinh ngạc nói: “Lang quân lo lắng sao?”

“Chuyện cười.” Bùi An buông tay nàng ra: “Nhà nàng chỉ có ba ca ca như bao cỏ, gà mờ lại thích so với người khác, đợi lát nữa ngâm thơ làm văn, ta thua họ thì nàng có mặt mũi hay thắng nàng mới có mặt mũi?”

Y hỏi rất nghiêm túc, Vân Nương không hiểu, ai lại nghĩ không ra tự rước lấy nhục lần thứ hai.

Vân Nương nhíu mày, còn chưa trả lời, đột nhiên bên ngoài xe ngựa có tiếng nói: “A, muội phu(7) Trạng Nguyên nhà ta đến rồi, bao cỏ nhị cữu ca bất tài, hôm nay chuẩn bị mấy vò rượu, chúng ta so với tửu lượng của ai tốt hơn.”

(7)Em rể

Vân Nương:...

Bùi An:...

Bùi An ngượng ngùng lấy ngón tay sờ sờ mũi, liếc mắt nhìn sắc mặt Vân Nương một cái.

Vân Nương xấu hổ xuống xe, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lang quân cũng quá giỏi, nói xấu người ta trước cửa nhà người ta, còn để họ nghe thấy…”

Đúng là hơi quá.

Biết mình sai, Bùi An vươn tay định túm lấy cổ tay áo nàng, Vân Nương hất tay y ra, vén rèm xuống xe, nhìn nhị công tử Vương trước mặt rồi cười hì hì kêu: “Nhị ca.”

“Tam muội.” Hình như mặt mày nhị công tử Vương cũng không để ý gì, liếc mắt nhìn Bùi An mới xuống xe ngựa ở phía sau Vân Nương, chủ động chào hỏi: “Vị này là tam muội phu sao?”

Không đợi Bùi An đáp lại, Vương nhị công tử lập tức xin lỗi: “Trách ta trách ta... Lần trước vội vội vàng nhìn thấy, ta chỉ nhớ rõ tam muội phu rất anh tuấn, được mệnh danh là mỹ nam đệ nhất Lâm An, chỉ là lần này lâu gặp lại, lập xuân xong cũng đã một năm, có hơi hơi mơ hồ… Nhưng bây giờ nhìn thấy người có phong độ như vậy, chắc là tam muội phu không sai.”

Vân Nương:..