Cả Kinh Thành Đang Bắt Hai Ta Thành Hôn

Chương 133




Nghe nàng ấy nói như vậy, dường như Vân Nương cũng yên tâm, nâng bước đi về phía trước, đến khi tới cánh cửa, nàng vừa định giơ tay lên thì cánh cửa đột ngột mở ra từ trong, Vân Nương sửng sốt, Bùi An bên trong cánh cửa cũng nhấc mí nhìn nàng.

Ánh mắt va vào nhau, khoảng cách giữa cả hai chỉ cách mỗi ngưỡng cửa.

Nàng có thể nhìn rõ ràng hai hàng lông mi trên mi mắt hắn, thắc mắc tại sao lông mi của một người đàn ông lại dày như vậy, Vân Nương muốn dời mắt nhưng mắt vừa di chuyển, đầu lại không nhúc nhích, cứ dời về phía Bùi An như cũ. Khác với trang phục giỏi giang ngày hôm qua, hôm nay hắn đổi thành một bộ áo choàng màu đen cổ tròn, những đường chỉ màu bạc lẫn hoa văn sẫm màu, để lộ vạt áo trong màu trắng bên dưới, mái tóc đen được buộc bằng ngọc quan, mặt như quan ngọc, cao quý thanh nhã.

Nếu ngày hôm qua Bùi An là một thiếu niên tuấn tú ở thành Lâm An thì hôm nay hắn chính là thế tử gia hàng thật giá thật của phủ Quốc công. Ngay cả ánh mắt nhìn người ta cũng khác trước, thâm trầm ôn hòa, càng làm người ta khó hình dung.

Sau khi lướt qua lướt lại một lượt, ánh mắt nàng lại trở lại trên mắt hắn lần nữa, nhưng chỉ nhìn thoáng qua rồi cuống quít dời đi, có phần xấu hổ, cũng không biết nên nói cái gì, đứng ở bên ngoài không nhúc nhích.

Bùi An cũng không hề mất bị tự nhiên chút nào, để nàng tìm hiểu từ đầu đến chân xong mới lên tiếng hỏi nàng: “Vào trước nhé?”

Nhận ra được mình còn đang đứng ngoài cửa, Vân Nương vội vàng cất bước vào trong, Bùi An nghiêng người để cho nàng đi vào, tay cầm cánh cửa lại hỏi: “Mở cửa ra? Tam tiểu thư yên tâm một chút.”

Vân Nương:...

Hẳn là nghe được lời của Thanh Ngọc, nhớ kỹ.

Trong tháp miếu khó tránh khỏi có khách hương lui tới, chỉ sợ đến lúc đó đối diện đột ngột có người đi tới, muốn trốn cũng không có chỗ trốn, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu, phá vỡ cuộc gặp lén.

“Không tiện nói chuyện, vẫn nên đóng cửa lại đi.” Nàng nói như thế, thật ra cũng không biết mở miệng như thế nào, chờ Bùi An khép cánh cửa lại, cũng không nghĩ ra lý do thoái thác, lại nhớ tới hắn hẹn mình trước, đương nhiên để hắn đề cập trước thành thử cũng không gấp gáp, xách làn váy lên, ngồi ở một bên giường La Hán.

Bùi An ngồi xuống bên kia.

Mưa phùn làm ẩm vật, khi yên tĩnh lại Vân Nương mới nghe được tiếng sàn sạt bên tai, ánh mắt không nhìn về phía Bùi An nữa, chờ hắn mở miệng.

Trôi qua một lúc lâu cũng không nghe tiếng ai.

Ý hắn là sao, chờ nàng nói sao? Rõ ràng khi hai người đá cầu cũng rất thoải mái, bây giờ thì ngược lại không có gì để nói.

Có thể là do xấu hổ, nhưng cũng không thể cứ như vậy, thôi thì để nàng nói trước đi, Vân Nương quay đầu, còn chưa mở miệng thì thấy ánh mắt Bùi An đang nhìn chằm chằm hai tay đang nắm lại của mình, thần thái thả lỏng, cũng không có xấu hổ như nàng nghĩ, ngược lại cực kỳ tùy ý, liếc mắt nhìn nàng: “Lạnh à?”

Không lạnh, là do căng thẳng.

Vân Nương vội vàng buông tay ra, nở nụ cười đáp: “Vẫn ổn.”

“Hôm nay mưa rơi, cũng lạnh hơn ngày hôm qua không ít.” Giọng nói của Bùi An nhẹ nhàng hiền hòa: “Mùa xuân mưa nhiều, hiếm khi có mấy ngày thời tiết đẹp giống như hôm qua, e là mấy ngày tiếp theo trời lại mưa, còn giỏ anh đào của Dư đại thiếu gia cũng chín đúng lúc, có thể mang tặng.”

Đột nhiên Bùi An tán gẫu chuyện gia đình với nàng, còn nói đến chuyện tỷ phu Dư gia, nàng nhớ lại hôm qua hắn đi cùng với tỷ phu, đoán chắc là hai người có quen biết, Vân Nương vô thức thả lỏng một ít, gật đầu cười cười xem như đáp lại lời.

Cổ tay áo hôm nay của Bùi An vừa rộng vừa dài, đặt ở trên đầu gối cũng kéo dài trên mặt đất cho nên hắn dứt khoát nâng lên, khuỷu tay đặt trên bàn gỗ giữa hai người, nghiêng đầu tiếp tục hỏi nàng: “Anh đào có ăn ngon không?”

Sương phòng trong miếu chỉ cho khách nghỉ ngơi tạm, đồ trang trí bên trong đương nhiên kém trong nhà, bốn góc giường La Hán rất hẹp, hai người ngồi xuống cũng hơi áp sát, Bùi An lại chiếm nửa giường, Vân Nương chợt cảm thấy trong lòng nhảy dựng lên, khoé miệng giật giật: “Rất ngọt.”

Hắn không trả lời, quay đầu lại nhìn nàng, cuối cùng cũng nói chuyện chính: “Lúc này nàng nghe nói lời đồn giữa chúng ta?”

Hôm qua bị hỏi, nàng giả ngu, hôm nay người đã ngồi ở đây, chỉ chờ kết quả bàn bạc với hắn thành thử nàng không thể nói không biết, Vân Nương xoay người, đối mặt với Bùi An, dứt khoát hỏi trước: “Bùi thế tử hẹn ta đi ra, đã nghĩ ra cách?”

“Vậy phải xem Tam tiểu thư nghĩ như thế nào.” Khóe môi Bùi An nhếch lên cười, chăm chú nhìn nàng: “Ta đây cũng không phải cùng đường.”

Ánh mắt kia không kiêng nể gì, nụ cười lộ ra bên ngoài, thái độ phong lưu lộ rõ nhưng không làm cho người ta cảm thấy phù phiếm, ngược lại còn tràn ngập vẻ phong quang tễ nguyệt(2), trong lòng Vân Nương khẽ động, thầm nghĩ, ai nói chỉ có con gái mới mê hoặc lòng người, người đàn ông này cũng mê hoặc người ta, cũng đáng gọi là “tiểu yêu tinh”.

(2)风光霁月: nghĩa đen chỉ cảnh trời quang mây tạnh sau mưa; nghĩa bóng là chỉ con người có tấm lòng rộng lượng.

Đọc Full Tại Truyện Full

Bỗng nhiên vành tai nàng đỏ lên, nghiêng mắt đi để che giấu, tự nhận là tâm lặng như nước, miệng lại làm như bị mê hoặc, ma xui quỷ khiến nói: “Nếu không cứ như vậy đi?”

Vừa dứt lời, bên tai yên tĩnh lại.

Từ bị động biến thành chủ động, mất lập trường trước, Vân Nương ước gì không cắn lưỡi mình, ảo não bản thân quá nóng vội thì nghe Bùi An đột ngột sảng khoái đáp ứng nàng: “Được, ngày mai ta đến cầu hôn.”

Ngực đập thình thịch, ngày cả bản thân cũng có thể nghe được tiếng “thình thịch” ấy, vừa khẩn trương vừa kích động, kết quả như vậy đúng như nàng muốn, cuối cùng cũng có thể xoay thế cục trở về, không để cho nàng tiếp tục nói tiếp, Vân Nương thở phào nhẹ nhõm một hơi nhưng ngày mai, hình như hơi chậm một chút, nhiều lắm đại tỷ tỷ chỉ có thể kiên trì đến buổi sáng, buổi chiều tổ mẫu phải đến Hình gia...

“Ta…”

“Nhưng mà…”

Hai người cùng lên tiếng, rồi cùng dừng lại, Bùi An bảo nàng: “Nàng nói đi,”

Chuyện của nàng khó nói thành lời, cậu nói này càng không có mặt mũi nói ra: “Bùi thế tử trước.”

Bùi An cũng không nhường nữa, nói trước: “Ta đi cầu hôn cũng không sao, chỉ là nàng và Hình gia…”

Bùi An nói rồi dừng lại, không nói tiếp, Vân Nương biết hắn muốn hỏi gì, thành thật nói với nhau: “Vốn là hôn ước bằng miệng, ngay cả ngày sinh bát tự cũng chưa coi, cũng chưa nói đến việc đính hôn, hôm qua cũng nói rõ ràng sau này không còn liên quan gì nữa.”

Vẻ mặt nàng bình tĩnh, không nhìn ra vui buồn, lông mày Bùi An hơi nhẹ nhàng nhướng lên một chút, gật đầu nói: “Ừm.”

Nghe Bùi An hỏi như vậy nàng cũng nhớ tới, hỏi ngược lại hắn: “Bùi thế tử và Tiêu gia…”

“Hôm qua gia mẫu đã đi qua gặp người Tiêu gia, hôn ước bằng miệng năm đó giữa ta và Tiêu tiểu thư cũng kết thúc.”

Việc kia dễ làm.

Lý do tổ mẫu và mẫu thân không đánh chủ ý lên phủ Quốc công là bởi vì có Tiêu gia ở phía trước, chỉ cần nàng trở về nói cho một tiếng, phủ Quốc công đã lui hôn với Tiêu gia, tất nhiên cũng không cần tới cầu Hình gia.

Vân Nương không định nói, Bùi An lại chủ động hỏi nàng: “Vân Nương muốn nói chuyện gì?”

Vân Nương lắc đầu: “Không có gì đâu.”

Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm nàng làm vành tai cũng từ từ đỏ lên, dường như có thể nhìn thấu suy nghĩ trong đầu nàng, nhẹ giọng hỏi: “Ngày mai có kịp không? Hay là hôm nay đi cầu hôn luôn?”

Nếu Bùi An đã hỏi trước, Vân Nương cũng không có gì ngượng ngùng, ánh mắt không nhìn hắn, đáp lại: “Nếu là có thể, đương nhiên càng nhanh càng tốt.”

Vừa dứt lời, vệt hồng bên tai đã lan tới khuôn mặt.

Sợ nàng lại đỏ tiếp biến thành Quan Công, hắn quay đầu nói rất dứt khoát: “Ta đã hiểu.”

Dường như bên ngoài trời mưa càng nặng hạt hơn, trên mái ngói cũng truyền đến tiếng động, đã giải quyết chuyện xong xuôi nên không cần phải ở lại nữa, Vân Nương đứng dậy cáo từ: “Bùi thế tử còn có chuyện khác sao?”

Bùi An không đáp, cũng đứng dậy theo: “Đi thôi.”

Hai người đi ra ngoài như vậy nhất định sẽ bị bắt gặp tận mặt, Vân Nương không nhúc nhích để cho Bùi An đi trước.

Bùi An đến bên cửa, mở cánh cửa, quay đầu lại thấy nàng vẫn đứng ở đó, không khỏi nhẹ giọng cười: “Ta đã chào hỏi người ở tháp miếu rồi, hôm nay đóng cửa, sẽ không có người.”

Lúc vừa rồi đóng cửa hắn lại không nói.

Vân Nương đi theo Bùi An ra ngoài, đúng là mưa lớn hơn rất nhiều, Thanh Ngọc thấy người đi ra vội vàng quay đầu lại tìm ô, đến khi lấy được ô, còn chưa kịp mở ra thì ngẩng đầu thấy ô giấy trong tay Bùi An đã giơ lên đầu Vân Nương: “Không ngại chứ?”

Dù sao cũng không ai nhìn thấy, hai người vừa mới lên kế hoạch định hôn, không có gì bất ngờ xảy ra thì Bùi An sẽ là phu quân tương lai của mình, Vân Nương không tiện từ chối, yên lặng đi tới dưới ô của hắn.

Mưa rơi dày đặc trên mặt ô, hơn phân nửa mặt ô đều che người nàng. Nàng càng đi về phía bên cạnh thì ô càng nhích gần mình, e là cả người Bùi An đều ướt đẫm rồi, nàng không dám nhúc nhích nữa, thậm chí đi đến gần bên trong một chút, khoảng cách giữa hai người hẹp lại, thỉnh thoảng quần áo trên cánh tay chạm vào nhau, giống như nghe được tiếng sột soạt rất nhỏ, trực tiếp lay động tâm hồn nàng, bóp lấy cổ họng nàng, không biết nín thở từ lúc nào.

Có lẽ hai người đều xa lạ, cảm giác căng thẳng này chưa bao giờ có khi nàng ở cùng với Hình Phong.

Cuối cùng đến bên cạnh xe ngựa, Vân Nương không đợi Bùi An đến gần mà tự xách làn váy lên, đang muốn chui ra khỏi ô thì đột nhiên bị nắm chặt cánh tay, kéo đến dưới ô: “Đợi lát.”

Vân Nương nghi hoặc quay đầu lại, thấy Bùi An lấy một miếng ngọc bội trên người ra đưa cho nàng: “Nếu đã định thì nên để lại vật chứng, không ai được đổi ý.”

Cũng đúng, nàng quên chuyện này mất.

Nàng đưa tay nhận lấy, muốn xoay người, Bùi An lại cầm cánh tay nàng lần nữa, ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt trên làn da trắng như tuyết, ánh mắt lẳng lặng nhìn nàng.

Nàng phản ứng lại, bản thân nàng còn chưa đưa tín vật cho hắn, nhưng trên người nàng chỉ có mỗi tín vật mà Hình Phong trả lại ngày hôm qua, việc cấp bách trước mắt cũng chỉ có thể để tạm cho Bùi An trước, thế nên nàng vội vàng lấy đồ trên thắt lưng xuống, đưa tới trước mặt hắn: “Có thể không?”

Chỉ là một tín vật thôi, chắc món gì cũng được.

“Ừm.” Bùi An buông cánh tay ra, nhận lấy.

Một miếng ngọc bội màu xanh ngọc cực kỳ quen thuộc, không cần suy nghĩ nhiều, nhanh chóng biết được đã từng gặp ở nơi nào.

Trong lòng Bùi An cười nhạo một tiếng, nàng tiết kiệm thật.

Vân Nương vội vàng lên xe ngựa, rèm xe vừa rơi xuống, sắc mặt cũng hoàn toàn đỏ lên.

Đọc Full Tại Truyện Full

Sau đó Thanh Ngọc tiến vào, vừa mới thấy dáng vẻ của hai người là biết chuyện thành công rồi, bây giờ nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng nhút nhát của tiểu thư nhà mình, càng chắc chắn phỏng đoán của mình hơn, cũng thở phào nhẹ nhõm theo: “Tiểu thư có hứa hẹn quá, kim khoa Trạng Nguyên, thế tử phủ Quốc công, là lang quân như ý trong lòng vô số cô nương trong thành Lâm An, bị tiểu thư “thu phục” rồi, người đây đâu phải cùng đường, rõ ràng là thay đổi một con đường lên trời mà…”

Vân Nương:...

Tuy bình thường nàng cũng làm không ít chuyện khác người, nhưng chưa bao giờ trải qua chuyện lớn như vậy, trong lòng bất ổn cũng không có tâm trạng để ý tới nàng ấy.

Trở lại Vương gia, vừa lúc đến giờ cơm, trong lòng có việc cho nên Vân Nương cũng không ăn mấy miếng, ngồi không yên, cứ đi tới đi lui trong phòng.

Đến cuối giờ Mùi(3) Liên Dĩnh vội vàng đi từ bên ngoài vào, người còn ở ngoài phòng nhưng tiếng nói đã đến trước: “Tiểu thư… Bùi phu nhân của phủ Quốc công đến.”

(3)Đầu giờ Mùi: 13h - 13h40. Giữa giờ Mùi: 13h40 - 14h20. Cuối giờ Mùi: 14h20 - 15h.