Hai tháng trước, Vân Nương nhìn đại tỷ tỷ ngồi trên giường hỉ, bây giờ đổi lại mình ngồi, vị trí bất đồng, tâm tư cũng hoàn toàn khác nhau.
Ngực nhấc lên treo lơ lửng giữa không trung, giống như là không tìm được nơi đáp xuống đất, có người tới tìm nàng nói chuyện nàng cũng không bình tĩnh được, chỉ đối đáp nói đùa vài tiếng, vẫn để ý động tĩnh bên ngoài.
Có thể đến trước mặt nàng nhìn nàng toàn là những thế gia thân thiết với Vương gia, ai vừa tiến vào việc đầu tiên là nhìn ngắm nàng một cái sau đó khen ngợi không ngớt lời.
Khen nhiều khiến lỗ tai Vân Nương tê rần, cũng không biết nên đáp lại như thế nào, cũng may có đại tiểu thư, nhị tiểu thư và tứ tiểu thư thay nàng đón tiếp khách chu toàn, nói nói cười cười, trong phòng ồn ào nhốn nháo, không yên lặng một khắc nào.
Đến giờ Tỵ(1), đại tiểu thư Hình gia đến.
(1)Từ 9:00 đến 11:00 sáng
Đây là muội muội ruột của Hình Phong, chỉ lớn hơn Vân Nương một tuổi, hai năm trước đã gả đến Kiến Khang, lúc này cố ý trở về gấp để tiễn Vân Nương đi gả chồng.
Tuy hai nhà Hình Vương đã lui hôn, bên trong có nhiều phần chướng mắt nhưng cũng không đến mức xé rách da mặt ở bên ngoài, hôm nay Vương gia có chuyện vui, Hình gia vẫn để người tới chúc mừng.
Hình phu nhân tuyệt đối không muốn đi, đang định sai Hình đại nhân đi một chuyến thì thấy đại tiểu thư Hình gia trở về, Hình phu nhân vừa vặn bớt lo, để cho nàng ấy dẫn nhị tiểu thư mới mười tuổi đến Vương gia: “Gần đây ta bị đau đầu, chỉ chào hỏi với nhị phu nhân, ngày sau ta lại tới cửa chúc mừng.”
Lúc trước vì hôn ước giữa Hình Phong và Vân Nương, hai người thường xuyên chơi chung với nhau, quan hệ giống như chị em ruột thịt.
Khi nghe được những lời đồn đại kia, đại tiểu thư Hình gia còn từng kinh ngạc, mắng những người tung tin đồn thất thiệt không tích đức, huỷ hoại duyên lứa đôi. Về sau biết được hai nhà đính hôn, đại tiểu thư Hình gia mới biết xảy ra vấn đề, từng âm thầm viết thư hỏi huynh trưởng của mình, được câu trả lời là: “Đã hết duyên phận.”
Mười mấy năm thanh mai trúc mã, kết quả chỉ có một câu đã hết duyên phận, sao không làm cho người ta thổn thức cho được, mấy ngày trước Hình Phong đến Kiến Khang, đại tiểu thư Hình gia hỏi hắn rõ ràng một phen, nhưng càng nói nhiều càng làm cho người ta hoảng sợ
Hôn nhân đại sự liên lụy đến gia tộc, quả thật có rất nhiều điều thân bất do kỷ, nhưng nàng vẫn cho rằng huynh trưởng của mình không đủ nhanh nhẹn.Cưới thì cưới, còn có thể như thế nào? Cuộc sống là của con người, luôn luôn có một cách để suy nghĩ, bây giờ thì tốt rồi, người bị cướp, đời này hoàn toàn không còn phần của mình.
Đại tiểu thư Hình gia ngồi ở bên cạnh nàng, hai người cũng đã lâu không gặp, cười quan sát một hồi, khen từ tận đáy lòng: “Vân tỷ nhi đẹp quá.”
Vân Nương không nghĩ tới nàng ấy sẽ quay về: “Sao Mai tỷ tỷ lại trở về vậy?”
Đọc Full Tại Truyện Full
“Muội gả chồng, sao ta không trở về chứ”
Vốn là quan hệ của chị em dâu, đột nhiên trở thành người xa lạ, khó tránh khỏi có phần chua xót, trong phòng còn có người bên ngoài nên đại tiểu thư Hình gia không tiện nói nhiều, thừa dịp cầm tay nàng, lặng lẽ nói khẽ bên tai: “Gả vào Bùi gia, tốt hơn gả cho ca ca ta.”
Vân Nương hơi sửng sốt, đại tiểu thư Hình gia lại vội vàng nói: “Huynh ấy bảo ta chuyển lời một câu, chúc phúc Vân Nương tân hôn mỹ mãn.”
Đại tiểu thư Hình gia nói rất nhanh, nói xong thì quay đầu lại nói đùa với nhị tiểu thư ở sau.
Vân Nương không diễn tả được cảm xúc của mình, tình cảm mười mấy năm, không thể không lưu luyến, có tiếc nuối, không nhiều lắm nhưng muốn nói khó chịu, thì chưa tới mức đó.
Mối quan hệ vi diệu nhạt nhoà của hai người còn chưa đơm hoa kết quả thì mầm non đã bị nhổ sạch, chẳng còn lại thứ gì.
Vì sao không thể đi đến bên nhau, ai cũng không hiểu rõ lắm, dường như hai người đều không sai, hắn từng tranh thủ, nàng cũng từng cố gắng, nếu phải đưa ra lý do, vậy thì hẳn là duyên phận đã hết.
Hình Phong chúc phúc cho nàng, nàng nhận lấy, nàng sẽ làm vợ Bùi An thật tốt, bao gồm cả việc yêu hắn, cùng hắn đồng cam cộng khổ cả đời.
Cũng hy vọng những ngày sau Hình Phong có thể thuận lợi.
Toàn bộ buổi sáng, trong phòng Vân Nương không có người dừng lại, mặt trời nhanh chóng trèo lên cột trụ trước phòng, không lâu sau, bà tử lại đây thông báo cho người trong phòng: “Mở tiệc, kính xin các vị phu nhân, các tiểu thư dời bước…”
Yến hội vừa bắt đầu, đội ngũ đón dâu Bùi gia nhanh chóng kéo đến.
Mọi người bên cạnh đi cả rồi, trong phòng chỉ còn lại mấy tiểu thư Vương gia tiếp tục ngồi cùng nàng, nha hoàn mang đồ ăn vào trong phòng, Vân Nương cũng không động tới một miếng, đại tiểu thư xem như là người từng trải, biết nàng căng thẳng, có qua có lại, cũng lấy một viên kẹo trong túi tiền đưa cho nàng: “Ngậm kẹo vào miệng đi, cũng giúp ích được một chút.”
Vân Nương nhận lấy, còn chưa lột giấy gói kẹo, bỗng nhiên có tiếng pháo trúc vang lên ở bên ngoài.
Ngực chợt “thùng thùng” đập thình thịch, Vân Nương vội vàng cầm kẹo vào lòng bàn tay, bà tử ở ngoài phòng cũng đi vào: “Tiểu thư, cô gia tới…”
Thanh Ngọc vội vàng trùm khăn voan lên đầu nàng.
Lúc trước Vân Nương từng thấy dáng vẻ đại tỷ tỷ trùm khăn voan, nhưng chỉ nhìn từ bên ngoài, bây giờ nhìn từ bên trong ra, trước mắt chỉ thấy được một đám người đón dâu mờ mờ ảo ảo.
Tiếng động náo nhiệt không ngừng lọt vào tai:
“Cửa chật ních người, nghe nói Bùi gia tới hơn một trăm người…”
“Không biết thiếu gia giữ cửa có thể kiên trì bao lâu…”
“Các tiểu thư mau đi ra ngoài, không chiếm hời của cô gia…”
Vân Nương được đại tiểu thư và Thanh Ngọc một trái một phải đỡ đi ra ngoài.
Hôm nay người Vương gia sắp xếp đưa dâu là đại thiếu gia, nhưng sau khi ra khỏi ngưỡng cửa, lại là nhị thiếu gia trong phủ.
Người đón dâu vừa đến cửa, vị thiếu gia của Vương gia bên ngoài cộng thêm đại cô gia, còn có mấy biểu ca Cố gia đồng loạt đi chặn cửa, vốn dĩ định như thế nào cũng phải làm khó vị Trạng Nguyên kia, không thể để cho Bùi An dễ dàng đón người đi, kết quả lại bị giết ngược lại, thi từ ca phú, thua đến nỗi không còn manh giáp, đại thiếu gia bị người đón dâu chen ra phía sau, không ra được, nhị thiếu gia thì quen với trường hợp như vậy, giương nanh múa vuốt tranh thoát chỗ này, vội vàng đi đến viện của Vân Nương.
Đỡ lấy tay Vân Nương, nhị thiếu gia mới thở hổn hển một hơi, khâm phục nói: “Sau này muội muội nhớ nhanh nhẹn một tí, vị muội phu này thật sự rất giỏi giang, nếu muội mong nhị ca ra mặt cho muội, e là nhị ca có tâm cũng không có bản lĩnh đó, đấu không lại á.”
Đừng nói ngâm thơ sáng tác, ngay cả việc mình am hiểu nhất - uống rượu cũng không làm được, lần trước uống với Bùi An một trận như thế, bản thân mình còn nằm liệt trên giường cả ngày.
Vân Nương cũng không lo lắng chuyện này, nàng không đắc tội hắn, Bùi An có giỏi giang hơn nữa cũng không động tới người mình.
Nhưng có câu nói của nhị thiếu gia lại khác nhau, không quan tâm thắng hay thua, những người đang ngăn cản ở cửa, ai cũng là người nhà mẹ đẻ của nàng, sau này hắn thật sự ức hiếp mình, mọi người sẽ ở sau lưng chống lưng cho nàng.
Vân Nương cười: “Cảm ơn nhị ca ca.”
“Yên tâm.” Nhị thiếu gia nhìn tân lang quân anh tuấn đang đi tới từ phía đối diện, đúng lúc nghiêng đầu nói với Vân Nương: “Nếu Bùi An thật sự dám bắt nạt muội, nhị ca tuyệt đối không tha cho hắn.”
Vừa dứt lời, bên tai vang lên một trận tiếng hoan hô.
Đội khăn voan nên Vân Nương không nhìn rõ phía trước, chỉ cảm giác được nhị thiếu gia nâng tay nàng lên, đồng thời một tấm áo choàng màu đỏ lọt vào trong tầm mắt dưới khăn voan.
Ngực lại căng thẳng lần nữa, nhị thiếu gia buông tay nàng ra, tiếp theo đó rơi vào trong một lòng bàn tay khác, nhiệt độ lạnh hơn nhị thiếu gia một chút.
Năm ngón tay nhẹ nhàng khép lại, ngón tay cái niết trên mu bàn tay nàng, không nhẹ không nặng sau đó không nhúc nhích nữa.
Nhị thiếu gia nghiêm túc dặn dò một câu: “Muội muội giao cho Bùi thế tử, mong sau này Bùi thế tử hãy đối xử tốt, cũng bao dung hơn.”
“Đương nhiên.”
Giọng nói trong trẻo không trầm thấp như đêm ngày đó, cùng lắm chỉ thấy vài lần, lại cách hai tháng, rốt cuộc vẫn rất xa lạ, Vân Nương nhẹ nhàng thở ra một hơi, chậm rãi đi theo Bùi An về phía trước, viên kẹo trong tay bên phải còn chưa kịp bỏ vào miệng, vô thức nắm chặt lấy.
Đến tiền viện, tiếng pháo nổ càng rõ ràng hơn giống như nổ ở bên tai, Vân Nương không nghe nổi âm thanh gì, chỉ cúi đầu cẩn thận nhìn chằm chằm phần đất dưới chân mình, tới chỗ mấy bậc thang, bước chân Bùi An sẽ chậm lại trước, cũng nắm tay nàng chặt một chút, Vân Nương biết hắn đang nhắc nhở mình, bước chân thật cẩn thận, cả chặng đường đi ra cửa rất trôi chảy thuận lợi.
Ngoài cửa phủ cũng náo nhiệt không thua kém gì bên trong.
Hai người vừa đi ra, lại là một trận tiếng chiêng trống vang trời xen lẫn tiếng hoan hô của mọi người, kiệu hoa đã được hạ xuống trước cửa, bên tai quá ồn ào, Vân Nương không xác định có nghe được tiếng nói của hỉ bà hay không, thấy Bùi An ngừng lại, vội vàng nâng bước chân.
Hỉ bà còn đang chờ Bùi An đá cửa kiệu hoa nên không vén rèm kiệu lên, thấy nàng đi về phía trước, tay Bùi An nhéo một cái hơi kéo nàng về phía sau, Vân Nương lại không nhìn thấy, trong lòng hoảng hốt, thu chân lại nhưng lại giẫm lên làn váy, trọng tâm thân thể nghiêng sang một bên cửa ngay tức khắc. Nếu ngày đại hôn này mà để té ngã, không chừng sẽ làm ra chuyện cười gì, dưới tình thế cấp bách, hai tay Vân Nương chộp lấy người bên cạnh.
Thật ra Bùi An đỡ rất ổn định, cũng dùng hai tay đỡ lấy người, cũng đụng phải viên kẹo trong tay phải của nàng.
Động tác của hắn hơi dừng lại một chút, Vân Nương cũng cứng đờ, tay nhéo một cái, đang muốn rụt trở về thì Bùi An đã nắm lấy mu bàn tay nàng, đầu ngón tay cầm lấy bàn tay nàng rồi luồn vào, chậm rãi lấy viên kẹo ấy ra.
Vân Nương:...
Hỉ bà thấy Bùi An không có ý định đá kiệu, vội vàng nhấc rèm kiệu lên, hát một tiếng: “Tân nương tử vào kiệu…”
Khi ngồi ở trong kiệu hoa, Vân Nương còn chưa lấy lại tinh thần, sờ sờ lòng bàn tay trống không rồi lại mở ra đặt ở dưới khăn voan, trống rỗng, hiển nhiên không tin lắm, không ngờ hắn lại cướp kẹo của nàng.
Nhưng, quả thật không còn.
Đọc Full Tại Truyện Full
Mặt Vân Nương lại nóng lên, dưới kiệu hoa không ai nhìn thấy lấy hai tay che mặt, còn chưa bình tĩnh lại, đột nhiên bên tai nghe thêm một tiếng đàn giữa tiếng chiêng đồng.
Vân Nương sửng sốt, cẩn thận dựng thẳng lỗ tai lên, đúng là tiếng đàn.
Đón dâu còn có người đánh đàn, ý tưởng của ai vậy?
Vân Nương hơi kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía rèm kiệu, Thanh Ngọc như có thần giao cách cảm, lập tức truyền lời, rất nhỏ nhưng Vân Nương có thể nghe được: “Chủ tử, cô gia mời Liễu công tử tới góp vui.”
Vân Nương:...
Liễu Dục Hành, hắn từng viết cho nàng một khúc nhạc, ai cũng biết, còn bị nhị ca ca tìm tới cửa lý luận muốn hắn đốt đi, thái độ của Liễu Dục Hành là đầu có thể gãy nhưng nhạc không thể huỷ, làm nhị ca ca tức giận đến mức làm hỏng một cây đàn của hắn, sao hôm nay hắn còn chạy tới đội ngũ đón dâu góp vui cho nàng.
Vân Nương còn đang kinh ngạc, Thanh Ngọc lại nói tiếp: “Chủ tử, có rất nhiều hoa đó, những đóa hoa hướng dương này thật đẹp…”
Tuy nói hôm nay là hôn lễ của nàng nhưng nàng không thấy được thứ gì cả, Vân Nương vén khăn voan ra, quay đầu theo bản năng, bốn góc kiệu trước mặt đều bị bịt kín, ngay cả một khe hở cũng không có.
Bên ngoài Thanh Ngọc không ngừng kinh ngạc cảm thán: “Chủ tử, rộn ràng quá…”
Vân Nương cố nén xúc động muốn đi vén rèm kiệu, coi như không nghe thấy nhưng cả chặng đường vẻ nhộn nhịp chỉ tăng không giảm, lúc đến phố xá sầm uất, nó trèo lên đ ỉnh điểm.
Trong tiếng hoan hô ồn ào, mơ hồ truyền đến giọng nói của đàn ông: “Tam tiểu thư…”
“Tam tiểu thư là thần nữ, làm sao có thể lập gia đình, tức giết ta cũng…”
Trong lòng Vân Nương nhảy dựng.
Tiếp theo lại là mấy giọng nữ: “Bùi thế tử… Bùi thế tử tài mạo song toàn, trên đời này không có một nữ tử nào xứng đôi…”
“Kẻ điên, mau kéo ra cho ta.”
“Tam tiểu thư…”
“Bùi thế tử…”
Tuy nói ngày xưa, mỗi khi mình đến chỗ nào đó tất nhiên sẽ khiến chỗ đó náo động, nhưng Vân Nương chưa từng thấy “trận thế” như vậy.
Không chỉ là đầu đường, quán trà đã chen chúc thành một đám, từng cánh cửa sổ mở toang nhìn đội ngũ đón dâu chậm rãi tới gần, ai cũng duỗi dài cổ, mồm năm miệng mười, bắt đầu hoan hô.
Đợi ngựa của Bùi An đi tới trước mặt, có giọng nói của một cô nương trên quán trà vang dội xuống: “Chúc Bùi thế tử tân hôn mỹ mãn, cùng Tam tiểu thư đầu bạc giai lão, kiếp này của Bùi thế tử ta giao cho nương tử, kính xin nương tử dốc lòng chăm sóc, chớ phụ bạc.”
Phong tục Nam Quốc ngày càng cởi mở hơn, ngày đại hôn, muốn náo nhiệt, làm bậy cũng không sao.
Một đám công tử ở đối diện cũng không cam lòng yếu thế, hét một tiếng về phía người trên lưng ngựa: “Bùi thế tử, Tam tiểu thư giao cho ngài, nhất định phải che chở chu toàn.”
Vừa dứt lời, bỗng nhiên Bùi An quay đầu nhìn lại, có lẽ người nọ cũng không nghĩ tới hắn sẽ ngẩng đầu, muốn lùi lại, bạn bè lại không cho, đẩy hắn ra trước cửa sổ, người nọ đành phải lúng túng nói một câu chúc phúc: “Chúc Bùi thế tử Tam tiểu thư vĩnh kết đồng tâm, trăm năm hảo hợp.”
Bùi An nhếch môi cười, vẫy tay với hắn một chút: “Cảm ơn.”
Trong đám người thét chói tai ngay tức khắc, mặt mũi vị công tử vừa mới nói chuyện cũng đỏ lên, ở bên tai ồn ào, không khỏi lẩm bẩm một tiếng: “Trong kinh thành này người xứng đôi với Tam tiểu thư cũng chỉ có Bùi thế tử.”
Vân Nương cũng nghe thấy giọng nói Bùi An, trái tim càng căng thẳng, theo một tiếng kia, đột nhiên có thêm vài phần chờ mong.
Tiếng chúc phúc bên tai không ngừng truyền đến.
“Uyên ương cùng bay, tất chi la chi. Quân tử vạn năm, phúc lộc chi nghi.”
“Uyên ương ở Lương, tập này cánh tả. Quân tử vạn năm, nghi này hà phúc.”(2)
(2)Đây là bản convert nha mí bạn. Tui đang đi hỏi bản dịch khắp nơi đây.
Hai câu này trích trong bài “Uyên ương” của phần “Tiểu Nhã” trong “Thi Kinh” nha. Là bài chúc phúc cho cuộc hôn nhân một nhà quyền quý (Tra cái này cũng đủ chít luôn) Hehe tui đã tìm thấy.
Bản dịch này được được bạn Nhà trên cây “chém” nha:
Uyên ương đang bay vướng phải lưới, quân tử vạn năm xứng với phúc lộc. Uyên ương đang đậu trên đập rúc mỏ vào cánh trái, quân tử vạn năm xứng được lời chúc phúc này.
(Cảm ơn bạn Nhà trên cây rất nhiều ạ)
“...”
Lúc từ hôn với Hình gia, nhị phu nhân nói với nàng hôn nhân được chúc phúc mới có thể hạnh phúc mỹ mãn, tuy cuộc đời dài lâu nhưng gần như mỗi người chỉ thể thành thân một lần, cho dù đến già cũng mãi mãi nhớ rõ hình ảnh lần đầu tiên ngồi trên kiệu hoa xuất giá, là muốn đợi đến khi tuổi già nằm trên giường tiếc nuối hay là muốn nhớ lại ký ức tốt đẹp ngày trước, toàn bộ đều phụ thuộc vào suy nghĩ hôm nay của bạn, sai thì hỏng hết.
Vân Nương nhìn chằm chằm rèm cửa kiệu hoa đỏ rực, không hiểu sao yên tâm hơn.
Hôn lễ của nàng rất đẹp.
Đội ngũ đón dâu đi vòng quanh hơn một nửa phố thị mới trở lại phủ Quốc công, sắc trời đã sắp hoàng hôn, canh giờ cũng vừa vặn, ngày lành tháng tốt, tân nương tử vào phủ.
Kiệu hoa vừa dừng lại, rèm kiệu được vén lên từ bên ngoài, một tiểu cô nương tiến lên nhẹ nhàng kéo ống tay áo Vân Nương xuống, lúc này Vân Nương mới đứng dậy, được hỉ bà dìu, bước chân chậm rãi bước vào cửa phủ Quốc công.
Bên tai lại là một trận tiếng pháo nổ rung trời.
Vừa vào cửa thì thấy có một yên ngựa, hỉ bà ở bên cạnh nhắc nhở nàng: “Nhấc chân, bước…” Sau khi bước qua, lại bước vào nỉ đỏ.
Hỉ bà đỡ nàng đi về phía hỉ đường, đến khi đến cửa hỉ đường, bỗng nhiên bên phải có tiếng náo nhiệt truyền tới, sau đó một mảnh lụa đỏ được nhét vào tay nàng, hỉ bà đỡ nàng bước qua ngạch cửa rồi thả lỏng tay, Vân Nương không nhìn thấy thành thử đứng ở nơi đó không dám động, mãi đến khi tấm lụa trong tay bị người nhẹ nhàng lôi kéo mới vội vàng đi theo.
Nhà cao cửa rộng có rất nhiều quy tắc, huống chi là thế gia như Bùi gia.
Quỳ, chín lạy, sáu lạy, đều như nhau không thiếu.
Mặc dù trước khi thành thân nhị phu nhân đã nói trước với nàng nhưng khi tới trước mặt, Vân Nương vẫn có phần không hiểu ra sao, chỉ dựa vào lời nhắc nhở mà quỳ xuống hành lễ.
Không ít người đứng ngoài cửa xem náo nhiệt, lúc hai người quỳ xuống, mọi người còn nhìn chằm chằm xem ai quỳ xuống trước.
Ai quỳ xuống trước, sau này người đó sẽ có địa vị cao hơn trong nhà, có thể lấn át cả người kia.
Vân Nương không hề nhớ rõ những chuyện vặt vãnh này, nghe thấy quỳ xuống thì quỳ xuống chứ không hề do dự, nhưng Bùi An lại chậm một chút.
Tiếng cười chợt vang lên.
“Vẫn là thế tử phi lợi hại.”
“Sau này thế tử phải chịu thua rồi…”
Vân Nương:...
Nàng không có ý định cướp.
Lăn lộn hai khắc, cuối cùng cũng quỳ lạy xong xuôi, hát một câu: “Lễ xong, đưa vào động phòng.”
Dưới chân có mấy cái túi, Vân Nương được Bùi An dùng lụa đỏ dẫn đi vào phòng tân hôn, vất vả lắm ngồi được lên giường, lại bắt đầu một vòng lăn lộn mới.
Tiết trời chớm thu không lạnh lắm, trên trán Vân Nương đã đổ một lớp mồ hôi mỏng, cảm giác căng thẳng trong lòng gần như bị những quy tắc rườm rà này quét sạch.