Cả Kinh Thành Đang Bắt Hai Ta Thành Hôn

Chương 141




Nhưng thật ra chó ngáp phải ruồi, nhìn thấy nàng căng thẳng, không thả lỏng được, cũng không sợ nàng làm ầm ĩ, uống chút tăng thêm chút dũng cảm khá tốt: “Uống thêm một ly nữa, trời nóng, uống chút nước lạnh để hạ nhiệt.”

“Không phiền lang quân, ta tự mình rót là được rồi…”

Bùi An không đáp lại nàng, nhấc bầu rượu lên đổ đầy ly của nàng, ly bản thân cũng đầy, ngẩng đầu uống giương mắt nhìn phản ứng của nàng.

Chén đầu tiên vào cổ họng không phát hiện ra, chén thứ hai Vân Nương mới phát hiện ra không đúng.

Đây không phải là nước mà là rượu trái cây, mùa hè vừa đến, nàng sẽ đến chỗ mẫu thân xin rượu uống, đừng nói một bình, ngay cả hai bình bà cũng không quan tâm.

Nhưng Bùi An vừa nói cái gì? Nàng không biết uống rượu.

Nàng cũng không lập tức phản bác.

Nếu nàng thừa nhận chuyện này, không chỉ bán nhị ca mà còn có thể làm hắn cho rằng bản thân mình không muốn uống rượu hợp cẩn nên làm bộ làm tịch với hắn.

Nàng nên làm gì bây giờ, sau khi say rượu thì nên phản ứng như thế nào đây?

Vân Nương cố gắng nhớ lại trạng thái sau khi say rượu của đại tiểu thư, lông mày không khỏi nhíu lại. Không được, hình ảnh kia cơ bản không nhìn nổi, nếu nàng noi theo, ngày mai cũng đừng gặp người khác nữa.

Nàng cầm chiếc ly như đi vào cõi thần tiên, hai bên má đỏ hồng, nghĩ đến nhị thiếu gia kia cũng không nói sai, Bùi An tiếp tục rót vào ly của nàng: “Uống thêm một ly nữa.”

Vân Nương:...

Đọc Full Tại Truyện Full

Sau khi uống bốn năm lần như thế, rốt cuộc Vân Nương cũng phát hiện chuyện sai sai.

Người có thể uống đến nổi nhị ca nằm liệt giường, có thể không biết đây là rượu trái cây?

Hắn còn đang rót rượu cho nàng...

Mặc dù không biết Bùi An có ý đồ gì nhưng phỏng chừng hôm nay nàng phải say một hồi, sau khi uống một ly nữa, Vân Nương vẫn dựa vào khả năng của mình, nhẹ giọng hỏi: “Lang quân, sao nước này lại có vị ngọt?”

“Phải không?”

Nàng nhìn hắn làm bộ làm tịch đưa ly rượu lên nhấp một ngụm: “Có phần ngọt nhẹ.”

Sau đó đâu? Hắn không giải thích cho nàng đây là rượu sao?

Bùi An im lặng, không nói một chữ, lại rót rượu vào ly của nàng: “Thích uống, uống nhiều một chút.”

Vân Nương:...

Điều này không làm rõ được bụng dạ khó lường.

Ngoại trừ gặp mặt vài lần, hai người cũng không tiếp xúc quá nhiều, Vân Nương hoàn toàn không biết Bùi An là loại người như thế nào, nhưng mẫu thân và phụ thân đều nói, phẩm hạnh hắn đoan chính.

Chuyện trong khuê phòng như thế này, nói ra cũng là chuyện vui vẻ, cũng không thể móc nối với phẩm hạnh của hắn.

Nhưng vì sao hắn cứ rót rượu cho mình?

Đột nhiên Vân Nương nhớ tới một chuyện, đó là vết đỏ trên cổ đại tỷ tỷ hôm qua. Mới đầu mình còn tưởng rằng là bị muỗi đốt, hỏi tỷ ấy, đại tỷ tỷ lại đỏ mặt kề sát lỗ tai nàng nói một câu: “Sau này đừng dễ dàng uống rượu, cũng đừng để Bùi thế tử uống rượu.”

Nàng không hiểu.

Sắc mặt đại tiểu thư càng đỏ lên, cắn răng nói: “Đàn ông say sẽ cắn muội.”

Trong lòng Vân Nương hoảng sợ, kinh hãi tột độ, quay đầu nhìn về phía Bùi An.

Nàng uống bao nhiêu ly, hắn cũng uống bấy nhiêu ly, mặc dù cảm thấy lấy tửu lượng của Bùi An dù uống cả bình cũng không nhất định sẽ say nhưng cũng không dám uống nữa, vội vàng đặt ly rượu lên bàn, ra vẻ nhíu mày một chút: “Lang quân, đầu ta hơi choáng váng.”

Hắn xoay mắt lại, vừa mới tắm rửa xong, mái tóc đen của nàng rải rác trên vai, không có bất kỳ trang trí nào, lớp trang điểm trên mặt cũng được rửa sạch sẽ, không xinh đẹp rực rỡ bằng lúc trước nhưng lại duyên dáng uyển chuyển, sinh động hơn.

“Choáng váng ở đâu?” Hắn hỏi một tiếng, người cũng dựa gần vào, cánh tay bỗng nâng lên, đầu ngón tay thon dài đặt lên sợi tóc mềm mại của nàng, ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa, không đợi nàng trả lời đã thấp giọng hỏi tiếp: “Nơi này sao?”

Hai người vốn đã đến gần nhau, bây giờ Bùi An giơ tay lên, nửa người Vân Nương như kề sát ở trong ngực hắn.

Ngón tay đặt trên đầu nàng giống như nắm lấy mạch máu của nàng, Vân Nương không thể động đậy, hắn xoa xoa, nàng nín thở, trong chốc lát không còn tiếng động, Bùi An cũng không hỏi nàng nữa, tiếp tục xoa xoa cho nàng.

Khuỷu tay hắn cọ vào cổ nàng, sau khi tắm rửa mùi hương thoang thoảng kia càng đậm, vạt áo trước ngực cũng nhẹ nhàng lay động theo động tác trên tay hắn, một vùng ngực bên trong cũng lúc ẩn lúc hiện trước mắt nàng, bảy hồn sáu phách đều bị lôi ra, bị nhốt trong chốn dịu dàng, nàng không đứng dậy nổi, biết kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì nên trong ngực cứ đập “thình thịch”, vừa căng thẳng vừa có một tia mong đợi mơ hồ.

Đã đến nơi này, mọi chuyện cũng đã nước chảy thành sông, ngón tay hắn xoa xoa một hồi, bàn tay bèn thuận thế hạ xuống vuốt v e bả vai nàng, tiến về phía trước ôm nàng vào trong ngực.

Trong chớp mắt cằm chạm vào vai hắn, trái tim Vân Nương như sắp nhảy ra ngoài.

Nhiệt độ xa lạ từ chiếc ôm trước mặt liên tục tăng lên, toàn thân nàng nóng bừng, hai mai cũng nóng rực.

Sau khi đại tiểu thư thành thân, Vân Nương cũng lén hỏi nàng ấy bị đàn ông ôm sẽ có cảm giác như thế nào, đại tiểu thư ấp úng nửa ngày trời cũng không nói được nguyên nhân.

Bây giờ thì ngược lại hiểu được rồi, là cảm giác như thế này, không thể nói ra, chỉ có tự mình trải nghiệm mới có thể cảm nhận được.

Nàng nằm trên đầu vai hắn không nhúc nhích, qua một hồi Bùi An mới nghiêng đầu, chóp mũi chạm vào sợi tóc giống như gấm vóc của nàng, khàn giọng hỏi nàng: “Say rồi sao?”

Chắc là say rồi.

Vân Nương gật đầu, hai má khẽ cọ qua đầu vai của hắn giống như lông vũ cào nhẹ vào trái tim, Bùi An chưa bao giờ từng có cảm giác như vậy.

Những từ ngữ trau chuốt như ý thích nồng nàn, chim nhỏ nép vào người, ngày xưa chỉ toàn nghe từ miệng người khác, không biết cảm giác trong đó, cũng khinh thường nhìn lại, hôm nay vừa nhìn, cảm giác hành vi lúc trước có phần giống không ăn được nho thì chê nho xanh.

Hai người im lặng một trận, trong lòng ai cũng hiểu mà không nói ra, đêm tân hôn, đương nhiên một cái ôm không thể đủ.

Bàn tay của Bùi An từ từ trượt xuống khỏi vai nàng.

Lụa tơ tằm mỏng manh, mặc trên người giống như không có tác dụng, bàn tay hắn đi tới đâu nóng bỏng tê dại tới đó, Vân Nương khẽ đặt tay lên cánh tay Bùi An, vô thức nắm chặt áo của hắn,.

Tay hắn cọ cọ sống lưng nàng, Bùi An dừng ở bên hông nàng rồi nhẹ nhàng nắm chặt, thế nhưng còn thon nhỏ hơn cả trong tưởng tượng của hắn.

Vòng eo dương liễu, như vậy cũng có vài phần cảnh đẹp.

Bùi An nhéo một cái, thân thể Vân Nương căng thẳng hơn, chóp mũi áp vào ngực dưới vai hắn, ngón tay càng siết chặt.

Hắn cũng không đi xuống nữa, lại hỏi nàng: “Còn đau đầu không?”

Đau thì không đau, choáng tới dữ dội.

Đọc Full Tại Truyện Full

“Thứ nàng uống là rượu trái cây, chứ không phải rượu.” Lúc này Bùi An mới giải thích, đó là do đoán được nàng đã uống say, thấy nàng không lên tiếng mà chôn ở trong ngực mình, đột nhiên nhớ tới vài lời đồn nhảm mình nghe được.

Nghe nói muội muội của Hình Phong đã trở lại, chắc là hôm nay đã tới Vương gia.

Tuy nói lúc này có phần quá muộn nhưng hắn vẫn muốn biết suy nghĩ của nàng: “Gả cho ta, có ấm ức không?”

Đang tình nồng ý ngọt, đột nhiên Bùi An lại hỏi một câu như thế, đầu óc Vân Nương lộn xộn, tỉnh táo một nửa ngay tức khắc, hơi ngẩng đầu lên: “Lang quân nói như vậy là ý gì?”

Thấy nàng nảy sinh đề phòng, thật ra Bùi An có phần kinh ngạc, tổng cộng trước sau cũng uống mười ly, nàng không say sao?

Hắn không trả lời nàng, còn quay đầu lại.

Vân Nương nhớ tới bản thân “đang say”, moi hết cõi lòng tìm lời hay nói cho Bùi An nghe: “Lang quân trời sinh ngọc thụ lâm phong(2), lại là thế tử gia của phủ Quốc công, lại là Trạng Nguyên, có tài có mạo, văn võ song toàn, ở thành Lâm An không biết có bao nhiêu cô nương muốn gả cho lang quân, ta may mắn ba kiếp mới được, nói gì tới ấm ức?”

(2)Ngọc thụ lâm phong (nói về người đàn ông dáng dấp thanh cao; ý chí sắt đá)

Nếu lúc tỉnh táo, lấy cái miệng nàng nhúc nhích một cái là xấu hổ tới mức lắp bắp, nhất định sẽ không nói những lời như vậy.

“Phải không?” Ngón tay của Bùi An cố tính vẽ vòng tròn ở bên hông nàng, chậm rãi nói: “Nàng cũng không kém cạnh, nghe nói Liễu công tử ở nhạc phường viết nhạc cho nàng, đại thiếu gia của Tôn gia làm thơ cho nàng, nhị thiếu gia của Tiền gia dùng ruộng tốt nhà mình trồng một vùng hoa hướng dương, còn trồng một phòng toàn hoa, nàng thích cây lê phải không?” Hắn không cho nàng cơ hội nói chuyện, nói tiếp: “Trong viện Hình thiếu gia cũng có một mảnh, hẳn là vì nàng…”

Đầu nàng vẫn còn gối vào lòng hắn, khi Bùi An nói chuyện, lồ ng ngực rung động truyền vào tai nàng.

Bùi An nói một câu, lòng Vân Nương lạnh đi một chút, thì ra hôm nay chuyên rót rượu cho nàng là vì chờ sẵn ở chỗ này.

Hắn đâu có nghe nói, rõ ràng là mang quá khứ của nàng, tra xét không còn manh giáp.

Nàng buông thả cho hắn, không cắn chặt tình sử của hắn, ngược lại còn bị hắn bắt nhược điểm trước. Đột nhiên hối hận khi nghe lời Thanh Ngọc nói, hẳn là nàng nên tiếp tục điều tra, nói không chừng đào hoa của Bùi An còn nhiều hơn mình.

Còn bây giờ, ngoại trừ Tiêu tiểu thư, nàng hoàn toàn không biết gì cả...

Có mối hôn ước nửa chừng, trước khi quen biết lẫn nhau, ai có thể nghĩ đến hai người sẽ thành thân chứ, lần này Bùi An tra xét nàng lại có ý gì chứ?

Nghĩ hắn rộng lượng, lòng dạ lại hẹp hòi, Vân Nương nghiêng đầu lại rồi ngửa đầu nhìn Bùi An: “Lang quân nói như vậy, ta mới nhớ lại, ngày đó Tiêu tiểu thư giẫm lên chân ta.”

Bùi An:...

“Nhưng ta không để ý một chút nào.” Khi nàng nói ra lời này, ngay cả bản thân cũng không biết mình thật say hay giả say, đến lúc này, nhắm mắt giả vờ là được, coi như mình không uống rượu được, uống rượu nổi điên, dõng dạc nói: “Là bọn họ thích chúng ta, không liên quan gì đến chúng ta.”

Bùi An nhíu mày một cái, nghiêng đầu, nàng rúc vào trong ngực mình, không nhìn thấy được toàn bộ khuôn mặt hoàn chỉnh, chỉ nhìn thấy nửa bên sườn mặt.

Vẻ ửng đỏ trên gương mặt kia mang vài phần sinh động, không phân biệt được là vầng sáng của nến đỏ nhuộm trên mặt nàng hay là bản thân nàng đỏ mặt.

Bùi An không lên tiếng, cổ lại không dấu vết đến gần nàng.

Nàng nói tiếp: “Nếu mỗi người thích chúng ta đều phải có quan hệ gì đó thì ta và lang quân, e là hai người oan uổng nhất trên đời này…”

Nàng nói bản thân thì thôi, còn kéo hắn cùng xuống dưới nữa, say thì say nhưng đầu óc còn khá thông minh.

Bùi An nhẹ nhàng cười cười: “Nàng nói đúng, lời đồn đại không đáng tin, giữa ta và Tiêu tiểu thư ngoại trừ hôn ước bằng miệng thì không hề có chuyện vượt quá giới hạn.”

Hắn nghiêng đầu, nhìn vào mắt nàng rồi chậm rãi nói: “Cũng không bao giờ có chuyện tiếp xúc thân thể.”

Vân Nương:...

Nàng không lên tiếng, còn Bùi An vẫn luôn nhìn nàng.

Nỗi lòng Vân Nương thay đổi trăm ngàn lần trong chớp mắt, nhẹ giọng nói: “Có cũng không sao, đương nhiên ta tin tưởng lang quân.”

Cho dù hắn có thì cũng là chuyện của quá khứ, nếu nàng không hỏi hắn thì hắn cũng đừng hỏi nàng nữa.

Nó không có ý nghĩa gì cả.

Nàng sẽ bắt đầu làm Phật Di Lặc, với cái bụng to có thể chịu đựng mọi thứ, nhưng Bùi An lại không rộng lượng như nàng, nói: “Cũng chưa bao giờ tặng gì cho nàng ta, chứ đừng nói đến việc tặng nàng ta tín vật đính ước.”

Hắn nói xong chờ đợi phản ứng của nàng.

Nàng đưa miếng ngọc bội đã qua sử dụng cho hắn, mong nàng có thể nhớ tới.

Đương nhiên Vân Nương biết, nàng đưa ngọc bội cho Hình Phong, thậm chí còn bị trả lại, bây giờ ngọc bội đã đổi chủ, nằm trong tay hắn, Bùi An là quan trong triều, Hình Phong lại đeo nhiều năm như vậy, hẳn là nhận ra rồi.

Nàng cũng không phải có ý chế nhạo gì hắn, ngày đó trên người nàng chỉ có một tín vật như thế, ngọc bội đó được ông ngoại đưa cho mẫu thân, cũng là mẫu thân đưa cho nàng, đối với nàng mà nói cực kỳ quý trọng.

Nhưng vật quý đã trao cho người khác, ngược lại càng nói càng không rõ, chưa nghĩ ra nên trả lời Bùi An như thế nào cho nên đơn giản giả vờ say, đáp: “Ta cũng vậy.”

Nàng trợn mắt nói dối, say cũng không thành thật, huống chi lúc nàng tỉnh táo.

“Chưa từng hôn thật sao?” Hắn hơi rút bàn tay đang đặt trên eo nàng ra, đỡ nàng dậy, ánh mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào đôi mắt nàng.

Ngọn nến đỏ đang cháy sáng rực, lần này hắn có thể nhìn rõ cả khuôn mặt, thấy nàng sững người, dường như không hiểu hắn hỏi vậy là có ý gì.

Thôi.

Giọng điệu của Bùi An mềm nhũn, đột nhiên hỏi nàng: “Trước khi lấy chồng, ma ma có dạy nàng cách hầu hạ người khác không?”

Nếu nói không có người dạy thì có nghĩ Vương gia không có gia giáo, thất lễ, không biết Bùi An định chôn cái hố gì đây, Vân Nương thấp thỏm gật đầu: “Có.”

Hắn dừng một chút, đột nhiên nhắm mắt lại, cũng thu tay về, đặt lên đùi mình: “Vậy thì đến đây.”

Vân Nương:...