Cả Kinh Thành Đang Bắt Hai Ta Thành Hôn

Chương 20




Hình Phong không biết hôm nay Vương Vân cũng vào cung, sau khi nhận được thiệp mời của Minh Dương, vốn không định đến góp vui, buổi sáng bị Hình phu nhân ầm ĩ, thật sự là khó chịu nên mới lên xe ngựa.

Sau khi tiến cung cũng không đến sân, chọn một nơi hẻo lánh muốn trốn thanh tịnh, ai ngờ vẫn bị Minh Dương tìm được, mời tới.

Đột nhiên nhìn thấy bóng dáng kia, Hình Phong cũng sửng sốt, ngay sau đó trong lòng trầm xuống.

Nàng không thể so sánh với cô nương bên ngoài, cho đến nay nơi duy nhất nàng đi là trong Lâm An, tình thế trong cung phức tạp, Minh Dương nếu đã tổ chức đá bóng, tất nhiên sẽ mời Tiêu gia.

Tiêu nương tử, Minh Dương, vô luận là ai làm khó nàng, nàng đều không phải là đối thủ.

Trong lòng hoảng hốt, Hình Phong nhanh chóng đi hai bước, đang muốn tiến lên, lại đúng lúc nhìn thấy Bùi An đứng bên cạnh nàng, thần sắc lại một lần nữa sửng sốt.

Sao hắn lại trở về? Tần các lão đâu?

Trong đầu đột nhiên xuất hiện một dự cảm không lành, sắc mặt Hình Phong chậm rãi biến hóa, cước bộ lại bất tri bất giác đi tới trước mặt, tận mắt nhìn thấy Bùi An nắm lấy ống tay áo nàng, hai người dựa vào nhau, một người phong tư hiên ngang, một người thướt tha sính đình, lại vô cùng xứng đôi.

Con ngươi giống như bị thứ gì đó đâm một cái, vừa đau vừa cay.

Đã từng cho rằng chỉ có mình mới có thể làm chuyện này, hiện giờ bị thay thế, mặc dù đã có chuẩn bị, trong lòng vẫn không khống chế được mà trùng xuống.

Có Bùi An ở đây, không tới phiên hắn lo lắng.

Vả lại nhiều người mắt tạp, hắn không nên cùng nàng nhận quen, vốn định làm bộ như không nhìn thấy, trực tiếp đi qua, Vương Vân lại đột nhiên quay đầu, Hình Phong không kịp thu hồi ánh mắt, vội vàng cười, buột miệng dặn dò một câu, “Cẩn thận.”

Vương Vân gật đầu, không lên tiếng.

Nếu gặp ở bên ngoài, nàng nhất định sẽ chào hỏi hắn, nhưng lúc này, thân phận lẫn nhau bày ra ở đây, nàng phải tránh hiềm nghi.

Trò tiêu khiển được yêu thích nhất ở Nam quốc mấy năm gần đây chính là đá bóng, hôm nay sau khán đài lui tới đều là người, thanh âm nói chuyện cũng nhiều.

Bùi An bị tay áo nàng chặn tầm mắt, nhìn không thấy đối diện, nghe được thanh âm cũng không thèm để ý, thay nàng buộc xong một bên ống tay áo, trong lúc đo độ rộng mới vô tình nhìn thấy một bóng người vừa đi qua.

Đó là Hình Phong

Bùi An nhíu mày, ánh mắt chuyển về phía mặt nàng.

Buộc xong một bên, không đợi hắn nói, Vương Vân đã chủ động nhấc cánh tay kia lên, ống tay áo rộng thùng thình đưa tới trước mặt hắn, trong con ngươi ngoại trừ cảm kích, không có nửa điểm tạp chất, “Phiền Bùi công tử.”

Im lặng hai hơi thở, Bùi An đưa tay ra.

Vừa sửa sang lại, Triệu Viêm liền tìm tới, trong tay cầm danh sách, vốn muốn hai người thương lượng lại, nếu không Tam nương tử vẫn là đừng đi, đổi người khác.

Lời còn chưa nói ra, ngẩng đầu thấy ống tay áo người ta đều đã buộc xong, nhất thời không nói nên lời, chỉ yên lặng đưa danh sách cho Bùi An, an ủi nói, “Ngươi yên tâm, ta sẽ dốc toàn lực ứng phó.”



Đá bóng được chia thành hai bên, mỗi bên mười hai người, nam nữ chia đều mỗi bên.

Tất cả người báo danh nam nữ phái một người rút thăm, chia ra hai màu lam và đỏ, cùng màu là một đội, ngược lại là đối lập.

Tất nhiên, có thể được lựa chọn tự nguyện.

Cuối cùng chia ra, đội đỏ: Bùi An Vương Vân, Hình Phong, Minh Dương, Triệu Viêm…

Tiêu đại công tử, Tiêu Oanh là đội xanh.

Phân bố thật hợp lý.

Người trên sân, ngoại trừ người ban nãy vừa làm nàng khó xử Tiêu nương tử Tiêu gia, Hình Phong ra, Vương Vân không nhận ra ai khác, sợ lát nữa chuyền nhầm bóng, nghiêm túc phân biệt khuôn mặt một lần.

Bùi An đứng ở bên cạnh nàng, cũng đang nhìn.

Tam công tử Phạm gia, đại công tử nhà Lý thượng thư Lễ bộ, mấy người bên phái tần các lão đều đến đông đủ. Mặt khác Lưu gia coi hắn là cái đinh trong mắt cũng đã vào vị trí.

Quả nhiên, nên tới đều tới.

Mục đích ban đầu của Bùi An là muốn cho Vương Vân chơi cho vui, đến lúc này, ý nghĩa lại không giống nhau.

Cũng tốt, thuận tiện làm vài việc vặt.

Tiếng chiêng đồng vang lên, Bùi An cất bước đi vào trong sân, hơi nghiêng đầu, thấp giọng nói với Vương Vân bên cạnh, “An toàn là chính, lát nữa gặp được nam tử không cần phải cứng đối cứng, cẩn thận một chút.”

Tuy nói mục tiêu hôm nay là hắn, hiện giờ hai người đã trói chặt vào nhau, hắn không thể biết đối phương có liên đới cả nàng hay không.



Vương Vân ghé mắt, trên mặt nghi hoặc, tựa hồ không hiểu được, lên tiếng hỏi, “Cô nương không cần đề phòng sao?”

Nương tử Tiêu gia đối diện sắp trừng chết nàng rồi.

Nàng lại cảm thấy nên đề phòng nhất chính là đống tiểu nương tử kia.

Bùi An:…

Bùi An nghẹn một cái, ghé mắt nhìn về phía nàng, đôi mắt trông veo, không giống như cố ý nói.

Ngày thường Bùi An cùng một đám văn thần đấu võ mồm cơ hồ chưa từng thua, rất ít khi bị nghẹn đến nói không nên lời, “Tự mình quyết định được thì tốt, nếu không được thì nói với ta.”

Bùi An bỏ lại lời này, tiếp tục đi về phía trước.

Sau khi lên sân, Vương Vân không đi theo sau hắn nữa, tuy hắn là vị hôn phu của nàng, nàng cũng không thể luôn đi theo phía sau hắn, Vương Vân tự giác đi vào trong đám cô nương.

Mỗi một bên có sáu cô nương, đều đến đông đủ, lúc này Minh Dương đứng ở giữa, bên cạnh có mấy nương tử vây quanh nàng, vừa nói vừa cười.

Vương Vân đã sớm lưu ý, biết nàng chính là Minh Dương, tiến lên hành lễ trước, “Điện hạ.”

Minh Dương quay đầu, ánh mắt mang theo chút dò xét, dừng trên người nàng nhìn một vòng, quả thật so với Tiêu Oanh nàng xuất sắc hơn rất nhiều, thậm chí còn hơn tất cả các cô nương ở đây hôm nay, bao gồm cả mình.

“Miễn lễ.” Minh Dương cười, hỏi nàng, “Tam nương tử có biết đá bóng không?”

Vương Vân không biết nên trả lời như thế nào, sợ mình nói biết một chút, lát nữa lại mất mặt, sợ nói không, ảnh hưởng đến đồng đội không nói, Minh Dương công chúa nhất định sẽ không vui.

Chỉ đành thành thật nói, “Lúc trước có từng chơi qua, không giỏi lắm, nhưng hẳn là có thể được.”

“Ừm.” Minh Dương tựa hồ cũng không thèm để ý nàng có thể hay không, giương mắt nhìn bốn phía, lướt qua đám người Tiêu Oanh, Bùi An, Hình Phong, trong đôi mắt tràn đầy giảo hoạt.

Ngay đầu trận đấu, bóng đến chân công tử Phạm Gia bên đối phương.

Người chung quanh trong nháy mắt trở nên sôi nổi, Vương Vân thở phào một hơi, gắt gao nhìn chằm chằm, sợ lát nữa mình không tiếp được, ảnh hưởng đến đội.

Rất nhanh Triệu Viêm thừa dịp công tử Phạm gia đảo bóng, đá một cước, bóng vừa vặn rơi xuống trước mặt Bùi An.

Bùi An nhận bóng, tung cú sút trúng đích.

Hầu hết mọi người vẫn chưa di chuyển, bàn thắng đầu tiên đã được ghi.

Sắc mặt Tiêu gia công tử cực kỳ khó coi, rít gào với mấy người phía sau một câu, “Kèm chặt vào cho ta.”

Lại bắt đầu, trước mặt Bùi An bị vây quanh mấy người.

Bùi An nhìn thoáng qua Phạm Tam công tử đang dán sát vào bên cạnh mình, khóe môi kéo một chút, bình thường một chút cơ hội lại gần mình cũng không có, lần này quả nhiên là ngàn năm có một.

Trên sân chân tay không có mắt, đá đến ai cũng là đối phương xui xẻo, có thể tránh được hay không, toàn bộ dựa vào bản lĩnh, một phen tranh đoạt, càng ngày càng có nhiều người vây quanh Bùi An.

Triệu Viêm nhìn ra không ổn, bóng đến trước mặt, không chuyền về phía chân Bùi An nữa, dứt khoát đá cho Vương Vân.

Thê tử của huynh đệ, coi như là thê tử của mình, chọc nàng vui vẻ một chút cũng tốt.

Nhưng mỗi lần quả bóng đến trước mặt, Vương Vân còn chưa kịp nhận, đã bị mấy tiểu nương tử đồng đội bên cạnh đồng loạt xông lên, hoặc là trực tiếp cướp bóng, hoặc là bóng rơi xuống đất.

Mấy vòng qua, song phương đều ghi không ít bàn thắng, nhưng Vương Vân ngay cả mép bóng cũng không đụng tới, cũng thấy rõ, phòng nàng không chỉ có Tiêu Oanh, còn có đồng đội của nàng.

Vương Vân không đi tranh nữa, một mình ở bên cạnh, xem bọn họ chơi cũng được, vả lại vẫn ở cự ly gần.

Công việc cướp bóng đều là một mình Triệu Viêm làm, thấy tỷ số của đối phương kéo lên, Triệu Viêm không truyền đến trước mặt tiểu nương tử, nhanh chóng truyền cho Hình Phong.

Tuy Hình Phong cách xa khung thành, nhưng phía trước hắn có Bùi An.

Sau một thời gian dài không khống chế được bóng, người bên cạnh Bùi An cũng dần dần tản ra.

Từ góc độ Hình Phong, chuyền cho Bùi An, quả bóng này chắc chắn sẽ vào, nhưng Hình Phong như bị che mắt, mũi chân xoay chuyển, trực tiếp đá cho người đang đứng bất động là Vương Vân.

Quả bóng đã trở lại và xa hơn.

Triệu Viêm:….   

Hắn là một tên ngốc.

Vương Vân cũng không ngờ tới, sửng sốt một chút, bóng sắp đập tới trước mặt, mới vội vàng duỗi chân bắt lấy.



Minh Dương vừa lúc đứng ở bên cạnh Hình Phong, thấy vậy cười, tiến lại gần nhỏ giọng nói, “Hình đại nhân, có phải là quá lộ liễu không, không sợ Bùi công tử nhìn ra sao?”

Hình Phong không lên tiếng, đôi mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm bên hông Bùi An.

Nàng từng nói, “Ta ở trong thâm viện đã lâu, cũng không có gì, chỉ có một viên ngọc bội, ta muốn dùng cái này làm bằng chứng, nếu Hình huynh tiếp nhận, sau này đừng cự tuyệt, được chứ? ”

Ngọc bội kia hắn đeo ba năm, ban đêm không có người, thường xuyên ngắm nhìn, cho dù là hóa thành tro, hắn cũng nhận ra.

Bóng đá không mấy lần đã cảm thấy tứ chi mỏi nhừ, đau nhức khó nhịn, Hình Phong hữu khí vô lực lui sang một bên.

Chơi hơn nửa canh giờ, Vương Vân cuối cùng cũng chạm được quả bóng, có chút lo lắng, treo bóng lên mu bàn chân, nảy lên vài lần, còn chưa nghĩ ra nên chuyền cho ai thì Tiêu Oanh đột nhiên từ bên cạnh vọt tới, đánh văng nàng ra, xoay người đoạt lấy quả bóng.

Bùi An còn chưa hết kinh ngạc bởi một cước vừa rồi của Hình Phong, hắn nhướng mày, đang thờ ơ nhìn, liền thấy Tiêu Oanh đoạt bóng, đá thẳng về phía mình.

Triệu Viêm:…

Mẹ nó đá bóng cái gì chứ, rõ ràng là yêu hận tình thù mà.

Tiêu đại công tử sắc mặt trắng bệch, lập tức quát lớn một tiếng, “Tiêu Oanh ”

Bùi An không nhận, hắn không đến mức chiếm tiện nghi này, đúng lúc nghiêng người, bóng lướt qua trước ngực hắn, bay ra ngoài biên, rơi xuống đất.

Người không biết chuyện trên sân hoàn toàn choáng váng, người biết chuyện thì không khỏi thẳng lưng, hai mắt phát sáng, giống như đang xem một vở kịch hay.

Đại công tử Lưu gia vốn cũng báo danh, bị Minh Dương tạm thời gạch tên, chỉ có thể ngồi ở trên đài quan sát, đang nhìn nhập thần, nghe được phía sau có động tĩnh, quay đầu nhìn lại, thần sắc chấn động, “A, Tiêu Hầu gia. ”



Sau khi có một cước của Tiêu Oanh, bầu không khí trên sân dần thay đổi.

Đặc biệt là gần kết thúc, ngày càng khốc liệt.

Quỷ dị chính là quả bóng luôn không hiểu sao kỳ diệu rơi xuống chân Bùi An, người vây quanh bên cạnh hắn cũng càng ngày càng nhiều.

Từ từ Vương Vân cũng phát hiện ra dị thường, cho đến khi tận mắt nhìn thấy một người trực tiếp đá lên người Bùi An, nhất thời hiểu được Bùi An vừa rồi dặn dò là có ý gì.

Gian thần, người người trừng phạt.

Nàng cũng không phải là người ngu dốt, hôm nay Bùi An đến là vì muốn nàng chơi một buổi vui, vô luận là thân phận vị hôn phu của hắn, hay là tình cảm, nàng cũng không thể ngồi nhìn

“Bùi An, truyền tới đây.” Vương Vân đột nhiên chạy về phía hắn, nàng không biết mình có thể bắt được hay không, nhưng ít nhất có thể phân tán lực chú ý của đối phương một chút.

Một tiếng này của nàng quả thật có chút tác dụng.

Bùi An tránh thoát một cái chân đánh tới bên hông, nghe tiếng ngẩng đầu, khó thấy được nàng chạy lên, mũi chân mạnh mẽ cong lên, bóng không nhẹ không nặng rơi xuống phía trước gót nàng.

Minh Dương nháy mắt với người bên cạnh, mấy tiểu nương tử không lại gần, nhưng người bên này không đến gần, mấy người bên Tiêu Oanh lại gắt gao vây kín nàng bên trong.

Lúc này Vương Vân không nhường nữa, mặc dù ống tay áo bị người kéo ra, tóc trên đầu cũng bị kéo vài cái, vẫn cắn răng đặt bóng vững vàng ở trên mu bàn chân

Tiểu nương tử tranh đoạt, công tử ca không tiện nhúng tay vào, chỉ có thể đứng ở bên cạnh quan sát, Bùi An nhìn bóng người bị vây ở giữa không thể động đậy, mày bất giác khẽ nhíu.

Còn rất thảm.

Bùi An mím môi một chút, bước nhanh về phía nàng, “Truyền đây.”

Vương Vân bị mấy người vây khốn, đang không biết nên kết thúc như thế nào, nghe được thanh âm, không chút suy nghĩ, mũi chân dùng sức câu lên, quả bóng từ trên đỉnh đầu tiểu nương tử bay ra.

Bùi An dễ dàng tiếp nhận, lại nói, “Đi về phía trước.”

Vương Vân sửng sốt, trong nháy mắt hiểu được ý tứ của hắn, ra sức chạy về phía trước hai bước.

Bóng của Bùi An lại được chuyền trở lại: “Đá vào khung thành.”

Vương Vân không chút suy nghĩ, lấy mắt cá chân trong chạm vào bóng, mạnh mẽ đá bóng về phía cầu môn.

Trong nháy mắt quả bóng bay lên, Vương Vân nín thở,mắt cũng không dám chớp, gắt gao nhìn nó xuyên qua cái lỗ tròn.

Chóp mũi đột nhiên chua xót, Vương Vân rất muốn khóc.

Xoay người, hai tay nhấc làn váy lên, bước nhanh về phía Bùi An, ngẩng đầu nhìn hắn, hốc mắt đã đỏ hoe, thần sắc không giấu được kích động kích động.

“Bùi An, vào.”