Tiểu nhị trong quán trà mang băng lên, từng làn sương trắng bốc lên lượn lờ ập vào trong người, kinh mạch toàn thân giống như đều được đả thông, chợt cảm thấy mát mẻ thoải mái cực kỳ.
Vân Nương lười biếng tựa vào giường mềm, chiếc quạt nhỏ trong tay vẫn đang phe phẩy, Thanh Ngọc ngồi xổm bên cạnh nàng, hai người đều im lặng.
Những lời nói kia của Vệ Minh thật sự có tác dụng chậm quá nhiều.
Thấy Vân Nương chậm chạp không có phản ứng, Thanh Ngọc hỏi trước: “Chủ tử, lời vừa rồi của Vệ đại nhân, chính tai người nghe được sao?”
Vân Nương gật đầu, nàng cũng đang nghĩ đến chuyện này, không khỏi chống khuỷu tay, thân thể kề sát gần Thanh Ngọc một chút, đè thấp giọng nói: “Thanh Ngọc, ta cảm thấy lang quân có thể là người tốt.”
Thanh Ngọc sững sờ nhìn đôi mắt sáng ngời của nàng, không hiểu vì sao từ một tin tức oanh tạc chủ tử lại nghĩ ra đạo lý này.
“Vệ Minh nói, bảy tám khâm phạm không có ai nấu cơm cho ăn, điều này nói rõ cái gì?” Vẻ mặt Vân Nương hưng phấn, phân tích cho Thanh Ngọc nghe: “Có lẽ lang quân đã tính toán ổn thoả từ sớm rồi, muốn cứu nhóm khâm phạm này, buổi sáng khi chúng ta vào từ cửa thành, những dân chúng kia chắc em cũng nhìn thấy rồi, mỗi người đều có phản tâm, làm sao cùng một giuộc với Tần các lão được chứ, hơn phân nữa là Tần các lão bị oan rồi, bởi vậy có thể thấy được, lần này áp giải hai khâm phạm cầu tình thay Tần các lão cũng bị oan, bệ hạ muốn mạng của họ nhưng lang quân có lòng từ bi, tính toán mạo hiểm cứu bọn họ, Thanh Ngọc, chàng không phải là gian thần trong miệng mọi người, chàng là người tốt, chàng là lương thần…”
Thanh Ngọc trợn mắt há hốc mồm. Đọc Full Tại Truyện Full
Trong phút chốc nàng ấy quên hết những điều muốn nói, quên hết suy nghĩ trong đầu, nếu thật sự như thế thì chẳng phải cô gia không phải là người tốt, muốn tạo phản hay sao.
Chủ tử vui vẻ cái gì chứ.
Vân Nương thấy nàng ấy bị doạ chết khiếp, Vân Nương nghiêm mặt, giọng nói mang theo nửa sự uy hiếp: “Hôm nay lang quân không bảo ta tránh mặt tức là coi chúng ta là người nhà của chàng, muội ngàn vạn lần đừng lỡ miệng đấy.”
Thanh Ngọc gật gật đầu, nàng ta cũng chưa chán sống đâu, chuyện bay đầu như chơi này nàng ta không dám nói lung tung.
“Chủ tử, vậy chúng ta làm sao bây giờ?” Thanh Ngọc cầu cứu nhìn nàng, thật ra nàng ta cảm thấy cô gia làm gian thần cũng không có gì là không tốt, có quyền có thế, có ăn có uống, còn có thể dẫn chủ tử đi du ngoạn một vòng, quan trọng là cống hiến cho Hoàng Thượng, danh chính ngôn thuận, sẽ không bị bay đầu đâu.
Vân Nương đã nghĩ kỹ từ sớm: “Ta đã thành thân với chàng, đương nhiên phải tin tưởng chàng.”
Thanh Ngọc:...
Thanh Ngọc không cảm thấy ý niệm tin tưởng người khác của chủ tử quá tốt, lập tức hắt một gáo nước lạnh: “Người ta sắp nạp thiếp kìa, người còn tin tưởng gì chứ? Tin tưởng cô gia mới nửa đường đã tìm cho người một tỷ muội, sinh thêm một đứa con trai, gọi người một tiếng mẫu thân, để cho người chiếm hời đảm đương chức mẫu thân.”
Lúc này đổi lại Vân Nương sửng sốt: “Chàng không nói sẽ nạp thiếp.”
Lúc trước nàng được tổ mẫu bỏ lệnh cấm, lúc đi quán trà có rất nhiều công tử cậu ấm nhìn nàng, còn có nhiều người kêu muốn cưới nàng vào cửa, chẳng lẽ nàng thật sự phải gả?
Bùi An cũng như vậy.
Cô nương thích Bùi An nhiều không đếm xuể, chẳng lẽ hắn phải cưới hết tất cả họ sao.
Thanh Ngọc trợn trắng mắt: “Chủ tử, người nên lo cho mình đi, chỉ bằng khuôn mặt kia của cô gia thôi cũng không đủ để người tin tưởng như vậy. Nghe ý tứ trong lời nói của Vệ đại nhân, e là Trình tiểu thư kia đã quen biết cô gia từ sớm, phương tâm ám hứa(1) nhiều năm nay, nếu mà gặp gỡ, không chừng sẽ dùng thủ đoạn gì đó, dù củi có ẩm đến đâu vẫn là củi, không chịu được lửa.”
(1)Phương tâm ám hứa: đơn phương hứa hẹn định ước
Vân Nương:...
Điểm này, Vân Nương đã có phần dao động.
Sau khi thành thân, hai người viên phòng hai lần, Vân Nương cực kỳ hiểu rõ bản lĩnh của hắn, chuyện nạp thiếp cũng không phải là không thể nhưng không được quá nhanh, hai người mới thành hôn mới mấy ngày, nếu lúc này Bùi An nạp thiếp, nói ra người bên ngoài còn tưởng rằng nàng chỉ có một cái mặt đẹp chứ không xài được, không hầu hạ hắn tốt.
“Vậy muội nói ta nên làm gì bây giờ?” Vân Nương quay đầu lại hỏi Thanh Ngọc.
Thanh Ngọc dẹp nỗi sợ sang một bên trước rồi mới cân nhắc, nhanh chóng có ý tưởng: “Chủ tử, người từng nghe câu này chưa?”
Vân Nương ghé tai sang. Đọc Full Tại Truyện Full
“Chỉ có trâu mệt chết trâu, chứ không có ruộng cày hư đất, người siêng năng một chút, không cho người khác cơ hội là được.”
Vân Nương:...
Vân Nương cảm thấy nàng vẫn không hiểu lắm, Bùi An có thể khác với người bình thường, hắn không phải là trâu bình thường.
Sau này sẽ như thế nào, ai cũng nói không chính xác được, nhất là bị nhốt năm năm, tính tình hai chủ tử bị mài thành hai con heo rồi, cho tới bây giờ cũng không hiểu là phòng ngừa chu đáo như thế nào.
Một khắc trước sầu muộn, vậy mà khi tiểu nhị trong quán trò bưng thức ăn ngon của Kiến Khang lên, hai người vẫn ăn như thường.
So với các món ăn nổi tiếng ở Lâm An, ở Kiến Khang chủ yếu là thức ăn nhẹ.
Gà sợi trộn mì, sợi mì kéo mỏng như tơ tằm, nước dùng thấm đều, ăn vào miệng có mùi thơm. Sủi cảo vàng rực rỡ, miếng sủi cảo không lớn nhưng thơm giòn ngon miệng, còn có bánh nhỏ ngũ sắc, nhỏ mà tinh xảo, cắn một miếng là biết thơm ngon đến chừng nào. Bên cạnh lại có một tảng băng to bằng rương gỗ lớn để giải nhiệt, tiếng đàn lượn lờ bên tai, lúc mở cửa sổ còn có thể nhìn thấy sân khấu phía dưới, quả thực chính là đạt đến đỉnh cao cuộc đời, còn gì mà phải luẩn quẩn nữa.
Tạo phản thì tạo phản đi, chỉ cần cô gia có bản lĩnh này là được.
Nếu như thành công, chủ tử chính là nữ tử tôn quý nhất thiên hạ này, muốn cái gì mà chẳng được, nàng ta nô quý nhờ chủ đương nhiên cũng được thơm lây. Còn nếu không thành công, dựa vào can đảm tạo phản của cô gia, dám đánh cược độc đinh của phủ Quốc công, nhất định đã nghĩ ra lối thoát.
Nàng ta sợ gì chứ.
Mấy năm nay đã quen với tính tình bùn nhão thấy núi Thái Sơn cũng không nhờn, nhiều ít gì nàng ta cũng bị ảnh hưởng, tạo phản hay không tạo phản, cơ bản không phải chuyện nàng ta cần lo lắng.
“Chủ tử, về sau chúng ta không thể như vậy nữa.” Thanh Ngọc húp giọt nước canh cuối cùng trong chén, đột nhiên có cảm giác xúc động.
“Thế nào?” Vân Nương ăn no, có phần mơ màng buồn ngủ.
“Lúc trước chúng ta nghĩ tới đâu hay tới đó, không quan tâm cô gia đang làm chuyện lớn gì, về sau chúng ta phải để ý nhiều hơn, cho dù không giúp được gì, cũng không thể kéo chân sau phải không?”
Vân Nương thoáng cái tỉnh táo lại không ít, nghe nàng ấy hiến kế.
“Bắt đầu từ ngày mai, chúng ta rảnh rỗi bắt đầu luyện tập quyền cước đi, người nghĩ xem, cô gia gây thù chuốc oán nhiều, nếu muốn bắt được cô gia thì không dễ dàng như vậy, nhưng chủ tử người thì khác, lỡ như bị người ta bắt đi rồi uy hiếp cô gia, người nghĩ cô gia cứu hay là không cứu?”
Sống lưng Vân Nương thẳng tắp: “Muội nói đúng.”
“Còn có…”
Chủ tớ hai người cả buổi chiều đều ở trong phòng, một người nằm, một người nằm sấp, lên kế hoạch con đường tương lai phải đi.
Sắc trời tối đen mà thấy Bùi An vẫn chưa trở về, Vân Nương nghe tiếng náo nhiệt phía dưới, nghe một lát cũng không nhịn nổi nữa, gọi Đồng Nghĩa tới, tính toán đi xuống dưới lầu một chút.
Trước khi đi Bùi An đã dặn dò Đồng Nghĩa, phu nhân muốn đi đâu cũng được.
Đồng Nghĩa dẫn hai người đi ra, vừa ra khỏi hậu viện đã bắt gặp Bùi An từ ngoài vào.
Trong tay hắn cầm một ngọn đèn lồ ng, dường như đã tắm rửa rồi, trên người không còn mặc chiếc áo choàng màu xanh lúc trước nữa mà thay đổi một bộ áo cổ tròn màu tím, vẫn là tóc đen buộc quan ngọc, Bùi An đứng dưới ánh đèn lại tuấn lãng làm cho mắt người ta sáng rực.
Vân Nương còn chưa kịp phản ứng, bỗng nhiên ống tay áo bị Thanh Ngọc túm lấy, nàng ấy nghiêng người tiến lên gần, nói giọng nhỏ như muỗi kêu nhắc nhở nàng: “Chủ tử, nô tỳ nói kìa…”
Vân Nương:...
Không phải là thay áo quần thôi à, mới mấy canh giờ, hắn có thể nạp thiếp gì chứ.
“Đi đâu vậy?” Bùi An nhìn lướt qua mấy người, mở miệng hỏi nàng trước.
“Lang quân.” Vân Nương tỉnh táo thi lễ với Bùi An, chào hỏi trước rồi dịu dàng đáp: “Ban đêm mát mẻ, ta muốn ra ngoài dạo chơi.” Nói xong lại hỏi: “Lang quân bận xong rồi sao?”
“Ừm.” Bùi An gật đầu, mũi chân cực kỳ tự nhiên quay về.
Vân Nương nhìn ra ý tứ của hắn, cũng nhớ tới những lời Vệ Minh nói, việc nào việc này cũng là việc lớn, không dám để hắn mệt nhọc nữa nên vội vàng nói: “Lang quân mệt mỏi cả ngày rồi, trở về nghỉ ngơi sớm đi, ta đi dạo một lát rồi trở về.”
Bùi An không đáp, ánh mắt nhẹ nhàng dừng trên mặt nàng, quan sát vẻ mặt nàng một lát nhưng bóng đêm quá tối, giống như không nhìn rõ gì cả, chỉ thấp giọng nói: “Đi thôi.”
Buổi tối không có mặt trời, còn gió thổi qua, đúng là mát mẻ hơn rất nhiều, hai người đi ra khỏi quán trà rồi chậm rãi đi bộ dọc theo con phố về phía trước.
Mặc dù đường phố ngõ hẻm hôm nay không giống con đường hôm qua nhưng đồ đạc trên phố phường đều giống nhau, vả lại hôm nay hắn đã tiêu hết tiền rồi, đồ đạc trong phòng chất thành núi. Về cơ bản mấy đồ trên phố hai người đã mua một món rồi, sau khi hết mới mẻ thì Vân Nương cũng không háo hức như lần đầu thấy. Cũng biết Bùi An bôn ba cả ngày trời nên không chủ động trò chuyện với hắn, chỉ yên lặng đi theo bên cạnh, thỉnh thoảng nhìn mấy đứa nhỏ đối diện đứng ở bậc thềm gần nước cầm cành liễu chơi nước, không biết có người lớn nhìn hay không.
Bùi An đặt hết “sự bất thường” của nàng vào trong mắt, không khó để đoán được nguyên nhân.
Mới thành thân mấy ngày, ai có thể chấp nhận chuyện nạp thiếp chứ.
Lúc này thấy nàng cũng biết để ý, vậy sao lúc đó không nghĩ cái câu “Hình ca ca” kia của mình.
Bùi An vốn định quay về, muốn nói rõ ràng cho nàng biết trước, bỗng nhiên lúc này lại đổi ý, không muốn giải thích mà chỉ quay đầu lại, cho nàng cơ hội mở miệng tra hỏi: “Làm sao vậy?”
Vân Nương đang chú ý tới bờ sông, đột nhiên bị Bùi An hỏi, nàng quay đầu lại, trên mặt là vẻ nghi hoặc, buộc miệng thốt lên: “Không có gì.”
Bùi An:...
Hắn biết, tính tình cô nương này không nhỏ. Đọc Full Tại Truyện Full
Hắn khăng khăng muốn nàng tự mình hỏi, giọng nói nhẹ nhàng một chút rồi lại hỏi nàng: “Có chuyện gì cứ hỏi là được rồi.”
Vân Nương có phần bối rối, nàng, nàng cũng không có gì muốn hỏi... Thấy tự dưng Bùi An dừng lại không đi nữa, đứng tại chỗ nghiêm túc nhìn nàng, cuối cùng nàng cũng hiểu, thì ra hắn đang nhắc khéo chuyện Vệ Minh nói khi chiều.
Nhưng ở đây nhiều người quá…
Hắn chờ nàng một hồi, thấy cuối cùng ánh mắt nàng cũng dao động, vẻ mặt muốn nói lại thôi, ngập ngừng trong chốc lát, một lát sau mới ghé sát lỗ tai hắn, Bùi An cũng phối hợp nghiêng thân mình về phía nàng. Hơi thở thở ra nhẹ nhàng thổi vào sau tai hắn, trong lòng mới hơi gợn sóng đã nghe nàng nói: “Lang quân, ta biết Tần các lão chưa chết.”
Bùi An:...
Đuôi lông mày Bùi An giật giật hai lần, vẻ mặt cứng đờ và có cảm giác bất lực gần như không nói nên lời.
Vương gia này, định lấy chuyện này uy hiếp mình cả đời đó hả?
Bùi An nghiêng người, quên thẳng người lại, đột nhiên cành liễu của mấy đứa nhỏ bên kia đập xuống mặt nước, mạnh mẽ giơ lên, đúng lúc Vân Nương nhìn thấy, một bên kéo hắn ra, một bên chắn cho hắn: “Lang quân cẩn thận.”
Bọt nước văng tung toé làm ướt nửa làn váy của nàng, trên lưng, trên đầu cũng có.
May mà nước mùa hè dính trên người cũng không lạnh, nàng cũng không để ý, cúi đầu lắc lắc làn váy một chút, rồi lại lắc lắc đầu, cũng không nhìn sắc mặt Bùi An, cứ đứng bên cạnh hắn nói tiếp những lời vừa rồi: “Ngày đó lang quân cứu ta trong biển lửa, không chê xuất thân của ta, tình nguyện cưới một cô nương không có bối cảnh như ta, sao ta lại không biết tốt xấu chứ? Từ ngày ấy gả cho lang quân, ta đã hạ quyết tâm, đời này, dù lang quân có làm gì thì ta cũng ủng hộ hết, vả lại lang quân làm việc như vậy ta cũng không cảm thấy có gì không ổn cả. Lang quân là kiểu người như thế nào, chẳng cần người khác bình luận, tự ta có cảm nhận, cho dù người ngoài có đặt điều như thế nào, ta luôn luôn cảm thấy, lang quân rất… rất tốt.”
Nàng nói xong mới ngẩng đầu nhìn Bùi An, lại thấy sắc mặt hắn đen thui như mây đen, đôi mắt nhìn chằm chằm giọt nước dính trên tóc mình.
“Lang…”
“Nàng đợi một chút.” Bùi An khẽ nắm lấy cánh tay nàng, kéo nàng đi về phía trước vài bước, bưng một giỏ trái cây mà chủ sạp bày ra trước mặt rồi đi ra ngoài, ném mạnh lên mặt nước trước mặt mấy đứa trẻ, tiếng bọt nước “bùm bùm” văng lên mấy đứa nhỏ đang chơi đùa vui vẻ ở đối diện, thành thử tụi nhỏ ướt như gà con rớt vào nồi canh.
“A a…”
“Hu hu…”
Vân Nương:...
Với hành vi trả thù như vậy, hắn không được nói mình là người rộng lượng bao la nữa rồi.