Phần lớn người đến Nam Quốc đều là thương nhân, không hiểu chuyện quốc gia.
Ngược lại cũng hiểu được vua của một nước có vô số việc nước phải xử lý, không có thời gian quan tâm hành vi của dân chúng bình dân, vả lại còn là dân chúng đang ở Nam Quốc.
Chiến sự giữa hai nước, phát động một cái là động cả ngàn quân cũng không phải chuyện của một câu nói, cho dù muốn tấn công cũng phải lấy đại cục làm trọng, khi nào tấn công, lấy lý do gì, đều là chuyện lớn số một.
Ba trăm người Bắc chôn vùi ở Nam Quốc, nguyên nhân như vậy đã đủ để khơi mào chiến tranh giữa hai nước.
Vốn là bọn họ muốn uy hiếp Nam Quốc đưa ra lời giải thích, muốn nhìn thấy bọn họ quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, nhất định phải ngũ mã phanh thây của kẻ phóng hỏa, xử tử ngay tại chỗ, lấy cái này để người người khiếp sợ, người Bắc hắn không phải người dễ chọc. Bây giờ lần truy cứu này có hơn ba trăm người chết, còn chưa có lời giải thích thì đã lộ tin mua bán hơn một ngàn phụ nữ và trẻ em người Nam để đầu cơ trục lợi, đột nhiên không chiếm lý được.
Đổi lại là nước có lễ nghi, có lẽ có thể cân nhắc một vài điều, tất yếu phải tìm một lý do chính đáng nào đó để lật ngược tình thế, nhưng từ trước đến nay người Bắc bọn họ chưa từng cần phân rõ phải trái với tù nhân phía dưới.
Thủ lĩnh người Bắc nhìn về phía Bùi An, cũng không nói gì mà chỉ nói một chuyện con thuyền bị thiêu: “Hôm nay người Bắc ta chết hơn ba trăm người ở Nam Quốc các ngươi, là chuyện không thể chối cãi, ta đã phái người trở về Bắc Quốc, bẩm báo bệ hạ, nếu Nam Quốc các ngươi không cho một lời giải thích thì tương lai binh tướng Bắc Quốc nhất định sẽ san bằng nơi dưới chân các ngươi, lấy máu một tòa thành trì của người Nam các ngươi tế lễ các huynh đệ ta đã chết.”
Khương đại nhân luôn luôn kiên nhẫn, lúc này nghe người Bắc nói xong, sự tức giận trong ánh mắt hắn như tràn ra ngoài trong nháy mắt, gần như không nhịn được.
Máu của một thành trì…
Đàn chó kiêu ngạo bức hiếp người khác, chúng cũng không nhìn xem lúc này mình đang ở nơi nào.
Đọc Full Tại Truyện Full
Khương đại nhân tức giận đến thất khiếu(1) bốc khói, Bùi An lại làm giống như bị lời này hù dọa, ngẩng đầu hỏi thủ lĩnh người Bắc: “Vậy các ngươi nói phải làm sao bây giờ.”
(1)Thất: bảy, Khiếu: lỗ. Bảy lỗ trong thân thể người ta là: 2 tai, 2 mắt, 2 mũi (lỗ), 1 miệng.
“Giết người đền mạng, người phóng hỏa ngũ mã phanh thây cũng không quá đáng, về phần hơn ba trăm người đã chết, vậy xem Bùi đại nhân làm gì để chúng ta không tức giận nữa.”
Bùi An cười: “Ý tứ là người đã chết rồi, thứ Nam Quốc ta nên đền vẫn phải đền đúng không?”
Thủ lĩnh Bắc Quốc châm chọc nói: “Bùi đại nhân là một người sảng khoái.”
“Đền cái gì?” Ngón tay Bùi An xoay chiếc mộc chùy trên bàn, quay đầu lại nhìn về phía Tri phủ với hai mắt đỏ bừng, hỏi: “Nếu không thì tặng chút bạc?” Nói xong, hắn không để ý tới khóe mắt Tri phủ co giật, suy tư một hồi rồi nói tiếp: “Thôi, Tri phủ cũng không có bao nhiêu bạc mà lấy, vẫn nên cho người ta đi, họ chê một ngàn phụ nữ và trẻ em không đủ vậy thì cho thêm, có người Nam ở đây, có ai chủ đ ộng tình nguyện cống hiến cho đất nước hay không, đứng ra, ghi tên, sau đó trợ cấp một lượng bạc.”
Một lượng bạc, còn không bằng tiền đầu cơ trục lợi.
Từ sau khi nghị hoà cùng người Bắc, dân chúng đã thấy sự hèn nhát của Nam Quốc nhưng chưa từng thấy hèn nhát đến mức như vậy.
Biết người Bắc âm thầm bán phụ nữ và trẻ em, vốn đã khiến người Nam tích tụ oán giận, hiện giờ có thêm mồi lửa của Bùi An, hoàn toàn bùng cháy, cho dù người ở trên muốn một điều nhịn chín điều lành, dao rơi vào trên đầu mình, dân chúng Nam Quốc cũng không làm nữa.
Một người Nam Quốc phẫn nộ than thở: “Trời ơi! Con dân Nam Quốc ta nén giận để đổi lấy gì đây? Cá lớn nuốt cá lớn, từ xưa đến nay yếu thể có thể mua được bình an, một mực nhượng bộ, nhịn đến ngày hôm nay, thế mà còn muốn bán dân chúng chúng ta để củng cố lãnh thổ, vô lý, hoang đường đến cùng cực!”
Có người đầu tiên đứng ra, người phía sau cũng chen chúc theo đó mà đến, giọng nói dần dần cao lên: “Dưới tổ ấm sao lại không có trứng, dù sao cũng chỉ là một cái mạng, chúng ta còn sợ gì chứ!”
“Người Bắc lòng lang dạ thú, mấy năm nay ở Giang Lăng ta hoành hành ngang ngược, chiếm địa bàn của ta, cướp đường sống của ta, ngày càng phách lối, hôm nay lại cướp người trên đường phố, bán phụ nữ và trẻ em, để cho chúng ta đau đớn khi mất đi người thân, suy cho cùng, cũng là quốc gia nhà ta không mạnh, quan viên không làm, mở mắt nhắm mắt mặc kệ ngoại tộc ức hiếp, chúng ta sinh ra ở đây, dù vô dụng đến đâu cũng là quốc gia của chúng ta, ta nhận! Nhưng muốn ta phải chịu vũ nhục đến chết như vậy, chi bằng vứt bỏ cái mạng này, cũng không quan tâm sống được thêm một ngày, hôm nay ta phải liều mạng với người Bắc các ngươi…”
“Liều mạng! Giết người Bắc!”
“Người Bắc cút ra khỏi Giang Lăng.”
“Trời giết, các ngươi trả con lại cho ta, trả con cho ta mẹ hắn!”
Sống ở quốc gia như vậy, Bùi An rất biết cách chọc giận dân chúng như thế nào, tính mạng là của mình, ngay cả tự bảo vệ mà bản thân cũng không biết thì đừng mong chờ vào người khác.
Người Bắc ở Giang Lăng có bảy tám ngàn, người Nam có mười mấy vạn, hôm nay người Bắc tới khoảng một ngàn người vậy thì người Nam có thể tới hai ngàn người, ba ngàn người...
Ngày thường người Nam nhường nhịn, đó là bởi vì biết nhẫn nhịn trong chốc lát có thể bảo vệ cả nhà bình an, một khi chạm đến điểm giới hạn, chân trần không sợ mang giày, người phải liều mạng, không thể khinh thường.
Thấy người Nam sắp đánh nhau với người Bắc, cục diện không thể khống chế, Tri phủ lo lắng đến độ dậm chân: “Bùi đại nhân, loạn rồi! Người không giúp ti chức mà đang muốn mạng ti chức đấy.”
Bùi An đứng dậy đi về phía Tri phủ, giọng nói đều đều: “Như vậy không tốt sao? Bá tánh náo động gây chuyện với người Bắc, không liên quan tới Tri phủ, cũng không liên quan tới dòng dõi hoàng thất và mệnh quan triều đình, Khương đại nhân yên tâm, Hoàng Thượng sẽ không tra xét trên đầu của ngài.”
Người dân hai nước Nam Bắc bắt đầu náo loạn, Triệu Viêm lập tức kéo Hình Phong trốn sau lưng Vệ Minh, thấy Bùi An đã thành công khơi mào sự việc rồi chạy lấy người, hai người lập tức chạy vào Tri phủ.
Sao Khương đại nhân có thể bỏ qua, lúc này mà đánh nhau thì truy ra vẫn là chuyện của Tri phủ hắn, đuổi theo ba người họ một hồi, cho đến khi họ đi tới hiên trước sân, hắn mới chợt dừng lại, lớn tiếng gọi: “Bùi đại nhân.”
Giọng điệu kia kích động, lại có vài phần phẫn nộ, Bùi An không khỏi dừng lại, Triệu Viêm và Hình Phong ở phía sau cũng quay đầu lại.
Khương đại nhân đứng ở lối vào hành lang dài, lưng cũng thẳng tắp hơn ngày xưa, như thể không thể chịu đựng được nữa, không bao giờ muốn đối phó với chuyện này như thế này nữa, lớn tiếng nói: “Bùi đại nhân thật sự có thể mặc kệ thiên hạ như vậy sao? Có thể trơ mắt thờ ơ nhìn Nam Quốc ta bị xâm chiếm, con dân bị ức hiếp, phụ nữ và trẻ em bị bắt nạt? Thiếu niên tài tuấn trẻ tuổi biết làm thơ năm bảy tuổi, mỗi câu đều chúc phúc cho Nam Quốc ta, thật sự không còn tồn tại sao?”
Hơn mười năm trước, hắn đã từng chứng kiến cậu bé viết bài thơ yêu nước đó, được thiên hạ ngợi ca là thiên tài, biết bao người khen ngợi hắn sẽ là trụ cột tương lai của nước nhà.
Hắn không tin, cho dù một người đã thay đổi thì khung xương của người đó vẫn còn đó, không thể thay đổi.
Bùi An đứng dưới bóng cây cột, ánh mặt trời không chiếu tới được, con ngươi hắn ngẩng đầu nhìn ánh sáng chói mắt phía xa, thất thần trong chớp mắt, chuyện gạo xưa thóc cũ, mất công Khương Minh hắn còn nhớ rõ, nhớ lại như vậy, nhớ lại năm tháng phóng khoáng không rành thế sự, như đã cách mình quá xa xôi.
Bùi An quên cả việc di chuyển.
Khương đại nhân tiếp tục: “Lệnh tôn Bùi quốc công, đã từng là Tiết Độ Sứ của Lâm An, là đại anh hùng của Nam Quốc ta, cả đời lòng mang thiên hạ, năm đó tiên đế bị giết, Tiết Độ Sứ khắp nơi đều ngo ngoe rục rịch, sẵn sàng khởi binh, tham vọng chiếm đất xưng đế, chỉ có mỗi Bùi quốc công thương tiếc con dân trong thiên hạ, hy sinh thân mình để cứu Hoàng Thượng, để người ở Lâm An, vì thế mà thiên hạ đã yên ổn mười mấy năm, hổ phụ vô khuyển tử(2), ti chức không tin trong lòng Bùi đại nhân thật sự không có lê dân bá tánh Nam Quốc ta.”
(2)Hổ phụ vô khuyển tử (虎父无犬子), nghĩa đen là cha hổ không có con chó; nghĩa bóng là người cha có tài thì tất nhiên sẽ không sinh ra người con bất tài.
Bùi quốc công danh tiếng lẫy lừng, ai ai cũng biết ngài ấy.
Cống hiến vì nước vì dân quả không sai nhưng muốn gọi ông là đại anh hùng, Bùi An cho rằng có phần gượng ép, thê tử của mình, người nhà của mình đều không thể bảo vệ, cuối cùng còn chết uất ức hèn nhát như vậy, thật sự không được coi là anh hùng gì.
Mình cũng vậy, ngay cả mẫu thân của mình cũng bị người vũ nhục, có bản lĩnh gì đi bảo vệ dân chúng Nam Quốc, phụ nữ và trẻ em Nam Quốc.
Bùi An chưa bao giờ cho bất kỳ kẻ nào sự hy vọng, lần này kỳ vọng quá nhiều với hắn, thật sự làm cho người ta hổ thẹn, Bùi An lui một bước, đối mặt với ánh mắt chờ mong của Khương đại nhân, xin lỗi cười một tiếng: “Nếu Khương đại nhân có ý tưởng gì, hôm nay viết một tấu chương đi, ngày mai ta mang về bẩm tấu Hoàng Thượng?”
Bùi An nói xong không nhìn vẻ mặt suy sụp của Khương đại nhân nữa, xoay người, cũng không quay đầu lại.
Triệu Viêm sửng sốt một hồi lâu mới phản ứng lại, vội vàng đuổi theo: “Bùi huynh, ngày mai ngươi phải đi hả? Ta có rất nhiều chuyện muốn nói với ngươi, trời ơi, người chờ ta…”
Trận náo loạn trước của Tri phủ, Vân Nương đã không còn ở trong thành.
Sau khi ăn cơm trưa, nàng được Khương phu nhân gọi đến nhà cũ của Vương gia, Vương Kinh đã ở đó, ngược lại Khương phu nhân không lừa gạt nàng, vừa đến nhà cũ, Vân Nương lập tức nhìn thấy một con linh mã trước cửa.
Giống như mọi người, nhiều năm không gặp, Siểm Điện đã già đi rất nhiều một cách rõ rệt.
Đọc Full Tại Truyện Full
Năm đó gần như nó và mẫu thân cùng nàng trải qua cả thời thơ ấu, hiện giờ mẫu thân đi rồi, chỉ còn lại một mình nó, giống như là người thân nhiều năm không gặp, mũi Vân Nương bỗng cay xè, chậm rãi đi tới, đưa tay sờ sờ mặt nó rồi nhẹ giọng gọi: “Siểm Điện.”
Cách nhiều năm như vậy, rốt cuộc nó vẫn còn nhớ rõ, Siểm Điện ngửa mặt lên trời hí dài một tiếng rồi cúi đầu không ngừng cọ vào lòng bàn tay nàng.
Con ngựa này rất linh tính, lúc trước khi Vương phu nhân phái người đưa về, nó không chịu đi đâu cả, chỉ chịu ở nhà cũ của Vương gia.
Khương phu nhân đứng ở một bên, thở dài nói: “Siểm Điện đã chờ ở đây bốn năm năm, vẫn không thấy mẫu thân cháu, cứ buồn bực không vui, cộng thêm tuổi tác đã không chạy được như năm đó. Nhưng ngựa không chạy, rất dễ bị bệnh, thỉnh thoảng dượng cháu để nó mang một ít lương thực đi ra ngoài thành, đi tới đi lui cũng mất hai ngày, cũng không phải công việc mệt mỏi gì, nó cũng đồng ý.”
Vân Nương nghe xong, đau lòng ôm đầu nó, nghẹn một chút nói: “Đừng chờ nữa, mẫu thân không tới được, ta đến rồi.”
Một người một ngựa, cách năm sáu năm mới gặp mặt, lúc gặp mặt, sớm đã là cảnh còn người mất.
Vân Nương ôm nó trong chốc lát, đợi tâm trạng lắng xuống mới nắm chặt dây cương của nó: “Siểm Điện, còn có thể chở được ta không?”
Giống như Siểm Điện(3) nghe hiểu, móng chân bắt đầu đảo quanh tại chỗ, phì hơi thở với nàng.
(3)Siểm Điện là tia chớp á.
Vân Nương cẩn thận leo lên lưng ngựa, vốn định để nó đi trong viện hai vòng là được rồi, ai ngờ vừa ngồi lên, Siểm Điện giống như muốn chứng bản thân vẫn còn chạy được, vó ngựa giương cao, đột nhiên chạy ra phía cửa chạy ra ngoài.
Vương Kinh vội vàng lên ngựa đuổi theo.
Vân Nương không biết nó muốn dẫn mình đi đâu, chỉ thấy nó chạy dọc theo đường phố, suốt đường chạy tới ngoài cửa thành, nàng cũng không ngăn cản, nó luôn luôn có linh tính, nhất định là muốn dẫn nàng đến nơi nó thường xuyên đến.
Mới đầu Vương Kinh còn lo lắng nó chạy loạn, thấy nó quen thuộc xuyên qua đường phố, hơn phân nửa cũng biết nó muốn đi đâu cho nên lập tức yên lòng, chỉ đi theo phía sau.
Ngày Vân Nương vừa tới Giang Lăng, đã có ấn tượng về người Bắc kiêu ngạo một lần, hôm qua Khương phu nhân lôi kéo nàng đi quán rượu một chuyến, nàng cũng không có hứng thú gì, không ngờ tới lúc này được Siểm Điện mang trên lưng ngựa, ngược lại ngắm nhìn hết đầu đường Giang Lăng một lượt, vẫn náo nhiệt như mọi khi.
Ra khỏi Lâm An, mỗi một tòa thành trì nàng đi qua, gần như rất rộn ràng nhưng đằng sau sự rộn ràng ấy lại là máu nước mắt của vô số dân chúng.
Giống như là một tấm chắn đứng vững, phần bao quanh phía trước vô cùng lộng lẫy hoa lệ, ca múa nhộn nhịp, còn nơi khuất sau lại là một mảnh hoang tàn, vô cùng cực khổ.
Bùi An nói, hắn chỉ muốn Lâm An.
Nếu Bùi An thành công, tương lai ai nên làm chủ thiên hạ, hai ngày nay nàng vẫn luôn suy nghĩ nhưng mà không nghĩ ra.
Đi suốt một đường này, nàng thật lòng hy vọng có thể xuất hiện một đấng minh quân có thể mang Nam Quốc thoát khỏi vũng lầy. Có thể bảo vệ dân chúng, có thể xua đuổi người Bắc, còn có thể chứa chất nàng và Bùi An.
Lý tưởng rất hoàn mỹ nhưng thực tế thì biết tìm người như vậy ở đâu đây, lại suy nghĩ sâu xa hơn, dường như đây không phải chuyện nàng nên suy nghĩ, nàng khôi phục tinh thần, thấy Siểm Điện đã chạy qua đường phố, vó ngựa vẫn không ngừng, trực tiếp ra khỏi cửa thành rồi chạy về phía một ngọn núi gần đó.
Phía sau có Vương Kinh đi theo cho nên Vân Nương cũng không lo lắng, cứ để nó chạy, chạy đến con đường nhỏ trong rừng, thật ra tốc độ cũng không hề thua kém mấy năm trước, Vân Nương cúi người xuống, tận lực dán sát vào nó, lục lại kí ức khi còn nhỏ, cảm giác quen thuộc ập đến làm Vân Nương đắm chìm trong đó, hồn nhiên không phát hiện mình đã đến một toà nhà trong rừng.
Vó ngựa dần dần chậm lại, dừng trước cửa núi, thị vệ canh giữ trước cửa đã nhìn thấy bóng dáng của nó từ sớm, cười nói: “Không phải Siểm Điện mới trở về sao, sao lại đến nữa vậy? Hả, người này là ai vậy?”