Hôm nay đi ra ngoài, vốn chỉ vì muốn gặp Siểm Điện, không biết bị nó kéo đến nhà giấu ở ngoài thành, gặp đến hai ngàn binh mã, cho nên mới chậm trễ đến canh giờ này.
Cuối hè đầu thu, gió ban đêm cũng hơi lạnh, quét qua áo trước ngực nàng, Vân Nương không khỏi rùng mình một cái, nghiêng người dựa sát vào người trước mặt, chui vào lồ ng ngực hắn: “Lang quân thu dọn xong chưa?”
Bùi An gật đầu đáp “Ừm” một tiếng, một tay cầm đèn lồ ng, một tay ôm nàng, bàn tay che cánh tay nàng rồi áp sát vào ngực mình: “Bên ngoài lạnh, vào phòng trước đi.”
Có Bùi An ôm lấy mình cũng không lạnh, chỉ là tâm thần có phần không yên, trong chốc lát không biết nên bắt đầu nói từ đâu với hắn.
Hai người ở hậu viện, Khương phu nhân cố ý cho người bố trí một phen, dãy đèn ở hành lang dài, đến tối sẽ được thắp lên, uốn lượn vài vòng giống như là ngôi sao trong thiên hà, rất đẹp, làm cho người ta vô thức thả chậm bước chân, không đành lòng phá huỷ sự yên tĩnh này, cuối cùng Vân Nương cũng không nói gì cả, tựa vào trong ngực Bùi An, yên lặng trở về phòng.
Triệu Viêm và Hình Phong ngồi trong phòng một buổi chiều, chạng vạng Bùi An mới để cho Tri phủ sắp xếp chỗ ở, trong phòng quạnh quẽ, trống trơn, mấy cái rương lớn bày ở đầu giường cũng không thấy bóng dáng, chắc là bỏ vào xe rồi.
Ngày mai phải lên đường, phải nghỉ ngơi sớm một chút.
Vân Nương đi rửa mặt tắm rửa trước, Bùi An đã thu dọn xong, hắn ngồi dưới ánh đèn nhìn lên tấu chương mà Tri phủ đưa lên.
Thanh Ngọc đi theo đến tịnh phòng hầu hạ.
Ban ngày nàng ấy bị chủ tử bỏ lại ở nhà cũ Vương gia, không biết chủ tử muốn đi đâu, trong thời gian ngắn nàng ấy sốt ruột muốn đuổi theo, Khương phu nhân bảo nàng ấy cứ yên tâm, nói có Vương Kinh ở đó sẽ không có việc gì, cho nên nàng ấy đi theo Khương phu nhân trở về phủ Tri châu, vừa trở về đúng lúc nhìn thấy trận náo loạn trước cửa Tri phủ, loạn cũng chỉ có thế, thiên hạ này thật sự sắp tiêu tan rồi, sau khi vào nhà, nàng ấy lại nhìn thấy Hình Phong và Triệu Viêm.
Nơi đây là Giang Lăng, Thanh Ngọc hoàn toàn không nghĩ tới còn có thể gặp được hai người này, nhất là Hình Phong.
Thanh Ngọc tranh thủ xối nước lên người nàng, tiến lại gần nói: “Chủ tử, Hình thiếu gia tới rồi.” Nói xong giọng càng nhỏ hơn: “Chẳng lẽ ngài ấy chưa hết hy vọng, lo lắng nên đi theo chủ tử sao?”
Vốn tưởng rằng chủ tử nhất định sẽ kinh ngạc, lại chậm rì rì không có phản ứng, nghiêng đầu nhìn mới thấy ánh mắt nàng nhìn chằm chằm một chỗ, dường như không có thần, vội vàng gọi một tiếng: “Chủ tử?”
Tròng mắt Vân Nương xoay về, vẫn không hứng thú nổi, đến thì đến, nhất định hắn có suy nghĩ của mình, nàng quay đầu hỏi Thanh Ngọc: “Dọn đồ xong chưa?”
Động tác trên tay Thanh Ngọc dừng lại: “Chủ tử thật sự muốn trở về Lâm An sao?” Đã đến Giang Lăng rồi, đi về phía trước chính là Quả Châu.
Nếu chuyến này theo cô gia trở về thì không biết khi nào mới có thể ra ngoài lại được, Thanh Ngọc thấp giọng nói: “Hôm nay chủ tử không nhìn thấy đấy thôi, trước cửa Tri phủ loạn thành một đống, người Nam người Bắc đánh nhau, thương vong vô số, suýt nữa cửa Tri phủ bị phá đấy, nô tỳ lo lắng không bao lâu nữa sẽ có một trận chiến tranh, đến lúc đó cho dù Giang Lăng, hay Lâm An cũng không an toàn, Quả Châu hẻo lánh, chiến tranh không lan tới đó kịp, chi bằng chủ tử đi trốn một thời gian, chờ cô gia trở về xử lý xong tất cả rồi quay lại đón chủ tử…”
Nàng còn chỗ để trốn, nhưng Bùi An thì sao?
Chiến tranh với người Bắc, tất nhiên hoàng đế sẽ sốt ruột, đối với Bùi An mà nói đây là cơ hội tốt nhất, sau đó giết Triệu Đào, Nam Quốc sẽ đại loạn giống như năm bè bảy mảng, đến lúc đó chiến hỏa xảy ra bốn phía, khó tránh khỏi sẽ không đốt đến tới đầu hắn.
Nàng biết, Bùi An có mưu tính sâu xa, nhất định có kế sách ứng phó dành cho mình.
Đọc Full Tại Truyện Full
Nhưng Dương cô cô nói không sai, Bùi An đã mang tội danh “gian thần”, chẳng lẽ còn phải mang thêm tội nghiệt phá nước sao.
Giống như Thanh Ngọc, Dương cô cô cũng bảo mình trở về khuyên nhủ hắn, đi Quả Châu trước.
Thù hận gieo rắc trong lòng Bùi An nhiều năm nay, muốn hắn từ bỏ cơ hội này, nàng không đành lòng, không mở miệng được, nhưng cuối cùng cũng không có cách vẹn toàn đôi bên. Sau khi tắm rửa xong, hai người nằm trên giường, nàng nghiêng người nhìn sườn mặt của hắn, đường nét anh tuấn càng ngày càng quen thuộc, dĩ nhiên đã khắc sâu trong lòng nàng rồi, có một cảm giác dao cắt trên người Bùi An còn đau hơn cắt trên người nàng, nàng không đành lòng nhìn thấy vận mệnh đối xử bất công với hắn, cho dù chỉ chịu ấm ức một xíu nàng cũng không nỡ, nàng đặt tay lên lồ ng ngực Bùi An, nhẹ giọng nói: “Lang quân, hôm nay ta đi theo Vương Kinh đã gặp được hai ngàn binh lính kia.”
Bùi An đã biết từ sớm, cũng biết nàng muốn nói gì, vốn cũng không có ý định mang nàng trở về, bây giờ nàng hiểu rõ ý nghĩa của hai ngàn binh mã kia, nếu muốn ở lại để đi Quả Châu thì hắn càng yên tâm.
Bùi An làm bộ như không biết chuyện, cầm năm ngón tay của Vân Nương, đáp: “Ừm, như thế nào rồi?”
Nàng lại kề sát vào người hắn, trở mình nằm sấp xuống, ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn hắn rồi nói: “Lang quân, người Bắc sắp tới.”
Nói xong thấy vẻ mặt Bùi An cũng không kinh ngạc, lập tức biết hắn đã biết chuyện này, chỉ là hắn vô tâm với thiên hạ, một lòng hướng về Lâm An, bắt buộc phải là đó.
Hôm nay sau khi gặp được hai ngàn binh mã, Dương Du dẫn nàng đi dạo một vòng ở bến tàu.
Nàng tận mắt nhìn thấy một vị binh lính Nam Quốc trước kia bị người Bắc đánh như thế nào, ngày xưa có thể cầm đao thương trên chiến trường, quang minh chính đại liều mạng với đối phương một lần, bây giờ chỉ có thể nhẫn nhịn, ôm đầu tùy ý đối phương đánh.
Nàng thấy người đàn ông quỳ trên mặt đất thống khổ nức nở, mùi vị như vậy, coi như da thịt không đau đớn, chỉ sợ nơi đau nhất chính là trái tim.
Binh lính ra trận giết địch, ai cũng có tâm huyết của mình, ai tình nguyện sống một cách hèn nhát tạm bợ như vậy.
Trước khi đi, nàng hỏi Vương Kinh: “Nếu ta muốn trở về Lâm An thì sao?”
Thật ra Vương Kinh không do sự chút nào, nói như chém đinh chặt sắt: “Cái mạng này của thuộc hạ, của hai ngàn tướng sĩ đều là của tiểu thư, mặc cho tiểu thư sai phái.”
Nhưng tóm lại là chí hướng khác nhau, sứ mệnh khác nhau.
Nàng không thể đưa họ đi, những lời hào hùng lúc trước nàng nói với Bùi An cũng không đếm được, hai ngàn nhân mã của nàng không còn, một mình đi theo hắn trở về, hình như cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Nàng ở bên cạnh Bùi An, không giúp được việc gì ngược lại còn gây thêm phiền phức cho hắn, thà hắn ở một mình, không cần nhìn xung quanh cũng có thể hoạt động tay chân.
Vân Nương không định theo Bùi An trở về Lâm An, kế hoạch hôm qua của hai người cũng hoàn toàn vô dụng, tinh thần cũng tan biến hơn một nửa.
Hai người im lặng một hồi, cả hai đều hiểu rõ tâm tư của đối phương, nàng không tiện mở miệng, hắn bèn chủ động nói: “Ngày mai ông ngoại nàng có thể đến Giang Lăng, hai người không gặp nhiều năm nay, cứ gặp mặt một lần sẽ tốt hơn, nàng yên tâm, ta sẽ cố gắng đẩy nhanh hành trình, nhanh chóng trở về đón nàng.”
Bùi An chọc thủng trước, lên kế hoạch tương lai thay hai người một lần nữa: “Người Bắc không chỉ đóng binh ở biên quan một lần, mục đích là để uy hiếp Nam Quốc, lần này phần lớn hai vạn binh mã kia chỉ là ngụy trang, cho dù thật sự tấn công thì cũng có binh mã của ông ngoại nàng tạm thời ngăn cản trước, sau khi ta trở về, sẽ nghĩ cách để hoàng đế nhổ năm vạn hùng binh kia ra để phái tới chi viện, nếu ông ta không nhổ ra thì ta giết, đoạt lại binh quyền là được, đợi thiên hạ này yên ổn, nàng muốn đi đâu, ta sẽ đi cùng nàng tới đó.”
Những gì hắn nói, đó là kết thúc lý tưởng nhất.
Muốn thiên hạ này yên ổn, nói dễ hơn làm.
Năm vạn hùng binh rơi vào trong tay một người muốn hành thích vua hại quốc như hắn, nói không chừng đã trở thành một tấm bia ngắm khiến người ta đỏ mắt, người nào người nấy giơ cờ hiệu bắt nghịch tặc, tiến hành thảo phạt hắn.
Nếu là lúc trước, nhất định Bùi An không sợ, đến bao nhiêu thì hắn giết bấy nhiêu, ai cũng đừng hòng bước vào Lâm An nửa bước.
Bây giờ có nàng ở đây, hoàn toàn không giống.
Di nguyện cha mẹ nàng để lại, nàng không thể ngỗ nghịch, cũng quả quyết không thể bỏ lại mặc kệ ông của mình, cùng lắm thì hắn từ bỏ Lâm An, giao binh quyền cho Cố Chấn, hắn chỉ lấy mạng chó của Triệu Đào, sau khi chuyện thành công, hắn sẽ tới tìm nàng, tìm một nơi non xanh nước biết, không phải nàng thích du sơn ngoạn thủy, muốn làm phu nhân thổ phỉ sao, về sau cả hai người sẽ canh giữ một sơn cốc nhỏ, làm một đôi phu thê an nhàn tự tại, giang sơn này như thế nào, ai làm chủ, tất cả không liên quan đến hai người họ.
Ai nói Bùi An không đặt mình vào kế hoạch của hắn chứ, hắn đã suy nghĩ chu toàn, chỉ để lại cho mình một điểm mấu chốt cuối cùng, báo thù là chuyện dù có thế nào thì hắn không thể bỏ được nhưng mà trừ chuyện đó ra, hắn đều nhượng bộ.
Vứt bỏ năm vạn hùng binh, ngay cả Lâm An cũng không cần, chỉ vì bảo vệ nàng chu toàn.
Nàng còn gì để mong cầu nữa.
Vân Nương nằm trong ngực Bùi An cảm nhận lồ ng ngực ấm áp trước mặt, nhớ tới trời vừa sáng hai người sẽ phải chia tay, trong lòng đã nảy sinh ngàn vạn lần không nỡ.
Đèn đầu giường đã thổi tắt, mắt nàng lại nhoè mờ đi, sợ nước mắt lăn trên người hắn khiến cho Bùi An phát hiện ra cho nên nàng xoay đầu, sau gáy gối vào trong ngực hắn.
Nếu nàng trốn không thoát, nàng nghĩ kỹ rồi, đợi hắn vừa đi, nàng tự mình mang hai ngàn binh mã đến biên quan, lấy danh nghĩa Bùi phu nhân của phủ Quốc công chống lại người Bắc.
Hắn báo thù của hắn, nàng đến để thanh minh cho thanh danh của hắn.
Cho dù chết, nàng cũng phải lấy tên của Bùi phu nhân mà khắc vào tấm bia đá, đặt vào từ đường của phủ Quốc công, để cho thế nhân biết, thế tử Bùi An của phủ Quốc công không phải là ác ma gian thần trong miệng mọi người, hắn vẫn là thiếu niên hăng hái khí phách của lúc trước, trong lòng chứa đựng thiên hạ.
Càng muốn thời gian trôi chậm một chút thì càng nhanh đến hừng đông.
Người bên ngoài bận rộn thu dọn đồ đạc, Vân Nương mở mắt ra, Bùi An cũng đã tỉnh, hắn đang khom người mang giày, bờ lưng rộng lớn, rắn chắc có lực, che chở cho nàng không biết bao nhiêu gió mưa.
Nàng không kìm được, từ phía sau áp sát vào Bùi An, ôm lấy eo hắn, không nói lời nào.
Bùi An thấy nàng như vậy, biết nàng đang lo lắng cho mình, trái tim hắn chợt cay xè đau nhói, chỉ hận không thể mang nàng theo bằng mọi gió, cho dù là núi đao biển lửa cũng phải ở bên cạnh nàng.
Nhưng tóm lại lý trí vẫn chiến thắng tình cảm, trong lòng lại hận hoàng đế thêm một phần, âm thầm tính toán, đợi sau khi ông ta rơi vào trong tay hắn, hắn nhất định phải cắt thêm vài đao mới có thể giải hận.
Bùi An quay đầu lại ôm Vân Nương, ôm nàng vào lòng, nhìn mái tóc đen của nàng xoã tung trước ngực mình giống hệt như tấm lụa tốt nhất, mượt mà ngoan ngoãn, đưa tay vuốt v e rồi nhẹ giọng nói: “Canh giờ còn sớm, nàng ngủ thêm một lát nữa, dùng bữa sáng xong ta mới đi.”
Sớm muộn gì cũng phải đến, lần dây dưa này của nàng sẽ chỉ làm cho cả hai âu sầu thêm, Vân Nương gật đầu buông hắn ra, cũng không ngủ nữa mà mang giày thêu trước giường, đứng dậy nói: “Ta hầu hạ lang quân thay quần áo.”
Từ khi gả cho Bùi An, gần như các quy củ Vân Nương học ở Vương gia đều không dùng tới.
Đọc Full Tại Truyện Full
Thật ra nàng cũng không biết mình nên làm như thế nào mới có thể làm một người vợ tốt, cả đường này đi theo Bùi An, chính sự nhường nhịn và bao dung của hắn làm cho nàng cảm thấy rằng mình cũng làm được.
Bây giờ cẩn thận ngẫm lại, thế mà nàng chưa bao giờ hầu hạ hắn mặc áo quần, dù là một lần.
Tối hôm qua Đồng Nghĩa cũng đã chuẩn bị áo quần xong, đặt ở trên bàn gỗ trước giường, Vân Nương cầm lấy, cũng có phần ngượng tay, nàng nhón chân mặc từng chiếc từng chiếc lên người Bùi An, hắn cũng cúi đầu hùa theo nàng.
Áo lót, áo ngoài, thắt lưng, đai ngọc cài nút, cuối cùng cũng giống như một người vợ, chính thức hầu hạ hắn một lần.
Cuối cùng nàng lại buộc lại khối ngọc bội nàng đưa cho hắn, vốn định tặng cho hắn một chuỗi san hô, lại không thành, sau đó muốn thêu cho hắn một túi tiền, vẫn chưa hoàn thành, kết quả không có thứ gì cả.
Người vợ này của nàng cũng quá thất trách.
Nhìn ra sự uể oải trong mắt nàng, trong lòng Bùi An cũng không không vui vẻ gì, dù ngày xưa đi đâu hắn cũng đi rất dứt khoát lưu loát, không bận tâm điều gì, như thế nào cũng không ngờ tới, có một ngày nào đó sẽ trải qua nỗi buồn ly biệt như vậy.
Bùi An ôm bả vai Vân Nương, cũng muốn để lại cho nàng một kỷ niệm, dắt nàng đến trước bàn trang điểm rồi để nàng ngồi xuống, lấy lược gỗ mun trên bàn, một tay giữ mái tóc đen của nàng, một tay chầm chậm chải tóc từ trên đỉnh đầu xuống dưới.
Sợ làm nàng đau, hắn không dùng sức gì, không đau không ngứa mà chải xuống, hầu như không dính vào tóc.
Vân Nương chỉ nghe nói thê tử vấn tóc cho phu quân, chứ chưa bao giờ nhìn thấy ngược lại. E là kiểu chiều chuộng này chỉ có nàng mới có, điều này làm cho nàng chỉ muốn kiêu ngạo vì được cưng một lần, có thể thấy được Bùi An là một nam nhi bảy thước, ngày thường lạnh như băng, ai thấy cũng được, đột nhiên làm việc nhỏ nhắn như vậy, quả thực làm khó hắn rồi, Vân Nương đưa tay lấy lược gỗ trong tay Bùi An: “Lang quân chớ làm cho người ta chê cười, để ta đi.”
“Ai dám chê cười?” Tay Bùi An tránh ra không cho nàng lấy, tiếp tục chải tóc cho nàng, không cẩn thận kéo đến đuôi tóc, hắn nhìn nàng trong gương đồng một cái: “Có đau không?”
Vân Nương lắc đầu: “Không đau.”
Bùi An chậm rãi chải chuốt cho nàng, thật ra cũng không biết tiếp theo nên chải thành kiểu tóc thường ngày của nàng như thế nào, hành thích vua báo thù, một câu nói rất nhanh nhưng thực tế phải mất bao lâu, ai có thể cam đoan đây, hắn chỉ muốn nàng nhớ kỹ chính mình, chớ quên hắn.
Bùi An từng nghe Hình Phong gọi nhũ danh của nàng, trong lòng rất hụt hẫng, nghĩ nhất định phải đặt một cái tên khác cho nàng, chỉ có mình hắn mới có thể gọi như vậy, nhưng đột nhiên bây giờ hắn không để ý nữa, gọi nhũ danh của nàng: “Ninh Ninh.”
Nàng đáp lại bằng một giọng ù ù: “Dạ.”
Hắn ôm vai nàng, chậm rãi cúi người xuống nhìn tiểu cô nương trong gương đồng, tâm trạng mấy tháng nay hoàn toàn khác biệt, hắn ghé vào tai nàng thì thầm: “Ta, Bùi An, đời này chưa bao giờ rung động với ai, đính hôn với nàng quả là tình cảnh ép buộc, nhưng tới nay, ta yêu nàng.”
Không biết mình rung động từ khi nào.
Là nàng dầm mưa đến truyền tin cho hắn, nói câu đó với hắn: “Ta không muốn thế tử xảy ra chuyện.” Hay là sau này nàng giữ gìn thanh danh cho hắn, không màng hình tượng của mình mà lấy tay nải đánh đầu người ta. Hay là nàng nắm hai tay lại, để cho ánh mặt trời lọt vào trong lòng bàn tay đang khoanh tròn của hai người họ, tóm lại hắn càng lún càng sâu, khi Bùi An ý thức được thì đã khắc sâu vào trong xương cốt rồi.