Cá Mặn Không Muốn Đánh Chuyên Nghiệp

Chương 1




Mười tám tuổi, xinh đẹp như hoa.

_

Khi máy bay hạ cánh, lời nhắc nhở ân cần, dễ chịu của cô tiếp viên hàng không kèm theo vài cú lắc người liên tiếp làm Lâm Độc Nghệ đang ngủ cũng phải mơ mơ màng màng mở mắt.

Đứa nhỏ điển trai ngồi bên cạnh cũng nhanh chóng mở điện thoại kết nối vào mạng.

Vì không đeo tai nghe, cộng thêm khoảng cách hai bên rất gần nên âm thanh truyền ra rót hết vào tai Lâm Độc Nghệ.

Trên màn hình di động đang phát sóng trực tiếp buổi họp báo Thịnh Thế Hoa Điển của tựa game online 《Vấn Đỉnh Điên Phong (tothetop)》.

Lúc này, mọi nội dung họp báo về cơ bản đều đã hoàn tất, người dẫn chương trình đang hùng hổ công bố danh sách khách mời chính thức cho buổi Thịnh Thế Hoa Điển được tổ chức vào tối ngày hôm nay.

Trong thời đại hoành hành của giới thể thao điện tử mà nói, 《Vấn Đỉnh Điên Phong (tothetop)》, một game đối chiến trực tuyến theo hình thức thi đấu 5V5 MOBA, hay còn được gọi là “3T”, kể từ khi ra mắt cho đến nay, tựa game này gần như đã trở thành biểu tượng hùng vĩ mang tính tượng trưng của cả một thời đại.

Mà một trong số đó, Thịnh Thế Hoa Điển là buổi lễ lớn hàng năm do công ty điều hành Hải Khiếu tổ chức, trong thời gian này, dàn cao thủ đến từ top 20 bảng xếp hạng toàn cầu sẽ được mời đến tham dự và tham gia các trận đối đầu theo nhiều hình thức giải trí khác nhau.

Tất nhiên so với những mánh lới quảng cáo đầy hoa mỹ kể trên, điều thu hút hầu như đa số sự chú ý của người xem vẫn là trận đại chiến đoạt người giữa các câu lạc bộ giới thể thao điện tử.

Không chút nghi ngờ nào cả, Thịnh Thế Hoa Điển đồng thời cũng là lễ ký kết của vô số chiến đội chuyên nghiệp nổi danh, nếu tính ra cũng phải ít nhất 80% tuyển thủ chuyên nghiệp đang hoạt động từng ghi lại dấu ấn lớn tại đây.

Có thể thấy đứa nhỏ sát vách và hai người ngồi ghế trước đi cùng nhau, thừa dịp máy bay vừa hạ cánh, cậu tháo dây an toàn rồi nghiêng nửa người sang: “Này, em trai xem qua danh sách khách mời của Thịnh Thế Hoa Điển năm nay chưa? Cái lễ hội lớn gì gì ấy của năm đấy? TheONE vậy mà vẫn không tham gia!”

Người ngồi ghế trước đột nhiên ngoắt đầu lại: “Cái công ty Hải Khiếu kia năm nào cũng thổi phồng Thịnh Thế Hoa Điển là lễ hội dành cho đám tuyển thủ mạnh nhất, kết quả là ba năm liên tiếp đều trượt mất hạng đầu trong danh sách tổng. Đồng thời cái danh người đi đường giữa với xạ thủ top 1 cũng không tới... Khụ, theo tôi đoán á, tên TheONE này hình như đang cố ý tát vào mặt bên chính phủ thì phải?”

Một người khác chậc lưỡi: “TheONE thống trị danh sách tổng cả 3 năm rồi mà vẫn chưa chịu ló mặt sao? Chẳng lẽ tin đồn kia là thật, TheONE thực chất chỉ là đứa nhỏ vị thành niên vẫn còn bị ba mẹ giám sát thôi?”

Đứa nhỏ sát vách vì không được gặp thần tượng mà tỏ vẻ tôi đây vô cùng tiếc nuối: “Kỳ thực tôi rất muốn nhìn xem dáng dấp TheONE trông như thế nào. Rốt cuộc cũng thống trị xếp hạng nhiều năm liền rồi, mặc mấy người thích nói gì thì nói, trong lòng tôi cậu ấy vẫn mãi là thần!”

Lâm Độc Nghệ xách theo vali, hòa vào đám đông mà xuống máy bay.

Mãi cho đến khi khoảng cách giữa những người đó càng ngày càng xa, cậu mới nhỏ giọng thì thào một câu: “Tui là người lớn mà.”

Thời tiết hôm nay rất tốt, ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ khiến tâm tình lập tức phấn chấn hẳn lên.

Lâm Độc Nghệ qua cửa kiểm tra an ninh mới chậm rì rì mở máy, gần như ngay tức khắc, ở đầu dây bên kia, âm thanh Lão Bàn không chút kiềm chế lập tức xông thẳng vào tai: “Anh One, xuống máy bay rồi sao!”

Lâm Độc Nghệ nghe thấy tiếng ồn rõ ràng ở đầu bên kia, liền không khỏi nhớ đến buổi phát sóng trực tiếp của buổi lễ lớn mà đứa nhỏ ngồi sát vách lúc nãy vừa xem: “Cậu giải quyết xong chưa?”

“Ừm, bên tôi vừa xong.” Lão Bàn không cảm thấy âm thanh của mình cùng lời nói khoa trương có chút bất đồng nào, một mặt bày ra bộ dáng thương tâm gần chết: “Đều tại cậu dụ dỗ tôi tham gia cùng đấy, một hai sốt ruột liền đặt vé bay thẳng về nước. Sao, trong nước có tiểu yêu tinh nào đang chờ hả, tình cảm hai đứa mình nhiều năm như vậy, bảo vứt một câu cậu liền vứt.”

“Cậu chờ câu lạc bộ đưa hợp đồng ra thì ký là được, không cần dắt tôi theo đâu.” Lâm Độc Nghệ bình tĩnh nói: “Tôi cũng không tính thi đấu chuyên nghiệp, lộ mặt chỉ tổ rước thêm phiền toái.”

“Thật là, hiện giờ mấy lão quản lý chiến đội chuyên nghiệp ngoài kia đều nhìn chằm chằm cậu đó, trông cứ như yêu tinh dán mắt đòi ăn thịt Đường Tăng ấy. Giờ cậu chưa nhìn thấy cái cảnh khủng khiếp đó đâu, nếu tới tham gia thật, chắc còn chưa kịp chờ đại lễ chính thức bắt đầu thì cậu đã bị đám trâu già háu ăn kia ăn tươi nuốt sống sạch bách luôn rồi.”

Lão Bàn “Chậc” một tiếng, ngữ điệu lại có chút tiếc nuối nói: “Nhưng hiện tại ngành thể thao điện tử phát triển như vậy, cậu rõ ràng cũng thích game này lắm mà, sao lại từ chối thi đấu chuyên nghiệp thế? Nhìn nè, đứng đầu xếp hạng server, đứng đầu xếp hạng xạ thủ, đứng đầu xếp hạng đường giữa, còn đúng ngay năm vừa tròn mười tám tuổi xinh đẹp như hoa, quăng cậu vào đó tùy tiện đánh nháy mắt cũng hạ được một đám người!”

Ngoài các bảng xếp hạng thông thường, 《Vấn Đỉnh Điên Phong》 còn sắp xếp đủ loại các bảng xếp hạng khác nhau. Trong số đó, ngoài xếp hạng danh sách tổng thể là bằng chứng chứng minh thực lực tuyệt đối của người chơi, còn có các bảng xếp hạng độc lập phân theo từng nhánh — hay còn gọi là “Danh sách phong thần mỗi nhánh” (*), cũng chính là thứ được đa số người chơi nhắc đến nhiều nhất.

(*) Phân lộ Phong Thần Bảng (分路封神榜).

Lâm Độc Nghệ bình thường thích chơi DPS (*), hai vị trí được sử dụng nhiều nhất là đường giữa và xạ thủ, vì vậy ngoại trừ đứng đầu danh sách tổng, cậu còn chiếm luôn vị trí top 1 của hai bảng này.

(*) Damage Per Second: chỉ số sát thương tính trên thời gian.

Theo thường lệ, một dịp quan trọng như Thịnh Thế Hoa Điển sẽ gửi lời mời đến top 20 của mỗi bảng đấu, vì vậy đối với loại tồn tại đạt đến cấp Thần như cậu, vừa xuất hiện trước công chúng đã thống trị danh sách suốt ba năm liên tiếp, đương nhiên cũng được mời đến cả ba năm.

Mà đối với màn tra tấn linh hồn của Lão Bàn, Lâm Độc Nghệ đương nhiên đã chuẩn bị sẵn: “Tôi chỉ thích chơi game thôi, không muốn thi đấu chuyên nghiệp.”

Lâm Độc Nghệ có một bí mật mà ngay cả Lão Bàn, đứa bạn thân nhất cũng không hề hay biết, đây kỳ thực là cuộc đời thứ hai của cậu.

Ở kiếp trước, cậu từng dẫn dắt chiến đội của mình lập nên một chuỗi bàn thắng chưa từng có, kết quả lại vì trải qua kì huấn luyện với cường độ quá cao dẫn đến chấn thương, chạy chữa khắp nơi đều không được, từ đó cũng từ duyên với giải đấu thế giới.

Mà hiện giờ, vất vả lắm mới vớt được tí cơ hội đến cái thế giới song song này, so với đống cúp ngày nào cũng cầm đến quen tay trước đó, tế thủy trường lưu (*) mới là cái cậu nguyện ý làm nhất.

(*) Tế Thủy Trường Lưu (细水长流): Phép ẩn dụ về việc làm từng chút một không bị gián đoạn, sắp xếp mọi việc cẩn thận, lập kế hoạch lâu dài.

Cường độ huấn luyện càng cao thì càng dễ tiêu hao thể lực, còn rút ngắn tuổi thọ của bản thân. Nếu đã được ban cho cơ hội lựa chọn một lần nữa, cậu đương nhiên không chút do dự mà ấn nút được thoải mái tận hưởng cuộc sống.

Dù sao thì mấy loại hình tỉ như cúp hay danh hiệu này, sờ qua một lần là đủ rồi.

Trải qua một đời tiêu hao thể lực quá độ, loại khao khát tột cùng đối với cuộc sống sinh hoạt của một con cá mặn hiển nhiên Lão Bàn không tài nào hiểu hết.

Nghe đầu dây bên kia lải nhải thêm một lúc, lại cảm nhận được âm thanh ồn ào xung quanh nháy mắt đã dịu xuống.

Mà nguyên nhân lại vô cùng dễ đoán, hiển nhiên Lão Bàn cuối cùng cũng tách khỏi khung cảnh hỗn loạn của buổi lễ Thịnh Thế Hoa Điển.

Lâm Độc Nghệ vẫy một chiếc taxi, sau khi đưa tài xế địa chỉ khách sạn xong, cậu liền chuyển di động sát bên miệng: “Xong rồi sao, có muốn chơi nốt trận vòng loại còn lại không?”

Lực chú ý của Lão Bàn nháy mắt bị túm trở về: “Giờ chơi hả?”

“Ừ.” Lâm Độc Nghệ lặp lại, “Đánh hay không?”

Lão Bàn đáp không chút do dự: “Đánh!”

Lâm Độc Nghệ: “Được, tôi đến khách sạn cất hành lý đã. Gần đây hình như có một quán net, cậu đợi tôi chút.”

Lão Bàn: “...Được.”

Đôi khi hắn cảm thấy mình thực sự không thể hiểu được đứa bạn nối khố Lâm Độc Nghệ này.

Phải nói rằng Lâm Độc Nghệ chẳng cảm thấu được tí hứng thú nào từ game cả, thậm chí cậu còn không nhận thức được không khí cạnh tranh mà tất cả người chơi đều khao khát, thỉnh thoảng lại giở chứng chạy đua với thời gian.

Ví như tình huống hiện tại, chuyện đầu tiên cần làm lúc máy bay vừa đáp cánh là đi tìm một tiệm net để chơi game ấy hả?

Nhưng giả sử cậu là một đứa nghiện game cấp độ nặng...

Lão Bàn cố moi lại tất cả dấu hiệu trên người Lâm Độc Nghệ từ trước đến nay.

Thời gian biểu của gia hỏa này đều đặn đến khó tin - chưa kể cơm ngày ba bữa được canh giờ chuẩn xác, thử hỏi coi có thanh niên nghiện game nào mà ngày nào cũng phải offline, đi ngủ trước 10h không?

Để tui nhắc lại nhá, dám thức đến nửa đêm mới được gọi là dân chơi, OK? Thói quen sống quá mức lành mạnh như Lâm Độc Nghệ là một sự ô nhục cực lớn đối với giới nghiện game bọn họ! -

Lâm Độc Nghệ tìm được một quán net bằng tốc độ cực nhanh.

Lúc Lão Bàn vừa đăng nhập vào game, hắn đã nhìn thấy cái ID nằm lọ mọ trong danh sách bạn tốt kia sáng lên.

Sau khi gửi lời mời tổ đội, hai người bắt đầu tiến vào sảnh chờ, tiếp đó vài giây, giao diện chọn tướng liền hiện ra.

Cả hai cùng bật mic đồng đội lên, lúc này mới ổn định lại, Lão Bàn tiếp tục thảo luận vấn đề vừa nãy chưa kịp nhắc đến trong điện thoại: “À đúng rồi, khi nãy quản lý của WWT với OI có tiếp chuyện với tôi, hình như muốn chiêu mộ thêm thành viên vào đội hay sao ấy, cậu xem coi bên nào tốt hơn?”

Lâm Độc Nghệ trầm tư một lúc: “Chẳng bên nào được hết. Tối nay cậu để ý xem ER có động tĩnh gì mới hay không, phong cách của cậu vẫn hợp với đội họ hơn.”

Lão Bàn lộ ra vẻ tín nhiệm vô điều kiện: “Nghe cậu hết, tôi sẽ đợi.”

Một lúc sau, hắn vẫn không nhịn được, tò mò hỏi: “Tuy rằng lần này cậu vẫn từ chối tham gia Thịnh Thế Hoa Điển, nhưng mấy câu lạc bộ kia hẳn sẽ không thả cậu đi dễ vậy đâu nha? Làm sao đây, chắc có nhiều chiến đội liên hệ riêng với cậu lắm. Hay để tôi đoán thử ai là người đầu tiên há?”

Lâm Độc Nghệ nhớ lại mấy lời mời kết bạn mình nhận được lúc lập tài khoản chính gần đây, tùy tiện tính ra một chút: “Chi tiết không rõ, hình như chỉ nhận hơn chục cái thôi.”

Hay cho từ “chỉ”.

Lão Bàn rơm rớm nước mắt: “...Mẹ kiếp!”

Làm sao giải thích được vì sao nỗi buồn và niềm vui của mọi người không thể thay thế được cho nhau?

Có người mài đầu muốn chen chân vào chuyên môn, có người lại ngồi trên núi vàng núi bạc mà không biết hưởng phúc, đem bọn họ đi so với loại người khác còn đáng giận hơn!

Một trong hai người là top 1 ở bảng xếp hạng đường giữa và xạ thủ, người còn lại là top 10 nằm vùng xếp hạng đi rừng, nhưng hiện tại cả hai đều đang đấu ở xếp hạng nhỏ, thâm nhập vào biển người nên hoàn toàn bị chôn vùi bởi hàng loạt cái ID đặc biệt khác, tất nhiên cũng không lo bị người khác nhận ra.

Hệ thống tựa game online 《Vấn Đỉnh Điên Phong》 được chia thành các cấp: Thiết, Đồng, Bạc, Vàng, Bạch Kim, Kim Cương, Cao Thủ và Vương Giả.

Trong số đó, sau khi đạt mức 100 sao, người chơi ở cấp bậc Vương Giả Tối Thượng còn có thể tham gia vào hệ thống đấu đỉnh cao, dễ dàng tương tác trên toàn máy chủ, cuối cùng, nếu xét theo 10% và 5% người chơi đứng đầu máy chủ, người chơi đó cũng sẽ nhận được các danh hiệu tương ứng như “Phong thần vinh quang” và “Phong thần tối cao”.

Thứ hạng cuối cùng mà mỗi người chơi có thể đạt được phụ thuộc vào khả năng của chính họ, nhưng thứ hạng nhận được lúc reset lại từ đầu phụ thuộc vào tỷ lệ thắng 10 ván đầu tiên của mỗi tài khoản.

Thắng 10 ván liên tiếp có thể reset tại mức rank Vàng I, mà quỳ 10 ván liên tiếp hiển nhiên sẽ reset tại mức Thiết, khoảng cách có thể nói là rất lớn.

Chính vì kết quả của mỗi ván đấu loại sẽ ảnh hưởng đến một số chi tiết nhỏ, người chơi thường phải mất tận vài giờ hay thậm chí là nhiều hơn để bù vào trận thua trước đó.

Lão Bàn đang suy nghĩ về kế hoạch nghề nghiệp tương lai của hắn, còn không ngừng lải nhải bên tai Lâm Độc Nghệ, vừa mới phân tâm được một lúc, hắn vô thức nhận ra một vài đồng đội khác đã nhanh chóng khóa chọn tướng.

Hắn đưa mắt liếc sang, rống giọng mắng: “Mẹ kiếp, khóa hai C nhanh thế?”

C vị là đường chính thức của các tướng xạ thủ và đường giữa, đồng thời cũng là vị trí Lâm Độc Nghệ thường xuyên thi đấu nhất.

“Không sao, thi vòng loại kiểu gì chả gặp.” Liếc mắt nhìn hai vị trí còn lại, Lâm Độc Nghệ bình tĩnh khóa chọn tướng, thuận tay vớ lấy bình giữ nhiệt bên cạnh, chậm rãi nhấp một ngụm.

Hương vị dâu tây nhẹ nhàng lan tỏa trong miệng, tạo ra cảm giác vô cùng dễ chịu.

Nếm thử cuộc sống bình yên tĩnh lặng được một lúc, cậu cất giọng không mấy quan tâm: “Cậu đi rừng, ván này tôi hỗ trợ.”