Cá Mặn Không Muốn Đánh Chuyên Nghiệp

Chương 7: "Bởi vì tôi yêu nước"




Toàn bộ quá trình khiêu chiến tiệm net đều được livestream trực tiếp thông qua màn hình hiển thị ở trung tâm hội trường, kéo theo không ít người qua đường dừng chân lại, hiếu kì quan sát.

Hai bên thắng bại đã rõ. Tin tức về chuỗi thắng bất bại của chiến đội tiệm net bị phá vỡ lập tức được lan truyền với tốc độ siêu thanh.

Cả hai đội vừa bước chân khỏi phòng thi đấu liền hấp dẫn tới vô số khách quen hiếu kì vây quanh.

Một mặt là muốn xem coi chiến đội phá vỡ được chuỗi thắng liên tiếp rốt cuộc là thần thánh phương nào, mặt khác là hiếu kì số tiền thưởng tích lũy vốn đã khá phong phú rốt cuộc đạt được đến mốc độ làm tam quan đổi mới ra sao.

Nhân viên công tác tiệm net sứt đầu mẻ trán chuẩn bị rút tiền thưởng, chung quanh tới lui đâu đâu cũng là hàng tốp khách hàng vây xem.

Lâm Độc Nghệ ôm balo đứng đó, hết lần này đến lần khác bị một đám người hào hứng quá mức xô đẩy, đang cân nhắc có nên lủi về trước hay không thì bất chợt, một bàn tay từ trong đám người loạn như cào cào vươn ra, túm cả người cậu kéo ngược về phía đó.

Chờ khi cậu kịp hoàn hồn lại thì người kia đã đi đến trước quầy rồi. Lục Tu Liên che cậu ở trước thân, thuận thế duỗi tay lên bàn, tạo ra một khoảng không nhỏ, bình tĩnh giúp Lâm Độc Nghệ chắn hết quấy nhiễu từ người khác.

Sau đó, hắn tươi cười quay qua hỏi cô nhân viên công tác: “Mỹ nữ ơi, nhiều tiền đến vậy à? Mất bao lâu mới đếm hết số đó đây?”

Khoảng cách hiện tại của cả hai quá gần, mùi hương nước hoa dễ chịu tức khắc bao trùm chung quanh, như thể nhẹ nhàng bao trọn lấy từng lớp da thịt.

Lâm Độc Nghệ có hơi phân tâm, sau đó nghe thấy giọng điệu áy náy của cô nhân viên công tác: “Ngại quá, chúng tôi quên không chuẩn bị trước, phiền các anh đợi thêm một lúc.”

Không chuẩn bị trước là thật, dù sao cũng không ai nghĩ tới: Chuỗi thành tích bất bại duy trì lâu đến như vậy, nói phá là phá được hay sao?

Chẳng qua hiện tại, loại lời nói thật đến đau lòng này rơi vào tai các đội viên chiến đội tiệm net, nhiều ít gì cũng cảm thấy có chút hụt hẫng.

Trong thời gian chờ, có người rốt cuộc kìm không được, mở miệng nói: “Các cậu đến từ chiến đội nào? Lấy acc clone ra khiêu chiếu, còn rất tâm cơ.”

“Thua là thua, thắng là thắng.” Lục Tu Liên nhướng mắt, “Đánh ở tiệm net còn đòi quản tài khoản của bên tôi? Không phải tùy tiện quắp cái acc Vương Giả ra thì trình độ mấy cậu giống hệt cao thủ Vương Giả đâu, khiêu chiến đánh bằng trình độ thật của người chơi hay độ ngon của acc thế?”

Một câu thành công chặt chém cả một đám người, quả thực rất xuất sắc.

Lâm Độc Nghệ không nhịn được cười khẽ một tiếng.

Nhận thấy trước ngực truyền đến một chút rung động nhỏ, Lục Tu Liên rũ mắt nhìn sang: “Còn buồn ngủ không?”

Lâm Độc Nghệ: “Chờ mấy cậu lấy tiền đã, tôi còn chịu được.”

Trầm lặng bổ thêm một đao hiểm, sắc mặt các đội viên chiến đội tiệm net tức khắc càng thêm xuất sắc hơn.

Cuối cùng vẫn là Dương Đa kìm nén không nổi, thầm rủa một tiếng thô tục nhỏ đến mức khó nghe, kéo theo một đám người lửa giận bừng bừng rời đi.

“Khà khà, thông qua sự tình ngày hôm nay, bài học mấy chú cần ghi nhớ là: Chớ có tự phụ, coi chừng sét đánh.” Tô Mễ Phi vẫn luôn ngồi bên cạnh cắm mặt chơi điện thoại, lúc này bỗng nhiên nhìn qua Lục Tu Liên, “Lục Nhị, Thịnh Thế Hoa Điển bên kia có chuyện hot, muốn nghe không?”

Lục Tu Liên: “Hả?”

Mí mắt Lâm Độc Nghệ thoáng rũ xuống, gắng sức với tay lấy chiếc bình giữ nhiệt trong balo ra.

Tô Mễ Phi xoa tay: “Anh mày nói lời này tuy có hơi khó tin nhưng đại thần TheONE, ừ thì cái người chiếm trọn danh sách tổng những ba năm liên tiếp ấy, nghe bảo anh ta nguyên lai là người Hoa Quốc! Lần này từ chối tham gia Thịnh Thế Hoa Điển nghe nói là bởi vì phải bay về nước gấp, bây giờ mấy câu lạc bộ quốc nội phỏng đít chờ không nổi nữa, một đám ma đói tàn nhẫn nói mặc kệ phải phun ra thủ đoạn tàn ác đến đâu cũng phải lừa cho bằng được anh ta đến ấn dấu vân tay tự bán.”

Lâm Độc Nghệ vừa kịp nốc một ngụm nước, lồng ngực bất chợt phập phồng, “Khụ khụ, khụ khụ khụ!”

“Có sao không?” Lục Tu Liên phi thường tri kỷ giúp cậu vuốt vuốt lưng.

Lâm Độc Nghệ che miệng lại, liên tục xua tay.

Sau đó lặng lẽ vùi đầu xuống sâu hơn.

Tô Mễ Phi kỳ quái nhìn Lâm Độc Nghệ, tiếp tục hồ hởi nói: “Chú mày nói đại thần vẫn luôn cự tuyệt lời mời của mấy chiến đội ngon nghẻ ở nước ngoài kia đúng không? Chẳng lẽ lại muốn về nước thi đấu à? Không thì cứ bảo đại thần quay đầu tìm anh mày hỏi thăm chút, nói không chừng còn có thể chiếm thế á… hehehe.”

Lục Tu Liên không tán thành “Chậc” một tiếng: “Mơ tưởng cao quá, đám đại gia quốc nội canh kĩ như vậy, tí tẹo cũng không đến lượt anh đâu.”

Tuy toàn lời nói ẩn ý nhưng cả hai đều hiểu rõ.

Tô Mễ Phi thở dài một hơi: “Cũng đúng.”

Xác thật là không đến lượt bọn họ.

Nhưng ngẫm lại lại không quá cam tâm: “Nếu hợp đồng có thù lao cao ngất ngưởng luôn thì có thành công không nhỉ?”

Lục Tu Liên: “Cái này phải đích thân hỏi anh ta chứ.”

“Anh ta” không mấy quan tâm, bình tĩnh ngồi bên cạnh nhâm nhi nước ấm.

Nói chuyện được một hồi, nhân viên công tác cuối cùng cũng đã đếm xong tiền thưởng.

Con số vừa được đưa ra, đám người vây xem đồng loạt há hốc mồm, quả nhiên chiến đội tiệm net Tinh Đức trăm trận trăm thắng, cư nhiên tích lũy những trăm ngàn, quả là vớt được một vận may nhỏ!

“Số Alipay của cậu là bao nhiêu?” Lục Tu Liên hỏi.

Theo như điều kiện đã thỏa thuận trước đó, khi bọn họ thắng khiêu chiến tiệm net, toàn bộ số tiền thưởng sẽ thuộc về Lâm Độc Nghệ.

Lục Tu Liên nhìn qua có khí chất của cậu ấm phú nhị đại siêu giàu, chút tiền nhỏ này đương nhiên không ảnh hưởng gì đến hắn, nhưng Lâm Độc Nghệ cũng không phải loại thích chiếm tiện nghi của người khác: “Cậu cứ giữ đi, đến lúc đó chuyển WeChat cho tôi 4000 là được.”

Nói xong còn không quên bổ sung một câu: “Đừng quên thanh toán cước internet.”

“Phân chia rõ thế.” Lục Tu Liên cười thầm một tiếng, “Được, lát nữa chuyển qua cho cậu.”

Lâm Độc Nghệ: “Tôi đi trước đây.”

Không hiểu vì sao, nghe Lâm Độc Nghệ thốt ra câu này, Lục Tu Liên loáng thoáng cảm thấy người này hẳn đã chờ đợi cái thời khắc tuyệt đẹp này từ lâu lắc luôn rồi. Lúc quay người rời đi còn vấp ngay cửa xém té, ai nhìn còn tưởng cậu bị thiếu ngủ trầm trọng cũng nên.

Lục Tu Liên: “…”

Quả nhiên là ngủ gật từ nãy đến giờ.

Tô Mễ Phi nghiêng người lại, dõi theo tầm mắt Lục Tu Liên theo sát thân ảnh dần mất hút ở cửa, theo bản năng hạ thấp giọng xuống: “Ê này, nếu Tông Tử thật sự chạy theo chiến đội khác thì anh mày lừa tiểu soái ca kia vào đội thay cho nó được không?”

Lục Tu Liên rốt cuộc cũng dời mắt sang người đồng đội có diện mạo siêu cấp văn nhã trước mặt: “Anh biết biểu hiện bây giờ của anh giống gì không?”

Tô Mễ Phi buộc miệng hỏi: “Giống gì?”

Lục Tu Liên: “Ông chú kì quái cố gắng bắt cóc trẻ vị thành niên.”

Tô Mễ Phi: “…”

Nhưng mà lời vừa mới nói ra, Tô Mễ Phi mới tỉnh táo lại: “Nói chứ vừa nãy anh quên hỏi tuổi nhóc đó rồi. Mà vào quán net được thì chắc là thành niên rồi đúng không?”

Lục Tu Liên bĩu môi: “Cũng có thể.”

Đừng nói tuổi, đến tên cậu hắn còn chưa biết kia kìa.

-

Lâm Độc Nghệ năm nay vừa tròn 18, quả thật là đã thành niên, nhưng bởi vì ngoại hình thật sự quá mức thanh tú, đôi khi so với tổng thể lại trẻ trung hơn tuổi thật mấy lần.

Cũng vì nguyên nhân này mà con đường làm sinh viên trao đổi ở nước ngoài của cậu gặp qua không ít phiền toái không đáng có.

Vả lại, Lâm Độc Nghệ không hề hay biết bản thân đang bị một “Ông chú kì quái” nhắm đến.

Lúc về lại khách sạn, Lâm Độc Nghệ tắm rửa sạch sẽ, ra khỏi phòng tắm thì nhanh chóng gọi cho đứa bạn tốt Lão Bàn.

Vừa rồi phải thi đấu, Lão Bàn có gọi tới vài cuộc nhưng cậu không có thời gian để bắt máy.

Tiếng chuông vừa vang lên một lúc, đối diện liền biểu diễn một màn tốc độ tay siêu cao thủ, gần như vẻn vẹn mấy giây sau đã kịp thời nhấc máy.

Giọng của Lão Bàn lập tức truyền ra khắp phòng: “Cậu sao vậy? Giờ mới chịu gọi cho tôi.”

Lâm Độc Nghệ rót nước nóng mới đun xong vào cốc: “Mới tắm xong.”

“Lúc nãy cũng tắm luôn hả?” Lão Bàn hỏi, “Tôi vừa xem qua thành tích thi đấu của cậu rồi, đang yên đang lành chạy đến đó đối chiến làm gì thế? Mấy người chiến đội tiệm net đối diện là ai, rồi cả cái đám cậu vào đánh chung nữa? Còn cả gan bắt cậu SP, không sợ bị đánh chết sao?”

“Người của KOY.” Lâm Độc Nghệ nhớ lại chiếc huy hiệu có gắn logo trên ngực Lục Tu Liên, thuận miệng đáp.

“KOY?” Lần này đến phiên Lão Bàn bối rối, “Đội nào vậy?”

“Một trong hai chiến đội đủ chỉ tiêu đăng kí cho chiến đội mới năm nay, văn bản thông báo chính thức chắc cũng sắp đăng lên rồi.” Lâm Độc Nghệ chọn một tư thế thoải mái nằm xuống gối, căn cứ vào trải nghiệm đêm nay đưa ra một đánh giá nhanh, “Tố chất chiến đội tiệm net không quá tốt nên không nhìn ra được trình độ thật sự của KOY, nhưng thực lực của toàn đội hẳn là sẽ không thấp. Chờ hoàn tất danh sách đăng kí chính thức, giải đấu quốc nội năm nay chắc chắn sẽ thú vị hơn mọi năm.”

“…” Lão Bàn hoàn toàn bất lực, “Hiếm nghe cậu đánh giá cao như vậy.”

Hắn hơi trầm tư một lát: “Khoan khoan, cậu quan tâm tình hình chiến đội mới làm gì?”

“Tôi có quan sát các chiến đội quốc nội mà. Trước mắt thì một số đội kỳ cựu lớn mạnh ít nhiều đang vướng phải vấn đề lục đục nội bộ. Tổ hợp đường dưới của AMM lâu nay đã có mâu thuẫn lẫn nhau, hệ thống sắp xếp chiến thuật của UTO cũng ỷ lại quá mức vào đồng đội.

Phiên bản này xạ thủ rất khó mở combat, hệ thống tự tạo của ZHE quả thực là rất tốt, đáng tiếc phải đối mặt với xu hướng một số tuyển thủ dần già đi, vả lại cũng không có lớp trẻ thay thế, gần như đã lâm vào giai đoạn tuyệt vọng…”

Lâm Độc Nghệ nói tới đây nhẹ nhõm thở dài một hơi, kết luận: “Nói tóm lại, trước mắt thì khu thi đấu Hoa Quốc đã ba năm liên tiếp không nắm được quán quân giải quốc tế, nếu muốn bắt lấy huy chương lần này, đại khái là vẫn cần tiêm mới gà nhà nhằm phá vỡ cục diện bế tắc. Tình hình quốc nội hiện giờ đúng thật không mấy lạc quan, vẫn phải phụ thuộc vào các câu lạc bộ tích cực hơn trong việc tìm kiếm lối thoát.”

Cách một hồi lâu, đầu bên kia điện thoại mới vang lên thanh âm của Lão Bàn: “…Cho nên lần này cậu về nước là để làm máu tươi thúc đẩy cục diện?”

“Đương nhiên không phải.” Lâm Độc Nghệ nói, “Tôi về nước để nhận bằng tốt nghiệp đại học.”

Lão Bàn nghẹn ngào, cuối cùng tức giận “Hừ” một tiếng: “Cút cút cút cút cút, cậu còn nói nhiều như vậy làm gì? Còn tưởng cậu đổi ý thi đấu chuyên nghiệp không đó.”

Lâm Độc Nghệ: “Cậu mới không hiểu, chú trọng đến tình hình quốc nội là bởi vì tôi là một người dân yêu nước.”

Lão Bàn: “Nhảm nhí (*).”

(*) Tôi tin cậu ác/ Tôi tin điều ác của cậu (我信了你的邪): Phương ngữ Hồ Bắc, thường nói sau khi nhìn thấy những điều kỳ quặc hoặc nghe những lời xúc phạm, thể hiện sự ngạc nhiên, không nói nên lời và cáu kỉnh.

Lâm Độc Nghệ cúi đầu nhìn thời gian trên đồng hồ, nhắc nhở: “Gần 10 giờ, cho cậu 5 phút nữa để nói.”

Lão Bàn hít một hơi sâu, gần như có thể tưởng tượng ra hình ảnh hắn đưa điện thoại áp sát lên miệng đầy sinh động: “Lăn a a a a a a, cái đồ tra nam vô tâm, cậu biết cả ngày nay tôi không có thời gian gọi điện mà.”

Lâm Độc Nghệ: “Cậu đừng dùng giọng điệu này chất vấn tôi, chúng ta cũng không phải loại quan hệ đó.”

Lão Bàn cười nhạo: “A, xem ra sau này cậu có mà nghe lời bạn gái răm rắp cho coi.”

Lâm Độc Nghệ: “Thật sự không có.”

Nhưng bạn trai thì chưa chắc.

Lâm Độc Nghệ ý thức được xu hướng tính dục của bản thân nên không nói sâu vào vấn đề này với Lão Bàn nữa.

Thấy đồng hồ đếm ngược còn lại vài giây, cậu để lại độc một câu “Ngày mai nói tiếp” rồi tinh chuẩn cúp cuộc gọi luôn.

Mặt khác, ở một quốc gia phía bên kia đại dương, tay cầm điện thoại của Lão Bàn khẽ run run.

Cúp… Cúp luôn rồi?

Hắn bên này cả đống sự tình quan trọng còn chưa kịp nói, người này tự dưng cúp điện thoại rồi?!

Hắn nhanh chóng gọi lại.

Một lúc sau, đống tàn dư nhận lại là âm báo vang vọng điện thoại ở phía bên kia đại dương đã bị ngắt.

Lão Bàn nhẫn nhịn, cuối cùng nhịn hết nổi: “...Mẹ kiếp!”

Lâm Độc Nghệ đã yên vị trên giường, an yên nhắm mắt.

Đại khái là bởi vì trước khi đi ngủ đối thoại với Lão Bàn, có chút mơ màng, rất nhiều hình ảnh kiếp trước dần dần hiện lên trong đầu, làm cho giấc mộng đêm nay càng trở nên viên mãn hơn.

Ánh đèn trong phòng huấn luyện nửa đêm vẫn sáng choang choang, video được phát đi phát lại nhiều lần, khung cảnh cùng đồng đội chinh chiến giải đấu thế giới, cùng với chiếc cúp vô địch được giương cao trên tay...

Những cảnh tượng tưởng chừng như xa lạ lại được tái hiện trong mơ một cách vô cùng chân thực.

Khung hình cuối cùng được lấp đầy bởi bốn bức tường trắng nơi phòng bệnh lạnh lẽo.

Bên cạnh chiến tích vinh quang của Thập Vương Triều nhiều thêm một báo cáo y tế tái nhợt.

“Với tình huống của cậu, nếu không muốn vết thương trên tay chuyển biến xấu đi, ảnh hưởng đến đời sống sinh hoạt thường ngày thì tốt nhất là không đụng đến game nữa.” Lời nói của vị y bác sĩ văng vẳng bên tai.

Ở hiện thực, Lâm Độc Nghệ chầm chậm nhéo đầu ngón tay.

(*) Lúc này vẫn đang ngủ, còn hành động của ẻm là vì vô thức thôi.

Với cương vị là một tuyển thủ chuyên nghiệp, hiển nhiên cậu biết rõ hơn ai hết, muốn theo đuổi thành công ước mơ của bản thân cần phải gánh vác những gì.

Kiếp trước, cậu vì niềm tin này mà dâng trọn nhiệt huyết, dẫn dắt chiến đội dành lấy chiếc cúp biểu trưng cho danh hiệu cao nhất, thậm chí phải trả giá bằng chính đôi tay của mình, vẽ nên một cái kết viên mãn cho mọi truy cầu và tiếc nuối.

Dốc lòng theo đuổi thứ mình muốn có rốt cuộc cũng đã toại nguyện, hiện tại may mắn được tiến vào thế giới song song hoàn toàn mới mẻ mà bản thân chưa từng chạm tới này, chuyện quan trọng nhất đương nhiên là không được lãng phí lòng tốt của ông trời, quý trọng thân thể khỏe mạnh, tận hưởng hương vị cuộc sống.

Tập trung chú ý lưu lại các tips bảo vệ sức khỏe, cố gắng quẩy đục nước đến năm 99 tuổi!