Cá Muối Cứu Thế

Chương 123




 

Tái hiện hôm qua, quay ngược thời gian, cải tạo thế giới.

Thần thuật như vậy có thể gọi là cấm thuật, cái giá thi triển rất đắt. Theo lý, ngài không còn sống mới đúng.

Giới nhìn Thần giới quen thuộc cùng với cánh tay và cẳng chân nhỏ xíu, chìm vào suy tư.

“Cuối cùng cậu cũng ra đời.”

Giới nghe thấy giọng Nữ Thần Được Mùa, ngài chợt hiểu: “Là ngài giữ lại một phần sức mạnh của ta.” Nhánh cây kia là Nữ Thần Được Mùa tặng cho Vân Thiển.

Nữ Thần Được Mùa mỉm cười dịu hiền: “Các người là đứa trẻ mà Thần Mẫu sáng thế yêu thương, ai cũng không thể thiếu.”

Không đợi Giới trả lời, bà nói tiếp: “Đáng tiếc, thời gian cậu ra đời không khéo, đã lỡ mất cô ấy rồi.”

Người Giới cứng đờ, ngài rầu rĩ nói: “Lần này, ta vốn không định quấy rầy nàng. Nàng… sống thế nào?”

Nữ Thần Được Mùa: “Không biết.”

Giới tức giận nói: “Ngài đã đồng ý giúp ta trông nom nàng ấy ——”

Nữ Thần Được Mùa nói tiếp: “Cô ấy còn chưa ra đời.”

Tiếng Giới im bặt, siết chặt nắm tay.

Nữ Thần Được Mùa đáng ghét, không ngờ tính cách còn quái đản hơn trước đây.

Nữ Thần Được Mùa ngưng mắt nhìn đứa trẻ mặt bánh bao Giới, buồn cười nói: “So với ta, ta cho rằng cậu hi vọng mình đích thân chăm sóc cô ấy hơn. Thần linh nào lại đi chăm sóc tín đồ của người khác.”

“Ta đi thăm nàng.” Giới đứng dậy. Giây kế tiếp, ngài cắm mặt xuống đất. Giới trầm mặc hồi lâu: “Chờ ta lớn thêm một chút.”

Lần này, thân thể Giới suy yếu hơn rất nhiều, bị những thần linh không biết thân phận ngài lén gọi là “Thần Hư Thận” . Ai bảo ngài có dáng vẻ mong manh yếu đuối có thể hộc máu bất cứ lúc nào. Bọn họ chỉ lén bàn tán, chưa bao giờ nói trước mặt Giới, bình thường làm việc cũng rất quan tâm ngài, dù sao cũng chỉ là một thần linh nhỏ tuổi.

Giới vốn không để ý những chuyện này, ngài đang cấp tốc tu luyện. Sau khi khôi phục một chút thần lực, ngài bèn bắt đầu quan sát thế giới gốc, vội vã muốn đi gặp Vân Thiển.

Giới: “…”

Vân Thiển đâu chỉ chưa ra đời, ba cô Vân Kiến Quốc và mẹ cô Tống Nhân Vi còn chưa quen biết nhau nữa!

Ban đầu, Giới thật sự không định nhúng tay vào chuyện thế giới nhỏ, lần này ngài đảm bảo sẽ không liên quan bất cứ chuyện gì đến cuộc sống của cô. Nhưng thời điểm nhìn Vân Kiến Quốc và Tống Nhân Vi đều yêu đương với kẻ không ra gì, lại còn có dự định kết hôn, hai bên chẳng có chút cơ hội quen biết, Giới sắp phát điên rồi.

Nếu như hai người này không ở bên nhau, Vân Thiển sẽ ra đời sao?

Vừa nghĩ tới khả năng Vân Thiển không được sinh ra, Giới không thể chịu đựng được.

Đầu tiên là Vân Kiến Quốc phát hiện bạn gái mình quen mình chỉ vì muốn ông tiếp nhận đứa trẻ trong bụng làm người đổ vỏ, sau đó là Tống Nhân Vi phát hiện bạn trai mình không những trăng hoa mà còn bắt cá mười bốn tay, bọn họ dứt khoát chia tay, quyết định sau này sẽ không tìm người yêu trong thùng rác nữa.

Hai người ở hai thành phố khác nhau, vốn không có cách nào quen biết.

Giới lật xem vô số tiểu thuyết tình yêu, cuối cùng tìm được một cách tương đối đáng tin.

Ngài giúp Vân Kiến Quốc và Tống Nhân Vi cùng trúng thưởng du lịch. Sau khi bọn họ gặp nhau ở Hải Thành, đôi bên vừa ý nhau. Tiếp đó, Tống Nhân Vi được thăng chức điều chuyển đến Thủ đô, hai người chính thức bước vào cùng điện hôn nhân, hạnh phúc mỹ mãn.

Sau khi cưới nửa năm, Tống Nhân Vi mang thai. Sức khỏe bà rất tốt, không có hiện tượng ốm nghén nào, vẫn ở tuyến đầu đấu tranh với phần tử tội phạm.

Một tháng sau, đứa bé trong bụng bà đã có linh hồn và hơi thở, Giới mới phát hiện Vân Thiển được mang thai rồi.

Kế đó, mẹ cô vẫn ở bên kia chạy như bay bắt cướp ngân hàng, ba cô trà trộn vào tổ chức xã hội đen mấy ngày mấy đêm không về.

Giới: “…”

Cặp cha mẹ này đúng là chẳng đáng tin.

May mà sức sống Vân Thiển ngoan cường, bị giày vò như vậy nhưng cũng vẫn sinh ra suôn sẻ —— trong đó không thể thiếu sự âm thầm giúp đỡ của Giới.

Tên của Vân Thiển là do ba cô lật từ điển, nhìn thấy câu “Bạch vân thiển thiển(*)” rất thi vị, bèn đặt tên cho cô là Vân Thiển.

(*) Mây trắng nhè nhẹ

Từ nhỏ, Tiểu Vân Thiển đã không chịu ngồi yên. Ông bà nội, ông bà ngoại vốn không trông nổi cô quỷ nhỏ tăng động này.

Cứ hễ bọn họ vừa đi, Tiểu Vân Thiển sẽ nghĩ mọi cách bò xuống giường, khám phá căn phòng rộng lớn.

Giới tốn công tốn sức trông chừng, chỉ sợ cô khiến mình đập đầu chết.

Đợi Vân Thiển lớn lên một chút, Giới phát hiển đặc tính tinh quái của cô càng tăng mạnh hơn.

Cô lén mang giày cao gót của mẹ đi cầu thang, nếu không phải ngài ở bên cạnh, suýt nữa cô đã lăn từ trên lầu xuống.

Rõ ràng ba mẹ cảnh cáo răn dạy nhiều lần, cô vẫn cầm nhíp chọc vào ổ cắm điện trên tường. Nếu không phải ngài kịp thời sử dụng thần lực cách điện, cô đã bị giật không nhẹ.

Cô ở nhà một mình nấu nước, lại tính đội ấm nước sôi lên đầu, may mà ngài kịp thời ngăn cản, không để Vân Thiển sau này mang mái đầu Địa Trung Hải.

Còn có rất nhiều chuyện khác, Giới khó tưởng tượng được Vân Thiển trước đây làm sao trưởng thành.

Đồng thời với việc chăm sóc Vân Thiển, ngài ở Thần giới bị Nữ Thần Được Mùa xách cổ áo đi học cái gì mà tiết học phẩm chất thần linh. Nếu không vào học, Nữ Thần Được Mùa sẽ lấy cây cào thọt ngài.

Đường đi của Diệc cũng khác, ngài không trở thành Thần Chiến Tranh mà đắc cử tộc trưởng tộc Viêm, cưới con gái tộc trưởng tộc Phù thủy biển. Mặc dù mỗi ngày bị đánh, nhưng nhìn bộ dạng của ngài có vẻ rất thoải mái, dự định sau này nếu chán quá lại làm thần linh chơi.

Thần Ánh Sáng và Thần Bóng Tối bị Giới biến thành trẻ con vóc dáng cao hơn ngài nhiều. Dưới dự dạy dỗ của Nữ Thần Được Mùa, bọn họ trở thành thần linh có phẩm chất rất tốt.

Nếu bọn họ tiếp tục như vậy, Nữ Thần Được Mùa sẽ trả lại Thần cách cho hai người.

Lúc Nữ Thần Được Mùa dẫn Giới về thần điện, câu mà bà giới thiệu với Thần Ánh Sáng và Thần Bóng Tối là : “Đây là em trai hai đứa, sức khỏe không tốt, cần săn sóc nhiều hơn.”

Giới lại có thêm hai ông anh dong dài, vô cùng phiền phức. Ngài rất hối hận không giết quách hai người này, mà đầu óc chập mạch để bọn họ tái sinh.



Trừ những chuyện đó, cuộc sống của Giới rất tốt. Nữ Thần Được Mùa thích hợp quản lý các thần linh, đối xử với ba người bọn họ giống như Thần Mẫu lúc trước.



Ngoài chương trình học thần linh và tu luyện, trong mắt Giới chỉ có Vân Thiển.

Ngài không quấy rầy cuộc sống Vân Thiển, chỉ đưa ra vài sự trợ giúp những lúc cần thiết. Sự trợ giúp mà loài người gọi là “may mắn.”

Nhưng một ngày nọ, ngài bỗng hoảng hốt, bởi vì ngài nhận được lời cầu nguyện từ Vân Thiển.

“Không thể nào, không thể nào, không thể nào!”

Sau khi xác nhận nhiều lần, Giới phát hiện không ngờ Vân Thiển lại trở thành tín đồ của ngài.

Vân Thiển không cho rằng những chuyện gia đình họ gặp được là may mắn, mà là có một người tốt bụng hoặc một vị thần tốt bụng ở sau lưng âm thầm bảo vệ họ. Cô bằng lòng chủ động cung phụng.

Giới có một chút… chỉ có một chút vui vẻ.

Sự vui vẻ kia của ngài biến mất tăm ngay khi thấy Vân Thiển làm cho ngài khung ảnh giấy trắng và cắm ba cây nhang.

Giới: “…”

Vân Thiển vẫn như vậy, tập quen là được.

Mỗi ngày, Vân Thiển đều sẽ cầu nguyện với ngài, kể những chuyện xảy ra thường nhật. Cô biết vui vẻ, biết đau lòng, biết hoang mang, biết tức giận, hoàn toàn có được cuộc sống mà người bình thường nên có.

Ngài nhìn Vân Thiển từ cô nhóc nhỏ xíu lớn lên thành thiếu nữ xinh đẹp, được biết bao bạn khác phái trong trường quan tâm.

Khiến ngài cảm thấy nhẹ nhõm là Vân Thiển chỉ một lòng học tập, không có hứng thú với chuyện người yêu.

Cứ thế, ngài nhìn Vân Thiển bước vào cấp ba, thi trường đại học và chuyên ngành mình muốn, làm được công việc yêu thích, từ từ phát ra hào quang chói lóa.

Cô như vậy đã có thể một mình tự lập, không cần ngài âm thầm bảo vệ sau lưng nữa.

Nhưng…

Giới muốn gặp Vân Thiển một lần, một lần cuối cùng.

***

“Có phải hôm nay Thiển Thiển viết văn được điểm tuyệt đối không, thầy giáo khen con có trí tưởng tượng phong phú đấy!”

Trên bàn ăn nhà họ Vân, Tống Nhân Vi gắp một chiếc chân vịt to vào chén Vân Thiển. Vân Kiến Quốc nghe vậy bèn cười: “Thật à, bé ngoan của chúng ta đã viết gì vậy, đọc lên ba nghe xem nào.”

Tiểu Vân Thiển tung tăng đi lấy bài kiểm tra, cánh tay nhỏ giơ bài văn, đọc lanh lảnh.

“Ba mẹ tôi đều là cảnh sát, mỗi ngày hai người dậy rất sớm, về nhà rất trễ…”

“Nhưng tôi không hề thấy buồn…”

“Có một người vô hình chơi cùng với tôi…”

Từ nhỏ, Vân Thiển đã phát hiện vận may của cô lớn hơn những bạn cùng trang lứa.

Vận may này ở khắp mọi nơi, hầu như diễn ra mỗi ngày, khiến cuộc sống của cô thuận buồm xuôi gió.

Đối với cuộc sống thế này, cô vẫn mang lòng cảm kích.

Nghe nói ba mẹ cô cũng có được may mắn giống cô.

Ba mẹ cô đều là cảnh sát hình sự, tính chất công việc nguy hiểm.

Mẹ cô sống sót trong một vụ nổ lớn khi truy bắt phạm nhân, người biết chuyện này đều cảm thấy khó tin.

Trong quá trình đuổi bắt tội phạm, ba cô từng sẩy chân té từ lầu cao xuống. Theo lý mà nói đây là chuyện mất mạng, nhưng sau khi té xong, ba cô lại lành lặn giống như người bình thường.

Cô vô tình nghe thấy ba mẹ lén nói chuyện.

Hai người bảo khi đó cảm giác bản thân sắp chết rồi, nhưng lại có người kéo bọn họ từ trong nguy hiểm ra.

Giống như có thần linh che chở.

Lẽ nào cô có một vị thần hộ mệnh?

Bất kể là cô hay người nhà cô gặp nguy hiểm, thần hộ mệnh ấy đều sẽ âm thầm bảo vệ cả nhà bọn họ.

Bắt đầu từ lúc đó, Vân Thiển tín ngưỡng vị thần linh không biết có tồn tại hay không này.

—— Mỗi ngày, cô đều sẽ nghiêm túc thắp hương và lạy một lạy, kể cho thần linh nghe tâm sự của mình.

“Ngài thần linh, con trai của bà Vương kế bên cứ vòi tiền bà ấy mỗi ngày. Tôi cho rằng đây là hành vi không tốt, con trai bà Vương phải tự đi làm mới đúng.”

Sau đó con trai bà Vương bỗng nhiên bị gọi nhập ngũ, mấy năm cũng chưa xuất ngũ.

Bà Vương hết sức nhẹ nhõm, bảo con trai bà đã có việc làm ổn định.

“Ngài thần linh, tôi có kỳ kinh nguyệt rồi, ngài biết kỳ kinh nguyệt là gì không? Mẹ tôi nói ăn kem nhiều quá sẽ đau bụng, tôi có thể biến thành đàn ông không, hoặc là mãi mãi không có kỳ kinh nguyệt cũng được.”

Buổi tối đó bụng cô rất ấm, về sau kỳ kinh nguyệt cũng không đau nữa.

“Ngài thần linh, gần đây tôi phát hiện trong lớp có rất nhiều bạn nam thích tôi. Bọn họ gửi thư tình cho tôi, tôi thấy lớp trưởng cũng khá được. Ba mẹ tôi cũng không quan tâm chuyện tôi yêu sớm…”

Ngày hôm sau cô lập tức nghe tin lớp trưởng chuyển trường, nghe nói là trường học giới thiệu cậu ấy với trường nào đó.

“Ngài thần linh, tôi quen biết một người bạn qua thư, anh ấy tên là Văn Tư Thành. Chúng tôi trao đổi ảnh, anh ấy là cậu bé mập mạp rất đáng yêu. Anh ấy nói nhà mình giàu lắm, tôi kể cho bạn bè nghe, bọn họ đều nói bạn qua thư đang khoác lác, bảo tôi đừng chơi với người khoác lác. Ngài nói xem tôi có nên liên lạc tiếp với anh ấy không?”



Sau đó, Vân Thiển nhìn thấy dòng tin tức trên điện thoại, lộ diện con trai triệu phú Hải Thành, đó là tấm ảnh chụp mặt nghiêng của Văn Tư Thành được người giúp việc ôm vào lòng. Tin tức kia lộ ra không bao lâu đã bị xóa bỏ ngay lập tức.

Rất nhiều chuyện đau đầu nói cho thần linh xong, qua vài ngày là được giải quyết.

Vân Thiển càng tin chắc cô có thần hộ mệnh, tín ngưỡng cũng càng trở nên thành kính.

Cứ thế, cô dần dần lớn lên, trở thành một nhà thiết kế trang sức.

Tác phẩm tốt nghiệp được một lão làng trong nghề nhìn trúng, may mắn trở thành học trò của người đó, có một khách hàng lớn cố định tên Bùi Hướng Nhu, cô ấy rất thích ý tưởng thiết kế của cô.

Chỉ cần cô không cố ý gây sự vô cớ, phát triển thêm một thời gian ngắn sẽ một bước lên mây.

Thế nhưng…

Cô vẫn cảm thấy thiếu thứ gì đó.



Vân Thiển vừa suy nghĩ kế hoạch công việc tiếp theo, vừa đứng chờ đèn tín hiệu thay đổi.

Đèn chuyển từ đỏ sang xanh, nhóm người bắt đầu di chuyển, cô cũng đi cùng.

Người hai bên vạch qua đường hòa vào nhau, hết người này đến người khác lướt qua trước mặt, nam nữ già trẻ đều có.

Một thanh niên mặc áo hoodie khiến Vân Thiển để ý.

Người ấy không nhìn cô, nhưng cô có thể cảm giác được anh ta đang nhìn mình.

Là một người rất đẹp trai, gương mặt bất cần rất được yêu thích hiện nay, vấn đề là ở dáng môi nhỉ, cảm giác trông hơi buồn bã.

Vân Thiển lướt qua vai anh.

Tầm mắt không kiềm được mà nhìn thêm vài lần…

Giới dời mắt, chỉ nhìn một lần, ngài thật sự chỉ nhìn một lần.

Ngài đứng ở đầu bên đây kiềm chế kích động muốn xoay người, không cần nhìn cũng biết Vân Thiển đã đến đầu bên kia vạch qua đường.

Đèn tín hiệu trên đỉnh đầu nhấp nháy, bắt đầu đếm ngược.

Bước chân Vân Thiển bỗng dừng lại.

Người đó, cô rất muốn làm quen người thanh niên đó.  

Cô gái tóc nâu trà bất chợt xoay người, chạy băng băng sang đối diện dưới ánh mắt sửng sốt của người qua đường

Giới dự định đợi đèn tín hiệu kết thúc đếm ngược sẽ trở lại Thần giới, chủ động ngủ say, đợi khi Thần giới hoặc Vân Thiển cần ngài thì mới tỉnh lại.

Dù sao ở đây đã không còn cái gì đáng để ngài lưu luyến.

5…

“Xin lỗi, xin lỗi, cho tôi qua!”

3…

Lần đầu tiên Vân Thiển phát hiện ngã tư đường lại dài như vậy.

2…

Cô nắm lấy tay người thanh niên kia.

“Anh này.”

1…

Anh ta kinh ngạc quay đầu.

“Nói những lời này có hơi đường đột, nhưng tôi có cơ hội mời anh uống nước không?”

Vân Thiển thấy sau khi cô nói xong, anh ta vẫn duy trì vẻ mặt hoảng hốt, thậm chí là hoảng sợ nửa phút đồng hồ, vành tai cô ửng đỏ.

“Ban nãy, lúc anh đi ngang qua tôi…”

“Bỗng nhiên tôi hiểu được ý nghĩa của tám chữ ‘Một cái liếc mắt, vạn năm tương tư’…”

“Tôi đã thích anh từ cái nhìn đầu tiên.”

Người qua đường nghe thấy những lời kia sửng sốt quay sang. Cô gái này tuy trông xinh đẹp, nhưng cũng không thể nói mấy lời ngả ngớn như vậy, sẽ bị tưởng là bệnh thần kinh đấy.

Tai Giới ù ù liên hồi.

Cho đến khi từng ngón tay Vân Thiển tuột khỏi tay ngài.

Ngài trở tay nắm lấy tay cô.

Một tiếng “Ừ” thật khẽ giống như sợ dọa cô chạy.

Giới lập tức bị Vân Thiển kéo đi về trước, cũng chẳng biết muốn dẫn ngài đi đâu.

Khóe môi Giới hơi cong lên, đường nét gương mặt trở nên dịu dàng.

Đau thương không còn tồn tại.

Người qua đướng đứng bên ngoài xem hết từ đầu đến cuối: “…”

Giới trẻ bây giờ đều cởi mở vậy sao???