Cả Người Đều Là Bảo

Chương 11




Triệu Lăng Vũ thân là một Nguyên soái, cho nên đối với rất nhiều chuyện đều vô cùng mẫn tuệ. Trên thực tế, nếu không phải biểu hiện của Nhậm Sinh đâu đâu cũng đều là sơ hở, e là y đã sớm hoài nghi thiếu niên này.

Cũng bởi vì điểm khả nghi của Nhậm Sinh rất nhiều, thiếu niên lại đối với y không có ác ý, cho nên y mới không cách nào hoài nghi Nhậm Sinh được, nhưng mà bây giờ xem ra…

“Cậu với La Đạo Sâm quan hệ như thế nào?” Đợi Nhậm Sinh đọc xong cái gọi là công pháp khó hiểu kia, Triệu Lăng Vũ đột ngột hỏi.

“La Đạo Sâm cái gì? Tui hông biết.” Nhậm Sinh lắc lắc đầu, tên này chưa từng nghe qua bao giờ.

La Đạo Sâm là tên của vị hội trưởng Thương hội Kinh Chỉ, nếu Nhậm Sinh thật sự là con trai của lão kia, làm sao có thể không biết tên cha mình? Triệu Lăng Vũ nhìn vẻ mặt mù mờ của Nhậm Sinh, nhịn không được nở nụ cười, sau đó lại duỗi cánh tay nặng nề sờ sờ đầu của cậu “Tại sao cậu lại đến chỗ tôi?” Triệu Lăng Vũ trong mắt Nhậm Sinh tương đương với một khối tức nhưỡng to đùng biết di động, bây giờ tức nhưỡng lại chủ động tiếp xúc mình, Nhậm Sinh đương nhiên lập tức vội vàng sáp đến. Bất quá Nhậm Sinh không cho phép Triệu Lăng Vũ làm loạn “lá” của mình, cho nên đưa mặt

dụi dụi bàn tay của y, sau đó dùng tay chân quấn lấy cả cánh tay “Sau khi tui tỉnh lại, mấy người kia liền đưa tui đến chỗ này, bọn họ ai cũng là người tốt hết, còn dẫn tui đi gặp Nguyên soái.” Nhậm Sinh vừa nói vừa dụi, càng dụi càng nhiệt tình.

“Cậu thích tôi đến như vậy sao?” Trước giờ Triệu Lăng Vũ vẫn không thích mỉm cười, thế nhưng nhìn động tác của Nhậm Sinh, không hiểu sao nhịn không được cong khoé miệng.

“Tui đương nhiên là thích Nguyên soái rồi, thích nhất luôn!” Nhậm Sinh quả thật chỉ hận không thể cắn Triệu Lăng Vũ mấy cái mới đã, nhưng là lại nghĩ nếu như mình cắn cỡ nào thì cũng không thể hấp thu được, mới tiếc nuối từ bỏ ý định này. Hơn nữa… lúc nãy Triệu Lăng Vũ bị mình làm cho đau ơi là đau rồi, nếu mình còn cắn y một cái nữa, vậy rất quá đáng.

Lời này… là bày tỏ sao? Đứa bé này quả thực rất lớn mật… Triệu Lăng Vũ lúc này đã muốn chắc chắn rằng Nhậm Sinh không phải là La Y – con trai độc nhất của vị hội trưởng Thương hội Kinh Chỉ kia, nếu vậy… “Cậu biết người Kayi không?”

“Đó là cái gì vậy?” Nhậm Sinh hỏi lại.

“…” Vậy là cậu ta cũng không phải người Kayi mà là nhân loại bình thường, một dị năng giả thực vật hệ vị thành niên…

Lúc trước Triệu Lăng Vũ vẫn luôn

đinh ninh cho rằng Nhậm Sinh là người Kayi mà Thương hội Kinh Chỉ gửi đến, tuy vẫn luôn bất giác xem cậu như một đứa bé chưa trưởng thành, nhưng đối với hành vi thân mật giữa hai người lại hoàn toàn thấy không có gì lạ, nhưng bây giờ… Nghĩ tới chuyện Nhậm Sinh có thể chỉ là một đứa bé mười một mười hai tuổi, khoé miệng liền run rẩy…

Về sau có lẽ y thật sự nên giữ khoảng cách với Nhậm Sinh, tránh trường hợp bản thân không khống chế được mà ‘lầm đường lạc lối’…

“À đúng rồi, hình như tui có nghe ai nói qua là người Kayi rất ngốc đúng hông? Rốt cuộc người Kayi là cái gì vậy? Bọn họ rất ngốc sao?” Nhậm Sinh đột nhiên nhớ đến trước đó từng vô tình nghe thấy những lời này.

“Tôi cũng không rõ lắm.” Triệu Lăng Vũ đưa tay kéo tấm vải làm bằng chất liệu đặc thù bên hông quấn chặt một chút– bây giờ nghĩ lại chuyện mấy hôm nay luôn bị Nhậm Sinh sờ soạng khắp cả người, ngay cả nơi riêng tư nhất cũng từng chạm vào, Triệu Lăng Vũ cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Nhậm Sinh vốn không phải là La Y, điểm này Triệu Lăng Vũ đã có thể dám chắc chắn, tuy bây giờ vẫn chưa thể xác định thân phận chân thật của Nhậm Sinh, nhưng có một điều Triệu Lăng Vũ có thể khẳng định, thiếu niên này không hề có ác ý với mình.

Nhậm

Sinh cũng không truy hỏi tiếp vấn đề kia, ngược lại nhớ tới công pháp lúc nãy vừa đọc “Công pháp mới nãy tui đọc cho Nguyên soái nghe đó, nghe có hiểu hông? Biết luyện như thế nào chưa?”

“Lúc nãy nghe nhưng không hiểu cho lắm, ai dạy cổ văn cho cậu?”

“Sư phụ tui dạy tui đó, Nguyên soái nghe hông hiểu thật hả? Chính là, tui cũng hông biết phải giải thích như thế nào nữa, ngôn ngữ ở đây rất kỳ lạ.” Nhậm Sinh nhíu mày, gương mặt trắng trẻo tràn đầy buồn bực.

Đứa nhỏ này, mấy câu nói thôi liền ‘bán mình’ một cách sạch sẽ như vậy… Triệu Lăng Vũ nở nụ cười, tiếp tục trò chuyện với cậu.

Hôm nay Triệu Lăng Vũ giống như nói đặc biệt nhiều… Bất quá, mình không có sợ đâu, dù thế nào đi nữa mình cũng sẽ không bao vờ đem chuyện mình là nhân sâm tinh, cộng với chuyện mình đã sống lâu ơi là lâu cho Nguyên soái nghe đâu. Bởi vì, mình là một củ nhân sâm tinh có tính cảnh giác rất là mạnh!!!

Nhậm Sinh trong lòng đề phòng Triệu Lăng Vũ, ngoài miệng lại đem tất cả những gì không nên nói khai ra sạch sẽ.

Triệu Lăng Vũ thông qua mấy lời của Nhậm Sinh, đã có thể “nối kết” những gì cậu trải qua, có lẽ Nhậm Sinh từ bé đã sống ở một nơi có hoàn cảnh nguyên thuỷ lại vô cùng phòng bế, hơn chỉ có một vị sư phụ sống cùng, cho nên mới

không hiểu một chút gì về hoàn cảnh cùng xã hội nhân loại, lại càng không biết sử dụng các sản phẩm công nghệ cao. Có điều, Nhậm Sinh thực chất không ngốc chút nào, ngược lại cậu rất thông minh.

Một đứa bé mười hai mười ba tuổi, trước giờ vẫn luôn sống trong hoàn cảnh nguyên thuỷ, lại có thể phản ứng như vậy đối với một thế giới hoàn toàn mới đã là vô cùng đáng quý.

Triệu Lăng Vũ trong lòng nghĩ như vậy, liền không tiếp tục truy hỏi thiếu niên lúc này đã bắt đầu nảy sinh cảnh giác, ngược lại cùng cậu thuyết minh một ít tình huống về Thủ Đô tinh, hơn nữa mượn những chuyện mới trước đây của bản thân để dạy Nhậm Sinh một vài thường thức trong cuộc sống “Hồi còn bé tôi rất thích phi hành khí, nguyên cả ngày đều đòi vào phi hành khí chơi đùa, mẹ tôi không chấp thuận, nên có lần tôi đã trộm lẻn chui vào một cái phi hành khí. Phi hành khí có hệ thống quét kiểm tra, nó nhận thấy tôi chỉ là một đứa bé, liền khởi động hình thức trò chơi, biến thành tôi chỉ có thể ở trong phi hành khí chầm chậm mà trôi nổi trên bầu trời, dù vậy nhưng cuối cùng tôi cũng điều khiển tuyến bay khống chế phi hành khí bay tới tuyến an toàn. Khi đó có vài cảnh sát giao thông tuần tra phát hiện trên tuyến an toàn có một cái phi hành khí trôi nổi cản

trở giao thông, mới ngăn lại rồi tốt bụng đưa tôi trở về nhà…”

Sư phụ đối với Nhậm Sinh rất tốt, nhưng bởi vì biết rõ số tuổi của Nhậm Sinh nên mặc dù vẻ ngoài của cậu chỉ là một đứa bé, nhưng sư phụ chưa bao giờ coi cậu như là một đứa bé thật sự mà đối đãi, nên đây cũng là lần đầu tiên có người kể chuyện cho Nhậm Sinh nghe.

“Tức nhưỡng” ôm lấy mình, “tức nhưỡng” còn kể chuyện lúc còn bé cho mình nghe… Nhậm Sinh vốn đã không cần ngủ từ rất lâu rồi, nhưng lần này không hiểu vì sao lại mơ màng dần chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Nhậm Sinh thấy toàn thân đều thoải mái thư thái hết sức, sau khi đưa thức ăn cho Triệu Lăng Vũ, liền chạy đi phim hoạt hình.

Trong lúc cậu xem phim hoạt hình thì, Triệu Lăng Vũ lại cùng mẫu thân dùng thần ngữ tiến hành trao đổi.

Mới đầu nghe được Triệu Lăng Vũ kể lại chuyện Nhậm Sinh không phải là La Y, Thẩm Thu Thạch lập tức nghĩ đến các loại khả năng như cậu ta là gián điệp vân vân, nhưng đến lúc Triệu Lăng Vũ thuật lại phản ứng của Nhậm Sinh lúc đó, bà lại nhịn không được dở khóc dở cười.

“Nếu nói vậy cậu bé kia không phải là La Y, vậy tại sao thân binh của con lại thề thốt khẳng định với ta là thân phận của Nhậm Sinh hoàn toàn

không có vấn đề?” Thẩm Thu Thạch cảm thấy khó hiểu vô cùng.

“Thử hỏi người nọ một chút sẽ biết.” Triệu Lăng Vũ nói.

“Cũng đúng.” Thẩm Thu Thạch gật đầu đồng ý, sau đó lập tức lui lại vài bước tránh né năng lượng xung động chung quanh Triệu Lăng Vũ, dùng công cụ liên lạc với vị thân binh kia để hỏi cụ thể mọi chuyện.

Ngay sau đó bọn họ liền biết được đáp án. Vị thân binh này ngay từ đầu cũng từng hoài nghi thân phận của Nhậm Sinh là giả, lúc trước còn từng tự mình âm thầm thí nghiệm mấy lượt, bằng cách nêu lên vài loại tình huống giả dối về Nguyên soái, sau đó đem một vài loại văn kiện cơ mật đặt trong tầm mắt của Nhậm Sinh, còn kèm theo một vài rắc rối hòng cản trở cậu. Kết quả Nhậm Sinh lại hoàn toàn không có một chút phản ứng nào, thành ra y đành coi Nhậm Sinh như một người Kayi bởi vì vụ nổ mà trí óc sinh ra một chút vấn đề.

“Hiện tại ngay cả thông dụng ngữ của Liên bang Nhậm Sinh cũng không rành, đừng nói đến nhận biết chữ viết, tên kia thăm dò mà ra được cái gì mới là lạ ấy chứ…” Cuối cùng Triệu Lăng Vũ cũng hiểu được tại sao lại gây nên chuyện hiểu lầm to như vậy, hoá ra là bởi vì trí óc của Nhậm Sinh rất đơn giản, cho nên dù cậu biểu hiện ra rất nhiều loại hành vi kỳ lạ, người

khác nhìn vào đều không nhịn được mà giúp cậu viện ra một cái lý do bào chữa nào đó.

“Phải đó, đứa bé kia…” Thẩm Thu Thạch nghĩ tới Nhậm Sinh, biểu tình cũng trở nên nhu hoà hơn “Chỉ sợ là nó chẳng hiểu thứ gì cả… Không đúng, nếu như cậu ấy cái gì cũng đều không hiểu, tại sao lại mặc trên người quần áo của La Y, còn ngất xỉu cạnh phế tích vụ nổ?”

“Không phải ai cũng bảo nguyên nhân vụ nổ của chiếc phi thuyền kia rất kì lạ sao? Phi thuyền của Thương hội Kinh Chỉ tất nhiên không phải loại kém chất lượng, Hạnh Phúc tinh cũng có quân đội đóng ở phụ cẩn, cho nên trường hợp gặp phải tinh tế hải tặc có thể loại bỏ, cho nên chỉ còn lại một khả năng duy nhất, chiếc phi thuyền kia có lẽ là bị người bên trong phá huỷ. Mẫu thân, La Đạo Sâm từng nói La Y là một kẻ thông minh, nói vậy có lẽ là do y không cam tâm gả cho con, nên mới huỷ đi phi thuyền nhằm đào hôn, lại kéo Nhậm Sinh làm thế thân của mình.” Trên người của Nhậm Sinh có rất nhiều thứ thuộc về La Y, cho nên có thể khẳng định La Y hoàn toàn không chết trong vụ nổ đó, nếu đúng như vậy thì cách nói này hoàn toàn hợp lý.

“Chiếc phi thuyền kia chở theo rất nhiều người, còn có đồ cưới của La Y, y dám làm như vậy…” Thẩm Thu Thạch hít sâu một hơi, nếu thật

là như vậy, vị La Y chân chính kia, có hơi đáng sợ.

“Mẫu thân, đi tra xét tư liệu về La Y, sẵn tiện cũng tra xét tư liệu của Nhậm Sinh.”

“Mẹ đã biết.” Thẩm Thu Thạch gật đầu, đột nhiên nghĩ tới gì đó thốt lên “Ấy chết, mẹ có đặt mua quần áo cùng đồ chơi cho Nhậm Sinh, lúc này chắc là họ giao hàng tới rồi, mẹ đi xem một chút, con cố gắng nghỉ ngơi đi.”

Thẩm Thu Thạch nói xong liền rời đi, Triệu Lăng Vũ một mình nằm trên giường, đột nhiên có chút buồn bực.

Mẹ mình đây là có Nhậm Sinh rồi chỉ nhớ lo cho cậu ta thôi? Cả Nhậm Sinh nữa, không phải luôn miệng nói thích mình sao? Thích mình mà lúc nào cũng nhớ đi coi phim hoạt hình đúng giờ là sao?

Mấy thứ Thẩm Thu Thạch đặt mua cho Nhậm Sinh quả thật đã được giao đến, hơn nữa còn được Triệu Bằng ký nhận.

Ấn tượng của Triệu Bằng với Nhậm Sinh rất tốt, nên sau khi ký nhận, ông liền trực tiếp mang theo mấy thứ này đưa đến chỗ của Nhậm Sinh, lại kiên nhẫn ngồi lại giải thích từng món cho Nhậm Sinh nghe.

Bất kể là đồ chơi hay người máy, đều là những thứ mà Nhậm Sinh chưa từng thấy qua bao giờ. Hơn nữa, tuổi tác của cậu tuy rằng lớn, nhưng bởi vì sinh hoạt rất đơn giản, lại không mấy khi vào xã hội từng trải, phần lớn thời gian đều là cắm rễ

vào đất rồi ngủ, cho nên tuổi tác tâm lý của cậu vẫn còn là một đứa trẻ.

Một người sống rất lâu nhưng tâm lý tuổi tác lại như đứa trẻ mà nhìn thấy đồ chơi… Nhậm Sinh hoàn toàn không có sức chống cự với mấy thứ này, thậm chí chỉ hận không thể lăn lăn trên núi đồ chơi này cho đã một phen, đối với người mang đồ chơi đến Triệu Bằng lại vô cùng cảm kích kiêm sùng bái.

“Triệu thúc thúc, người máy này biết khiêu vũ nè! Nó thiệt lợi hại quá đi! Rốt cuộc là làm như thế nào vậy?”

Lúc Thẩm Thu Thạch đến nơi, Nhậm Sinh đang đối diện một con người mặt múa chân múa tay đến vui vẻ, mà người máy kia lại học theo điệu bộ của cậu, động tác cơ hồ y hệt nhau.

“Người máy này cũng không lợi hại lắm, nói chung chỉ là đồ chơi thôi, lần sau chú mua cho con một con người máy quản gia trí năng cao ha.” Triệu Bằng hứa hẹn.

“Cảm ơn Triệu thúc thúc! Thúc thúc thật là người tốt!” Nhậm Sinh ánh mắt sáng rực.

Rõ ràng là đồ do mình mua, lại bị Triệu Bằng chiếm làm người tốt, còn được cảm ơn… Thẩm Thu Thạch trừng Triệu Bằng một cái, lập tức ngồi xuống cạnh Nhậm Sinh nói “Tiểu Nhậm, quần áo con có thử qua chưa? Này là dì dựa theo số đo của con mua cho con đó, con mặc vào xem, nhất định sẽ đẹp trai lắm!”

Vợ mình đây

là ghen tj sao? Đối tượng có vẻ như hơi không phù hợp thì phải….

Nhìn thấy Thẩm Thu Thạch lúc trước vẫn luôn bởi vì mình được hoan nghênh mà ghen tị, lần này lại bởi vì Nhậm Sinh hơi thân cận với mình một chút liền mặt co mày cáu đối với mình, Triệu Bằng quả thật dở khóc dở cười.

Bất quá, cũng lâu lắm rồi mới thấy Thẩm Thu Thạch hoạt bát tươi tắn như vậy…

Triệu Lăng Vũ nói là Nhậm Sinh rất thông mnh. Thẩm Thu Thạch thử vài lần, cũng cảm thấy như thế. Bất kể là loại tri thức nào, chỉ cần dạy Nhậm Sinh một lần, cậu liền hiểu ngay lập tức mà không cần giảng đi giảng lại nhiều lần. Hơn nữa, mấy quyển sách mà bà đưa Nhậm Sinh đọc, cậu ấy chỉ nhìn thoáng qua một lần, liền có thể đọc nằm lòng… Gì mà chỉ số thông minh thấp, gì mà kẻ ngốc chứ, con dâu của bà rõ ràng là một thiên tài mới đúng…

Không được, mình không thể kêu Nhậm Sinh là con dâu được nữa, đứa bé này còn nhỏ lắm, con trai mình không thể trâu già gặm cỏ non được!

Nhân sâm tinh tuổi tác mười vạn năm lại bị coi là “cỏ non” Nhậm Sinh, lúc này đang dùng tinh thần lực quét hình đám sách đặt trước mặt mình, trong lòng lại cân nhắc phải tìm vài quyển tự điển học thuộc mới được.

Bây giờ việc cậu bức thiết phải làm là đem quyển công pháp kia phiên dịch thành thông dụng ngữ, chỉ có như vậy mới có thể giúp Triệu Lăng Vũ tự mình rèn luyện. Nếu luyện thành, vậy là Triệu Lăng Vũ không cần phải nằm liệt giường như vậy nữa, vậy liền rất tốt.

Còn về việc phải dựa vào cậu hỗ trợ…

Sau khi cảm nhận tu luyện công pháp kia phải chịu đau đớn cỡ nào, Nhậm Sinh bây giờ không dám xuống tay nữa…

=================