Cả Người Đều Là Bảo

Chương 121




“Cứ ngốc một mình hoài, chán quá đi! Tui còn chưa ăn uống được gì nè.” Nhậm Sinh quét sạch đồ ăn trước mặt – giờ ban ngày đều ở nhà người khác, vốn còn tưởng phải khắc chế thói quen ăn uống, ai dè ăn như vậy đã thấy đủ rồi.

Bảo không ăn mà còn ăn nhiều thế! Will giật giật khóe miệng, rốt cuộc nói: “Nếu ngươi muốn tới trường học thì cứ đi đi.” Giờ đám Triệu Lăng Vũ đi học một tháng, liên bang đã phải thêm đoàn thứ hai tới rồi, Nhậm Sinh vẫn cứ ngốc ở nhà, thật phiền chết đi được!

Tuy tính ra tuổi tác Nhậm Sinh không phải là nhỏ, nhưng bộ dáng cậu… Thật sự khó mà coi là người trưởng thành cho được.

“Tui đến trường học được ư? Hay là thôi đi, thầy dạy cái gì tui nghe cũng không hiểu.” Nhậm Sinh có chút mất mát, mấy ngày nay người từ liên bang phái tới luôn thảo luận về các loại tri thức học được, đáng tiếc cậu nghe như tiếng ngoài hành tinh, thậm chí chỉ có thể theo nhi tử đi học lại từ đầu.

Aiz, rốt cuộc vì sao phi hành khí lại bay lên được a… “Đương nhiên ngươi có thể tới trường học, trước kia không phải có thân phận ngụy trang rồi sao? Bàng thính sinh học viện hoàng gia.” Will cười nói, bàng thính sinh tuy không phải học sinh chính thức, nhưng muốn làm bàng thính sinh kỳ thật so

với học sinh chính quy còn khó hơn, đó là phải có gia thế mới được.

“Ừ ha!” Mắt Nhậm Sinh chợt sáng lên.

“Ngươi có thể lén đi thăm Triệu Lăng Vũ.” Will đại đế cười tủm tỉm gợi ý cho Nhậm Sinh. Tuy Nhậm Sinh hơi đơn thuần, nhưng thực lực rất mạnh, nói thật hắn không rõ vì sao đám Triệu Lăng Vũ lại không để Nhậm Sinh tới trường. “Đúng thế!” Nhậm Sinh có hơi kích động, nhưng ánh mắt nhìn qua mấy hài tử xong, ý định này lại dẹp qua một góc. Sau những chuyện đã xảy ra, cậu thật sự không dám để hai đứa nhỏ lại một mình nữa… “Mai tui đi.” Chờ đến mai, cậu sẽ bảo Triệu Lăng Vũ đưa mấy hài tử tới trường, như vậy cậu có thể tự do làm gì thì làm. Nhậm Sinh âm thầm quyết định, cùng ngày “áp bức” Triệu Lăng Vũ ra chất dinh dưỡng xong, liền tỏ vẻ muốn Triệu Lăng Vũ giúp mình đưa bốn hai tử tới trường.

“Em có phải mệt rồi không?” Triệu Lăng Vũ hỏi, tuy biểu hiện của Nhậm Sinh cứ như sinh con là chuyện nhỏ, nhưng hắn nhớ rõ lúc trước Nhậm Sinh từng khóc thút thít vì thiếu dinh dưỡng, tự nhiên giờ lại hơi lo lắng.

“Ừm, tui có hơi mệt thật.” Nhậm Sinh hơi chột dạ gật gật đầu, nhìn qua chỗ khác.

Triệu Lăng Vũ nhìn thấu cậu rồi, chỉ nghĩ Nhậm Sinh ham chơi không muốn đưa hài tử đi thôi, hắn cũng chẳng thèm để ý

làm gì, hôm sau ra cửa liền tự động mang hài tử theo, tính dẫn chúng đi nghe giảng luôn, Thẩm Thu Thạch nghe giảng vài bữa cũng mang con gái theo.

“Mẹ không am hiểu nhiều về lý luận khoa học, chủ yếu đến nghe về phong tục ngôn ngữ Nhược Á, đem con theo cũng không thành vấn đề, con gái cứ để ta tự ôm.” Thẩm Thu Thạch hôn bảo bối một cái, điều kiện ở Nhược Á vô cùng tốt, học viện hoàng gia càng là phong cảnh tú lệ, nàng tính nghỉ ngơi hai ngày, đưa con gái tới đây đi dạo.

“Mẹ, vậy mẹ nhớ để ý em cẩn thận.” Triệu Lăng Vũ lo lắng nhìn muội muội mềm oặt trong ngực mẫu thân, nghĩ thầm may mà con mình lớn nhanh không cần quá nhọc lòng.

“Ta chẳng lẽ chăm con chưa đủ tốt sao?” Thẩm Thu Thạch trừng Triệu Lăng Vũ một cái, năm đó nàng vì chăm bẵm cho hắn mà đọc rất nhiều sách, nuôi con tuyệt đối không thành vấn đề! Nhưng thật ra đứa con này của mình… Tùy tiện xách trên tay gì đó… nói thật nàng có chút bất đăc dĩ.

Thẩm Thu Thạch cẩn thận ôm con và Triệu Lăng Vũ xách theo hài tử cùng đi học viện hoàng gia học xong, Nhậm Sinh rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, sau đó bắt đầu dịch dung.

Nhờ có máy móc hỗ trợ, thiếu niên tóc đen mắt đen mau chóng đổi thành Gillington từng một thời lừng lẫy tiếng tăm trên mạng. Bất quá hiện giờ ánh

mắt Nhược Á đều đổ dồn vào liên bang nhân loại, nói vậy cậu cũng sẽ không quá gây chú ý.

Xử lý xong, Nhậm Sinh vui vẻ rạo rực ra cửa, sau đó lấy ra một phi hành khí nhỏ từ gara, chuyển chế độ điều khiển từ tự động sáng thủ công, trực tiếp phóng lên không trung.

Nhậm Sinh điều khiển phi hành khí phóng lên cao, phút chốc xuyên qua cây đại thụ, xẹt qua các phòng ốc trên cao, khiến gương phòng hộ tự động dựng lên ào ào.

Đương nhiên, cậu vẫn rất có chừng mực, luôn tránh được các phi hành khí khác, so với thao tác linh hoạt điều khiển chiến hạm ấy mà, tuyệt đối là chuyện con cỏn.

Có điều cậu không hề hay biết, phi hành khí thoạt nhìn bình thường thậm chí hơi cũ kĩ này đã từng là chiếc mà khi còn trẻ Will đại đế thích dùng nhất, vẫn bảo dưỡng thường xuyên, còn là trào lưu ở Nhược Á một thời.

Mấy trăm năm qua đi, mẫu hình để dựa theo mà các loại nghiên cứu phát minh dần ra đời, chính là phi hành khí năm đó.

“Kia… Hình như là phi hành khí năm đó bệ hạ từng sử dụng?” Một lão nhân ngẩng lên nhìn trời, may mắn quay được một đoạn video.

“Đúng vậy, tôi vẫn còn giữ bức ảnh quý giá chụp được năm ấy này.” Một lão nhân khác nói: “Nhưng chúng ta không nên gọi là bệ hạ nữa mà hẳn là Will đại nhân.”

“Đúng

vậy, Will đại nhân… Hắn thoạt nhìn thực có sức sống.”

“Đại khái là vì sắp chào đón hai đứa bé ra đời?” Lão nhân thuận tay truyền video lên mạng.



Lúc Nhậm Sinh tới được học viện hoàng gia, trên mạng Nhược Á đã tràn ngập tin tức Hoàng đế bệ hạ mở phi hành khí đại náo không trung rồi, rất nhiều người tua tới tua lui video ý đồ vạch lỗi vi phạm giao thông, đáng tiếc, phi hành khí nhìn thì có vẻ điên điên khùng khùng, nhưng một lỗi giao thông nhỏ cũng chưa vi phạm mà…

‘Bệ hạ càng già càng dẻo dai, phô trương kỹ thuật lái phi hành khí’ – tiêu đề giật tít bay tới bay lui, nhưng đối với học sinh ban cơ giáp học viện hoàng gia một chút ảnh hưởng cũng không có, bởi vì trường học có quy định, lúc đang học không được lướt web hay lên mạng – chỉ cần hỏi giáo viên, như vậy có thể hòa mạng nội bộ, nguồn thông tin cũng không bị hạn chế.

Tudono chính là một học sinh thuộc ban này, là người tộc Ordan, dáng người phi thường cao lớn, rõ ràng mới 16 tuổi, vậy mà so với người trưởng thành còn muốn trưởng thành hơn, chiều cao sắp đạt mức 2m5.

Rất nhiều năm về trước, người Ordan vì thân thể cường đại mà dị năng cấp thấp nên ở Nhược Á thường bị kỳ thị thậm chí tẩy chay, nhưng gần đây, do năng lực sinh dục mạnh hơn các chủng

tộc khác trên Nhược Á mà càng ngày càng được hoan nghênh, Tudono chính là người Ordan duy nhất theo học tại học viện hoàng gia.

Thân hình quá cao lớn khiến hắn lúc nào cũng như hạc lạc giữa bầy gà, cũng chả có bằng hữu gì, nghe giảng lúc nào cũng phải ngồi cuối cùng,

“a1, b2, a4, d6, c4, a3, b2, c4, d3,…” Tudono vừa lẩm bẩm vừa ấn ấn lên màn hình ảo. Đột nhiên phát hiện bên cạnh hắn có một nam hài vóc dáng nhỏ nhắn, hơn nữa còn thản nhiên ngồi xuống cạnh hắn.

Tudono phân tâm nhìn nam hài này, sau đó màn hình phía trước đột nhiên phát ra một tiếng cảnh báo chói tai – hắn ấn sai nút rồi!

Tudono tức khắc thấy có chút hụt hẫng, dị năng hắn không cao, tinh thần lực cũng thấp, cơ bản không có cách nào dùng tinh thần lực điều khiển cơ giáp, cần phải biết phối hợp các nút, thế mà động tác của hắn còn chậm nữa, không làm sao mà nối liền nút được…

Bây giờ hắn đã là học sinh kém nhất lớp rồi a…

“Phải công kích xong mấy mục tiêu trên phiến đá?” Nhậm Sinh tò mò nhìn về phía người cao to.

“Đúng vậy,” Tudono gật đầu, ánh mắt dừng trên người thiếu niên, “Đáng tiếc tôi quá vô dụng, căn bản cũng làm không xong.”

“Không đâu, không phải vẫn làm tốt đó sao? Luyện nhiều thì động tác tự khắc nhanh lên thôi.” Nhậm Sinh nói.

Đây

là lần đầu tiên Tudono được người khác cổ vũ: “Thật chứ?”

“Đương nhiên rồi!” Nhậm Sinh tiếp: “Cứ luyện nhiều vào, tốc độ tăng dần là sẽ làm được tốt.” Vừa nói, Nhậm Sinh vừa cầm máy Tudono qua, sau đó ấn xuống một đường chuẩn xác nối các nút.

“Tôi nhất định sẽ cố gắng.” Tudono gật đầu, lại có chút tò mò, “Trước đây chưa từng thấy cậu, cậu là ai?” Học sinh ban cơ giáp hắn đều biết, lại chưa từng gặp qua người này… Bất quá, người này sao vẫn thấy quen thế nhỉ?

“Bàng thính sinh, về sau sẽ đến đây nghe giảng.” Nhậm SInh đáp.

“Bàng thính sinh? Đúng rồi, vậy cậu không phải Gillington sao?” Tudono đột nhiên có chút kích động: “Cậu là thần tượng tôi sùng bái thứ hai đó, có thể dạy tôi điều khiển cơ giáp được không?”

“Vậy người cậu sùng bái nhất là ai?” Nhậm Sinh nhịn không được hỏi.

“Đương nhiên là tiểu vương tử tóc đen điều khiển cơ giáp đánh bại Chapman rồi, lợi hại như vậy, nhỏ xinh như kia, thần tượng của tôi đó!” Vẫn là tình nhân trong mộng! Người cao to như Tudono lại có vẻ thích người nhỏ xinh a? Tốt thôi, vẫn là mình mà. Ấn tượng của Nhậm Sinh về Tudono càng ngày càng tốt: “Nể tình cậu thần tượng tôi, tôi nhất định sẽ dạy cậu điều khiển cơ giáp, bất quá cậu phải nói hết sự tình

trong trường cho tôi biết.” Cậu không biết gì về trường học cả, tốt nhất tranh thủ tìm một tiểu đệ biết rõ ràng, tiện thể bổ túc một ít kiến thức đi.

Phải biết rằng, tuy rằng cậu điều khiển được đấy, nhưng thực ra nguyên lý gì đó đều không biết, chuyện sửa chữa lại càng không, cứ thế tham gia chiến đấu tuyệt đối là có hại! Nếu có thể học được hết tri thức về cơ giáp, hiểu biết từng linh kiện máy, nói không chừng lại luyện chế ra pháp khí thì sao?

Nhưng nói thì nói vậy, tức nhưỡng trên người Triệu Lăng Vũ chắc không đủ dùng đâu ha? Nhậm Sinh vô thức lại bắt đầu lo lắng, sợ mình sẽ hút khô bạn lữ mất.

Cứ thế Nhậm SInh trở thành một thành viên của học viên, cậu ngượng ngùng nhờ Triệu Lăng Vũ mang hài tử tới trường học, thường đổi lịch đan xen, hôm thì cậu ở nhà trông con, hôm thì Triệu Lăng Vũ phải đưa con theo để trông, xét thấy hắn là bàng thính sinh, phía nhà trường cũng không ý kiến gì.

Nhưng Triệu Lăng Vũ nhìn bộ dáng chột dạ của cậu thì hơi hoài nghi, hắn có hỏi qua Will thì mới biết nguyên nhân, rồi chẳng để ý làm gì – nếu Nhậm Sinh thích đi học, vậy cứ để cậu đi, hơn nữa, trên tay cậu có gắn thiết bị rồi, đừng nói là đi đâu, ngay cả đi với ai hắn cũng có thể biết rõ.

Triệu Lăng Vũ tuy lo cho Nhậm

SInh, nhưng cũng biết Nhậm Sinh không phải bùn oa oa, huống chi Nhậm Sinh tới học viện hoàng gia học, ban ngày hắn cũng học ở đó, hai người gần nhau như vậy, có nguy hiểm gì hắn vẫn qua kịp, không tồi đi? Mở định vị hiển thị vị trí của Nhậm Sinh xong, hắn bắt đầu mang hài tử đi học.

Chỉ là ý tưởng mỗi người một ngày trông con của hai người bị Thẩm Thu Thạch phản đối, nói với Triệu Lăng Vũ: “A Nhậm còn mang thai, chắc chắn rất mệt, sao con có thể để nó ôm hài tử theo được? Về sau mẹ giúp con, hài tử đưa hết đây mẹ chăm cho!”

“Tiểu muội thì sao?” Triệu Lăng Vũ sửng sốt.

“Ba con mang đi rồi!” Thẩm Thu Thạch không chút do dự đáp.

Triệu Bảo Châu cũng không phải có thể tùy tiện khuất phục như vậy, để ba hắn mang vẻ quê độ thế không thành vấn đề chứ?

“Đừng lo. Nếu ba con không chăm Bảo Châu cẩn thận, mẹ sẽ giáo huấn ổng!” Thẩm Thu Thạch nói không chút do dự.

“…” Triệu Lăng Vũ có chút thông cảm cho phụ thân rồi.

Từ khi Triệu Lăng Vũ ôm đồm chiếu cố hài tử xong, không phải mang con theo Nhậm Sinh nhẹ cả người, cậu bắt đầu mỗi ngày đều đặn đến lớp, thân thiết với tiểu đệ Tudono hơn, đồng thời sâu sắc thấu hiểu trong đầu tên cao to này có bao nhiêu chuyện chẳng tốt lành gì.

Không, phải

nói là ngu ngốc bẩm sinh thì có, cho dù ném tới Thiên Tu Chân (chỗ tiểu nhân sâm ở ngày xưa), căn cốt có tốt cũng hổng thể trụ được bao lâu a.

“Tôi thực sự đã cố gắng luyện tập lắm rồi, nhưng vẫn chẳng xi nhê, hơn nữa tốc độ không có cách nào tăng được.” Tudono chán nản nhìn Nhậm Sinh, tinh thần lực không dùng được, thế mà tốc độ tay còn không mau hơn… Cơ bắp đồ sộ trên người diệt sạch sự linh hoạt cần có rồi. (đầu óc …, tứ chi…)

Nhậm Sinh tuy thực sự thích người cao to này, nhưng đối phương cứ nhờ cậu chỉ bảo mãi thế, cậu có hơi mất kiên nhẫn rồi nha – người này còn không phải hài tử của cậu, có thời gian thà cậu dành để chơi với hài tử còn hơn! Huống chi… Cậu căn bản cũng không hiểu tiểu xảo gì đó, không biết nâng cao tốc độ tay thì phải làm thế nào a… Nguyên thần cường đại, còn có thể xoẹt xoẹt mọc dài ra vô số ngón tay, còn cần nghiên cứu kỹ xảo làm gì? Bất quá, có lẽ cậu nên dùng phương pháp khác giúp đỡ Tudono ha? Đằng nào lúc trước cũng trót khen người ta rồi…

Nửa đêm, Nhậm Sinh đột nhiên đề cập chuyện tu luyện bộ luyện thể công pháp kia với Triệu Lăng Vũ. Triệu Lăng Vũ vốn được trời phú cho thân thể ẩn chứa nhiều linh lực, lại được Nhậm Sinh cho ăn linh dược, tu luyện công pháp

cực mau, đã sớm luyện mình thành kim cương bất khả xâm phạm, mà bộ công pháp như thế, hiển nhiên không thích hợp cho người khác, đến nỗi ở Tu Chân giới bị người người tranh đoạt, càng không thích hợp với địa phương mà ngay cả linh lực cũng không có này.

“Lăng Vũ, thân ái a, bảo bối a…” Nhậm Sinh sáp lại gần, chớp đôi mắt ngây thơ nhìn Triệu Lăng Vũ.

“Em muốn làm gì nào?” Triệu Lăng Vũ xoa xoa đầu Nhậm Sinh, sau đó hôn cậu một cái, trong lòng lại có thầm hô hỏng rồi, người này chắc không có ý đồ xấu gì chứ? Lần trước Nhậm Sinh nịnh nọt như vậy, chính là đòi nhét căn vào mũi hắn đi!

“Anh giúp tui nghĩ ra một phương pháp luyện thể mới được không? Cấp thấp đủ dùng là được.” Nhậm Sinh mắt trông mong nhìn Lăng Vũ, trong tay cậu chẳng có bộ nào cấp thấp hết,nhưng người như Tudono chỉ có thể luyện từ thấp đến cao thôi.

Cậu đã muốn tự mình nghĩ ra một cái, nhưng ở trường bận nghiên cứu cơ giáp, về nhà còn muốn chiếu cố hài tử, thật sự không rảnh mà. Được rồi, nguyên nhân chủ yếu vẫn là cậu không hiểu… Cậu chỉ là người ngoại đạo, tu chân công pháp làm sao chẳng liên can chi, càng đừng nói nghiên cứu nha.

“Hóa ra là chuyện này, không thành vấn đề.” Triệu Lăng Vũ yên lòng được rồi, đưa tay sờ soạng trên người

Nhậm Sinh: “A Nhậm, có muốn có dinh dưỡng không nè?”

“Muốn!” Nhậm Sinh không chút do dự nói, hút khô thì hút khô đi, cùng lắm về sau mỗi ngày cậu sẽ phơi nắng tích trữ năng lượng, làm một gốc cây tùy ý sống được ở bất cứ nơi nào, cậu thật sự không cần lo lắng quá nhiều mà. Triệu Lăng Vũ không hề chần chừ quất tới.

Nhậm Sinh nhờ Triệu Lăng Vũ nghĩ ra bộ công pháp cấp thấp là vì biết nó có thể tăng cường độ linh hoạt của cơ thể, tốt xấu gì cũng giúp Tudono hỏi chút vấn đề này nọ đi. Nhưng cậu nghĩ đơn giản thế, Triệu Lăng Vũ càng phải ngẫm kĩ nội dung trình tự cho thật thấu đáo.

Dù là nhân loại hay người Nhược Á đều đã từng có người luyện một ít công pháp, có thể tăng cường thể chất hay tăng dị năng, nhưng hiệu quả của công pháp này kia đều quá sức bình thường, hơn nữa bọn học có thể làm dị năng trở nên lớn mạnh, chứng tỏ năng lượng bên trong cũng đã biến đổi nhiều…

Vì sao ai sinh nở cũng gặp phải chút trắc trở gian nan? Còn không phải vì có quá nhiều năng lượng rối loạn trong cơ thể sao? Năng lượng tương thích với mỗi cơ thể là khác nhau, năng lượng của hài tử và cơ thể mẹ nếu bất đồng sẽ nhiễu loạn, đừng nói năng lượng không hợp người. Uẩn dưỡng dược tề chữa trị vết

thương tiềm ẩn, hơn nữa cung cấp năng lượng thuần khiết nên mới được coi như thuốc dưỡng thai. Nếu hắn có thể nghĩ ra một phương pháp luyện thể giúp hấp thu dị năng cơ bắp trong kinh mạch để tăng cường thể chất, có được một phần công năng nhất định của Uẩn dưỡng dược tề, có phải hiện trạng Nhược Á sẽ thay đổi hoàn toàn hay không?

Đan dược tuy tôt, nhưng đâu thẻ giúp được tất cả mọi người, công pháp thì khác.

Triệu Lăng Vũ vẫn luôn coi liên bang nhân loại là trách nhiệm của mình, lúc này cũng phi thường dụng tâm với bộ công pháp, ban ngày phải chăm sóc hài tử, buổi tối hắn mới có thể nghiên cứu được, vì thế không tránh khỏi, dè chừng Nhậm Sinh như trước kia.

Ngày ấy mỗi lần “cống nạp lương thực”, hắn đều tìm mọi cách trì hoãn kéo dài thời gian, như vậy mới có thể hảo hảo hưởng thụ không cần giao ra quá nhiều “lương thực nộp thuế”, nhưng bây giờ lại phải dùng chiến thuật “tốc chiến tốc thắng”.

Nhậm Sinh tức khắc liền bất mãn: “Triệu Lăng Vũ, dạo này anh có chuyện gì à?”

“Sao vậy? Còn muốn thêm một lần nữa à?” Triệu Lăng Vũ hỏi lại, chỉ nghĩ chắc Nhậm Sinh không đủ dĩnh dưỡng chăng?

“Không phải! Sao anh không để ý tới tui nữa?” Nhậm Sinh buồn bực không thôi.

“Tôi bận suy nghĩ công pháp mà.” Triệu

Lăng Vũ cười cười, lại hôn Nhậm Sinh: “Chờ nghĩ ra rồi, chúng ta sẽ thư thả hơn.” Đến lúc đó Nhậm Sinh không cần vội vàng nuôi cây luyện dược nữa, hắn cũng có thể đỡ bận bịu đi, nói không chừng hai người còn có thể ra ngoài hưởng tuần trăng mật luôn được ấy chớ.

Triệu Lăng Vũ nói xong tiếp tục nghiên cứu công pháp, Nhậm Sinh trợn tròn mắt, cuối cùng dứt khoát biến thành một viên tiểu nhân sâm mọc trong chậu hoa.

Hừ, Triệu Lăng Vũ không phải nói cậu có mùi hương dễ chịu, ôm cậu thoải mái lắm sao? Cậu không cho ôm nữa đâu! Triệu Lăng Vũ chẳng hề hay biết, tiếp tục nghiên cứu.

Tiểu nhân sâm trong chậu hoa bị lạnh nhạt càng nhàm chán, cuối cùng hít sâu một hơi, bay ra khỏi chậu hoa chạy tới, sau đó nhảy lên đầu Triệu Lăng Vũ, quấn quýt với tóc hắn, lúc này mới chậm rãi ngủ, đến nỗi Triệu Lăng Vũ sau lại không cẩn thận rụng một ít tóc gì đó… Cái này là ngoài ý muốn nha!

Triệu Lăng Vũ nghiên cứu ra công pháp này, mất gần một tháng trời ròng rã, cuối cùng từ kinh nghiệm tu luyện của mình lọc ra một ít đơn giản nhất tổ hợp lại với nhau, viết thành một bộ hoàn thiện.

Đương nhiên, hắn cũng không dám chắc bộ công pháp này có thực sự tốt hay không, nếu vậy, để Nhậm Sinh đưa cho Tudono luyện thử cũng tốt, ai

kêu hắn cả ngày không có việc gì làm cứ bám riết lấy Nhậm Sinh làm chi.

Nhậm Sinh cầm được trên tay rồi, thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Về sau anh sẽ không lơ tui nữa chứ?” Thời gian song tu phải dài hơn, cần thiết lắm đó!

“Tôi chắc chắn không lơ em mà.” Triệu Lăng Vũ gật đầu, hắn cũng muốn triền miên với Nhậm Sinh lắm chứ! Chưa hưởng thụ được gì đã phải phun “tức nhưỡng” ra ngoài kỳ thật hắn cũng thấy mệt nữa!

“Thế thì tốt.” Nhậm Sinh cầm công pháp, vui vẻ rạo rực đi đưa cho Tudono.

Tudono thực sự là người rất có cố gắng, hơn nữa không thể không nói, người như hắn luyện công pháp là thích hợp nhất, vì thế không lâu sau khi học viện tham gia đối kháng, tên cao to này liền trở thành một con hắc mã.

“Gillington, kỹ thuật cơ giáp Tudono nâng cao được là nhờ cậu sao?” Sự tiến bộ của hắn tất nhiên lôi kéo sự chú ý của người khác, điều này khiến những người trước kia không để Gillington vào mắt đều kích động, sôi nổi kéo nhau vây quanh lại đây.

“Gillington, cậu dạy tôi kỹ thuật cơ giáp đi!”

“Gillington, cậu có bí quyết gì vậy?”

“Gillington, tôi là hiệp hội trưởng cơ giáp…”



Người vây quanh Nhậm Sinh càng nhiều, Nhậm Sinh càng sốt ruột – cậu không về nhà, Triệu Lăng Vân sẽ về trước mất a! Chuyện cậu lén đi học cũng lộ tẩy đó! Không được đâu!

“Tránh ra hết cho tôi!” Một thanh âm vang dội đột nhiên vang lên, một cỗ uy thế cường đại đè ép tiến về phía Nhậm Sinh.

Những người đó tức khắc không dám động đậy gì nữa, sau đó Nhậm Sinh liền phát hiện ra, Triệu Lăng Vũ trên người còn treo mấy hài tử đang đứng xa xa.

“Lăng Vũ…” Nhậm Sinh ngượng ngùng nhìn qua.

“Về nhà thôi.” Triệu Lăng Vũ nói, Nhậm Sinh chắc ngoạn đủ rồi chứ?

“Ừm.” Nhậm Sinh chột dạ nhìn thoáng qua Triệu Lăng Vũ.

“Nguyên soái đại nhân?” Học viện hoàng gia có người nhận ra Triệu Lăng Vũ, còn xưng hô theo kiểu của nhân loại liên bang.

“Ừ, tôi tới đón vợ về nhà.” Triệu Lăng Vũ cười.

“Cho nên… Gillington chính là thiếu niên rất lợi hại kia?” Rốt cuộc có người tỉnh táo lại một chút thốt lên.

“Không sai, mấy người phải cẩn thận một chút, cậu ấy còn đang mang thai.” Triệu Lăng Vũ cười tủm tỉm.

“Lăng Vũ…” Nhậm Sinh chột dạ kêu lên một tiếng.

“Sao nào?” Triệu Lăng Vũ nén cười, sờ lên mái tóc Nhậm Sinh: “Không cần chột dạ, chẳng lẽ em còn tưởng tôi không biết em tới đây làm gì sao?”

“Anh đã sớm biết rồi?” Nhậm Sinh thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên, sau đó lại cúi đầu: “Tui thấy trống vắng đơn giản vì, tui hình như lại sắp sinh rồi…”

“…”