Nơi Dương phi ở, Phi Vũ cung cũng không lớn, thế nhưng Dương phi vô cùng thích phô trương, trang trí nơi nơi tráng lệ, không chỗ nào không nhìn thấy đồ cổ, châu báu.
Tiêu Huyên bước vào, không thèm liếc nhìn những thứ đồ bày biện chói mắt này, đi thẳng tới bên cửa sổ. Từng chồng tấu chương, điệp báo đã được đặt ngay ngắn trên bàn, đều do Vinh Khôn mang đến trước khi Tiêu Huyên đến nơi. Hắn nhìn qua một lượt, lấy ra mấy quyển buổi chiều chưa giải quyết xong xem trước.
Dương Khả Nhi ôm lấy con mèo nhỏ, ngồi xuống chiếc ghế mềm bên cạnh. Nàng nhập cung từ năm mười sáu tuổi, khoảng thời gian hai năm đã khiến nàng hiểu rõ khi nào nên nói, khi nào nên yên lặng. Hoàng đế chiều chuộng nàng, cho nàng vinh quang và địa vị, vì vậy nàng cũng nên hết sức phối hợp với hoàng đế.
Nàng vừa vuốt ve con mèo nhỏ, vừa nhìn chăm chú vào hoàng đế. Khi tập trung làm việc, toàn thân Tiêu Huyên tỏa ra hơi thở trầm ổn, bình thản, nho nhã, ngũ quan cứng nhắc được ánh đèn dầu làm cho nhu hòa đi nhiều, nhìn qua tuấn tú vô cùng.
Dương Khả Nhi nhìn đắm đuối, cười ngọt ngào, nhưng vẫn không dám quấy rầy hắn lấy một giây.
Tiêu Huyên bận rộn đến nửa đêm mới dừng lại nghỉ ngơi chốc lát. Ngẩng đầu đã thấy Dương Khả Nhi dựa vào bình phong ngáp liên tục, hắn không khỏi nở nụ cười.
“Khả Nhi?” Hắn bước tới bế nàng lên: “Mệt rồi thì ngủ đi.”
Dương Khả Nhi mơ mơ màng màng, dụi mắt nói: “Bệ hạ cũng nghỉ ngơi đi.”
Tiêu Huyên đáp lại một tiếng, đặt nàng lên giường. Cung nữ lập tức đi tới cởi áo, đắp chăn cho nàng. Dương Khả Nhi thoải mái ngáp một cái, trở mình rồi an ổn ngủ.
Tiêu Huyên ngồi bên giường nàng trong giây lát, vuốt mái tóc mềm mại của nàng, cười cười lắc đầu, sau đó đứng lên trở về bên bàn sách, tiếp tục công việc dang dở.
Sau nửa đêm, trời đổ mưa, mưa xuân, tí tách rơi trên tán lá, thấm ướt mặt đất.
Làn gió mát lạnh thổi vào qua khung cửa sổ, Tiêu Huyên buông bút, mệt mỏi chớp mắt. Vinh Khôn hầu hạ ở bên cạnh lập tức đưa tới một chén trà đặc, hắn lại lắc đầu, đi ra khỏi phòng.
Mưa không lớn lắm, đổ mình vào đất, không khí trong lành, ngay cả con người cũng tỉnh táo hơn một chút. Bầu trời đen như mực, ngọn đèn nhân gian cũng không thể soi sáng nó.
Mưa xuân lặng lẽ, sông ngòi nước lên, vạn vật sống lại, biết bao câu chuyện ngủ say cả một mùa đông lại bắt đầu một lần nữa.
Tiêu Huyên lẩm bẩm: “Còn… bảy ngày nữa phải không…”
Phải một lát sau Vinh Khôn mới hiểu được ý của hoàng thượng là thư của hoàng hậu còn bảy ngày nữa sẽ tới.
Thật là từng tháng mong chờ.
Bình minh đầu xuân đến tương đối muộn, thế nhưng từ nhỏ Lục Dĩnh Chi đã tập thành thói quen, tới đúng giờ tự nhiên tỉnh lại, làm thế nào cũng không ngủ tiếp được.
Rõ ràng ba năm nay đều là như thế này, không hiểu vì sao hôm nay lại cảm thấy đặc biệt chán chường.
Trong ánh bình minh xanh lam mờ mờ, tiếng bước chân của những cung nhân thức dậy sớm khẽ khàng đến mức sột soạt như tiếng mưa vỗ vào lá cây. Từng ngọn đèn cung đình dưới hành lang cách màn mưa có vẻ đặc biệt mơ hồ.
Hôm nay Lục Dĩnh Chi không có ý định ra ngoài, cũng lười trang điểm, chỉ mặc một bộ y phục đơn giản, tùy ý vấn tóc lên, nhàn nhã ngồi dưới song cửa sổ. Nhìn nàng như vậy giống như còn rất trẻ, có cả cảm giác yếu ớt, mệt mỏi nhất quyết không thể hiện ra trước mặt người khác.
Thiếp thân cung nữ Bảo Liên vừa bày điểm tâm vừa nói: “Hôm qua bệ hạ nghỉ lại chỗ của Dương phi. Nhưng nghe Từ công công nói, đèn dầu ở tây sương cả đêm không tắt, có lẽ bệ hạ bận rộn quốc sự nên không nghỉ.”
Lục Dĩnh Chi uống một ngụm sữa, thờ ơ nói: “Có lần nào không phải như vậy? Chờ ngày nào đó có ngoại lệ ngươi hãy nói với ta.”
Bảo Liên mất mặt một lần, lại thay đổi chủ đề, nói: “Hôm nay không phải ngày quốc công phu nhân tiến cung thăm ngài sao? Ngọ thiện nương nương muốn ăn gì?”
Lục Dĩnh Chi vẫn không hứng thú như trước: “Quay qua quay lại cũng chỉ có mấy thứ như vậy, sơn hào hải vị đã ăn ba năm, giờ cũng chẳng khác gì rau xanh cải củ nữa.”
Dù sao Bảo Liên cũng đã hầu hạ nàng ba năm, là người hiểu tâm tư chủ tử nhất: “Nương nương, nô tỳ cả gan nói một câu. Ngài luôn sa sút tinh thần như vậy cũng không phải một biện pháp. Ngài xem trong cung này, chỉ có ngài và Dương phi là lọt vào mắt của bệ hạ. Dương phi kia vẫn là một tiểu nha đầu chưa trưởng thành, bệ hạ sủng Dương phi cũng chỉ vì cảm thấy mới mẻ, tâm tư cuối cùng vẫn sẽ quay lại với ngài.” Bảo Liên hạ giọng nói: “Lần trước tới quốc công phu nhân đã nói rồi, người sẽ tìm một phương thuốc bí mật để sinh con trai của dân gian, nương nương sớm ngày sinh hạ hoàng tử. Đến lúc đó, đoạt ngôi vị hoàng hậu cũng không thành vấn đề.”
Lục Dĩnh Chi ha ha nở nụ cười, chói tai không gì sánh được.
Điều nàng không nói cho mẹ kế là, nếu không được sủng hạnh, nàng làm thế nào mang thai được?
Nàng đường đường là con gái duy nhất của quốc công Lục Hoài Dân, là hoàng quý phi của Đại Tề, là nữ nhân uy quyền nhất hậu cung. Chuyện này bảo nàng nói với người khác như thế nào, nói rằng nam nhân kia cho tới giờ chưa từng chạm vào nàng? Bằng sự kiêu ngạo tự phụ của nàng, bằng sự cao quý tôn nghiêm của nàng, bảo nàng làm thế nào nói ra miệng?
Vào cung ba năm, Tiêu Huyên chưa từng nặng lời với nàng, càng chưa từng hà khắc với nàng. Bất kể trước mặt hay sau lưng người đời, hắn luôn luôn nhã nhặn lễ nghĩa, dịu dàng săn sóc với nàng. Nói chính xác là, chỗ nào nên quan tâm, cái gì nên ban cho, hắn chưa từng keo kiệt. Thái độ đó, ai nhìn cũng tin rằng nàng là một phi tử được hoàng đế sủng ái nhất. Ngay cả Lục quốc công cũng an tâm nàng đã gả đúng người.
Thế nhưng chỉ có mình nàng biết, phía sau loại khách sáo máy móc và tận cùng xa cách này là sự đề phòng không hề che giấu mà vô số lần ban thưởng và thăng cấp cũng không bù lại được.
Còn nhớ đêm tân hôn ngày đó, Tiêu Huyên nửa cười nửa không hỏi nàng: “Ngươi đã mãn nguyện chưa?”
Năm chữ thật đơn giản, giống như sét đánh bên tai nàng, khiến nàng hoàn toàn ngẩn ngơ. Tất cả kế hoạch tốt đẹp cho cuộc sống tương lai hoàn toàn bị những lời này đánh nát.
Thật sự nàng đã hao hết tâm tư mới có thể chen vào, thật sự nàng đã gạt bỏ Tạ Chiêu Hoa. Thế nhưng không phải nàng đã bằng lòng làm thiếp đấy thôi? Với thân phận của nàng, đây đã là một sự nhượng bộ và hy sinh đến mức nào.
Thế nhưng, hắn không biết ơn dù chỉ một chút.
Mãn nguyện chưa?
Sao có thể mãn nguyện được?
Hai bọn họ cứ vậy trải qua một đêm trên giường tân hôn, trọn một đêm, hai người đều không ngủ. Tới hừng đông, Tiêu Huyên cắt tay, ném chiếc khăn trắng dính máu lên giường, sau đó chậm rãi chỉnh lại y quan, đi ra ngoài. Nàng ngồi chết lặng trên giường, chỉ nghe thấy hắn dùng giọng nói dịu dàng nhắc nhở cung nhân đừng quấy rầy nàng. Loại dịu dàng độc ác đến tận cùng đó như một con rắn siết chặt trái tim nàng.
Sự phản kích của đế vương trẻ tuổi bắt đầu sớm hơn Lục gia tưởng tượng rất nhiều. Thân thể phụ thân bắt đầu xuống dốc, nhân thủ của hoàng đế bắt đầu cắm vào Đông quân, chỉnh đốn khoa cử, một loạt quan viên mới tràn vào triều đình. Tạ gia vùng dậy nhanh chóng, huynh trưởng của Tạ Chiêu Hoa, Tạ Chiêu Du tuổi còn trẻ đã làm tới lễ bộ thượng thư. Thậm chí, rõ ràng Tạ Chiêu Hoa không ở trong cung, nhưng cô ta lại có thể điều khiển mọi chuyện từ xa. Lấy danh nghĩa của cô ta, quan phủ Tề quốc mở học đường cho nữ tử, chưng dụng chùa miếu quanh năm không được hương khói, hoàng đế nghe ý kiến của cô ta, tại những nơi thiên tai hào phóng thuê sức người trùng tu thủy lợi…
Tất cả những chuyện này khiến nàng nhận ra mối nguy hiểm.
Nàng cũng có lợi thế so với Tạ Chiêu Hoa, nàng ở bên cạnh hoàng đế.
Nữ nhân hậu cung phải làm thế nào để tranh sủng, không cần ai dạy cũng biết. Vì vậy, khi quốc công phu nhân lặng lẽ nhét một chiếc lọ vào tay nàng, nàng cũng ngầm hiểu mà thu thứ đó vào trong tay áo.
Đêm hôm đó, khi Tiêu Huyên nâng chén rượu lên, trái tim nàng cũng bắn lên đến cổ họng.
Kết quả là Tiêu Huyên đặt cái chén xuống, ngữ khí bình thản đến mức gần như lạnh lùng: “Ngươi muốn ta chạm vào ngươi đến vậy?”
Lục Dĩnh Chi vĩnh viễn sẽ không quên cảm giác như bị dội một chậu nước lạnh từ đầu đến chân đó. Nàng là kiều nữ từng chinh chiến sa trường, cuối cùng cũng biết được cảm giác khủng hoảng, sợ hãi.
Chính loại ánh mắt bình thản không yêu thích không thù hận đó, chính loại ngữ khí hờ hững dửng dưng này, làm cho người ta cảm thấy bản thân là một thứ gì đó thật tầm thường, bé nhỏ như hạt bụi.
Tiêu Huyên khẽ cười nói: “Ta sẽ không để nữ nhân khác sinh con cho ta. Ngươi có thể yên tâm, ngươi vĩnh viễn sẽ là phi tần có địa vị cao nhất.”
Nữ nhân khác? Chữ “khác” đó là chỉ nàng, Lục Dĩnh Chi, hay chỉ Tạ Chiêu Hoa?
Nghĩ tới đây, Lục Dĩnh Chi nặng nề thở dài một hơi.
Ngày đó còn quá trẻ, thiếu kiên nhẫn, suy nghĩ thật đơn giản. Hắn không chạm vào nàng, cũng không chạm vào các phi tử khác. Nàng không thể sinh con, nữ nhân khác cũng không thể, hoàng hậu chỉ là một ngai vị trống rỗng để trang trí, nàng còn hấp tấp cái gì? Cũng lắm thì thật sự để Khang thân vương lên ngôi. Đứa bé đó thật thà đôn hậu, các đại thần thích hắn cũng bởi hắn dễ thao túng. Thế nhưng Tiêu Huyên sẽ để mọi chuyện như vậy sao?
Lục Dĩnh Chi lắc lắc đầu, không định tốn tâm trí cho vấn đề này nữa, nàng còn việc quan trọng hơn cần làm. Nàng gọi Bảo Liên chuẩn bị giấy mực, định thừa dịp quốc công phu nhân còn chưa tới, viết cho hai đường huynh một phong thư. Chống đỡ bên ngoài chỉ có hai đường huynh nàng, có điều tư chất hai người bình thường, lại được nuông chiều từ bé, ngạo mạn, không thích nghe khuyên răn của nàng, đúng là vô cùng phiền phức.
Trên bầu trời mưa giăng mịt mù còn vang lên một tiếng sấm rền, mưa ngày một lớn hơn.
Lục Dĩnh Chi thoáng dừng bút, nghĩ thầm, cây đào do chính tay hoàng thượng trồng phía sau Thừa Thiên cung trong trung cung, chắc hẳn đang nở rộ chăng?
***
Tạ Hoài Mân chạy một mạch tới mái hiên.
Mùa xuân Ly quốc vì sao đột nhiên lại mưa lớn như vậy, từng hạt mưa đánh vào cơ thể còn cảm giác nhói đau. Nàng vẫy những giọt nước bám trên y phục, trong lòng bực tức không thôi. Y phục giặt hôm kia, hôm nay còn chưa khô, đúng là chẳng bằng cầm tới phòng sấy thuốc tiện tay sấy khô luôn.
Nay đã là giữa tháng Tư. Kinh thành Ly quốc ở phía Bắc, ở thành Thanh Dương có thể mặc áo đơn, ở đây vẫn còn phải mặc ba lớp. Khi Tạ Hoài Mân tới kinh thành, cây cối trong thành đều đã nảy mầm, nhìn có vẻ phồn vinh xuân sắc ngập thành. Phối hợp với kiến trúc cao lớn, hoa lệ và dân chúng quần áo gọn gàng sạch sẽ trên đường, nàng có ấn tượng tương đối tốt với kinh thành Ly quốc. Tuy bởi vì chưa kịp thích ứng với khí hậu mà cảm mạo một trận, nhưng vẫn hết lời khen ngợi nơi này trong bức thư gần nhất gửi cho Tiêu Huyên.
Hiện giờ nàng đang là y quan áo xanh trong nội y giám. Đại phu áo xanh của nội y giám còn đáng tự hào hơn cả y chính ở địa phương, nay Tạ đại phu ở trong ký túc xá của công nhân viên, hai phòng ngủ một phòng khách, mỗi tháng ngoại trừ trợ cấp cuộc sống còn được thêm mười lượng bạc. Tạ Hoài Mân tính rồi, quy đổi thành nhân dân tệ sẽ là bảy, tám nghìn, cuối cùng nàng cũng gia nhập gia tộc “mười vạn” rồi.
Liên Thành theo nàng tới kinh thành. Vị Ôn sư phụ thần bí kia cũng theo đi luôn. Nhưng hiển nhiên là Ôn đại hiệp không tình nguyện, sắc mặt rất khó ngửi, lần nào nhìn thấy Ngô Thập Tam cũng như nhìn thấy kẻ thù diệt môn vậy.
Nội y giám ở ngay bên ngoài tường thành hoàng cung, dựa vào lãnh cung, hàng xóm chính là ký túc xá tập thể của cung nữ và thái giám. Mặc dù có chút hẻo lánh nhưng trong hoàng cung cứ có người bị bệnh là các đại phu có thể có mặt kịp thời.
Tuy Tạ Hoài Mân được đề bạt vượt cấp, nhưng bởi vì là nữ đồng nghiệp, bề ngoại lại dễ nhìn nên cũng không bị những đồng nghiệp khác xa lánh, đố kỵ. Nàng vừa đến đã tự xin được đến kho sách chỉnh lý hồ sơ, nói là học tập trước rồi áp dụng vào thực tế sau, thái độ vô cùng khiêm tốn, trưởng bối còn khen ngợi nàng một phen, nói rằng cô nương này làm việc rất cẩn thận, chắc chắn.
Thật ra Tạ Hoài Mân nào có vĩ đại như vậy, nghề tay trái của nàng là viết sách, tới kho sách cũng chỉ vì tiện cho công tác biên soạn cuốn sách vĩ đại của nàng thôi, cái này gọi là gần quan được ban lộc. Trương Thu Dương lão gia viết một quyển “Thu Dương lục bút” làm rung động toàn bộ giới y học trên giang hồ. Tương lai, nàng xuất bản một quyển “Hoài Ngọc bảo điển”, không chỉ chấn động từ triều đình đến nhân dân, mà sau này khi kiểm tra năng lực của cán bộ y tế còn có thể dùng sáng tác của nàng làm sách tham khảo, ôn tập.
Theo vị trí địa lý, kho sách hẳn được tính thuộc về phạm vi tiền đình của hoàng cung. Đồ thư quán của hoàng gia, kiến trúc cao lớn sang trọng, sưu tầm được nhiều thứ phong phú. Thiên văn, địa lý, văn học, nghệ thuật, khoa học, phi khoa học, cái gì cần đều có, chỉ riêng sách tra cứu y học đã chiếm một tầng lầu.
Để tiện cho các quan viên chính phủ công việc bận rộn, gác cổng ở ngoại đình tương đối muộn, vì vậy Tạ Hoài Mân luôn lê la ở Đồ thư quán đến gần nửa đêm mới trở về nhà.
Ban đêm yên tĩnh vô cùng, chỉ có tiếng lá cây xào xạc và tiếng ếch kêu trong hồ nước. Đèn dầu dù sao cũng không thể so với đèn điện, không đủ sáng, nhìn lâu rất mỏi mắt. Tạ Hoài Mân cuối cùng cũng quyết định được dàn ý của chương độc dược, bỏ bút xuống, đưa tay day day huyệt Thái Dương.
Gió đêm ẩm thấp phà vào mặt, đột nhiên lại khiến nàng cảm giác muốn giải quyết nỗi buồn. Tạ Hoài Mân ngáp một cái rõ to không hề để ý đến hình tượng, rồi cọ cọ mũi xuống lầu, đi ra ngoài.
Kết quả là đến khi nàng ngâm nga quay về lại phát hiện trong phòng có thêm một người.
Bóng lưng cân xứng mạnh mẽ, khí chất lạnh lẽo như sương. Không phải vị thủ trưởng đẹp trai chưa biết tên đấy sao?
Anh ta đang cúi đầu, cầm trong tay tập hồ sơ Tạ Hoài Mân mới chỉnh sửa xong. Tạ Hoài Mân tiến thối lưỡng nan, anh ta lại bỗng ngẩng đầu lên nhìn.
“Tạ đại phu.” Nam tử còn nhớ Tạ Hoài Mân: “Thì ra là ngươi.”
“Chính là hạ quan.” Tạ Hoài Mân vội vàng khom mình hành lễ. Tuy không biết chức quan của anh ta to bao nhiêu, nhưng hành lễ nhiều người ta sẽ chẳng trách vào đâu được, cẩn tắc vô áy náy mới là chân lý.
Giọng điệu của nam tử nhu hòa hơn một chút: “Đã muộn thế này còn chưa nghỉ ngơi? Ngươi đang viết gì vậy?”
Tạ Hoài Mân thành thật nói: “Hạ quan dự định biên soạn tất cả những tri thức về thảo dược từ các quốc gia từ trước đến nay thành một bộ sách y học.”
“À?” Nam tử cảm thấy hứng thú lật vài tờ: “Không ngờ ngươi lại học rộng biết nhiều như vậy.”
Tạ Hoài Mân đỏ mặt, thành thật giải thích: “Đại nhân quá khen, kiến thức của hạ quan đều đến từ sự chỉ bảo của các bậc tiền bối, kết quả của trí tuệ nhân dân. Những câu chữ này nhìn có vẻ ngắn gọn thật ra đều là kết quả sau hơn mười năm trải nghiệm thực tiễn của các bậc tiền bối. Hạ quan chỉ thu nhặt những tri thức này lại một chỗ, thêm một số kiến giải của bản thân mà thôi.”
Nam tử cong khóe miệng, buông tập sách xuống, hỏi Tạ Hoài Mân: “Nội y giám thế nào? Đã quen chưa?”
Tạ Hoài Mân ngẩn người, vội vàng nói: “Tạ đại nhân quan tâm. Trong nội y giám có vô số tiền bối học thức uyên bác, những điều hạ quan cần học nhiều vô cùng. Mà các tiền bối cũng vô cùng quan tâm tới hạ quan, cuộc sống cũng rất tốt.”
Nam tử nhìn dáng người mảnh mai sắp lùi tới bóng tối của nàng, nụ cười bất giác càng thêm rõ ràng, ngữ khí nhẹ nhàng, chậm chạp nói: “Ngươi không cần gò bó như vậy. Đây không phải thời gian làm việc, cứ coi như chúng ta đang nói chuyện phiếm là được.”
Tạ Hoài Mân nghe được những lời này, buộc lòng phải tiến lên một bước, ngẩng đầu lên, biểu thị sự phối hợp với phong độ lãnh đạo của anh ta.
Hôm nay anh ta mặc một bộ nho sam màu bạc, nhìn xa có vẻ đơn giản mộc mạc, nhìn gần dưới ánh đèn, Tạ Hoài Mân mới chú ý tới những sợi chỉ bạc tinh tế thêu nên những hoa văn tinh xảo, đương nhiên là đẹp đẽ vô cùng.
Nam tử phong thái ung dung, giơ tay nhấc chân đều có một cảm giác tôn quý hết sức tự nhiên, thật sự không biết là quan to mấy phẩm.
Trong khi Tạ Hoài Mân đang miên man suy nghĩ, nam tử đã ngồi xuống, tự rót cho mình một chén trà.
“Về chuyện điều tra cao Như Ý lọt vào cảnh nội nước ta, gần đây có một đầu mối rõ ràng.”
Tạ Hoài Mân thoáng kinh ngạc, anh ta thật sự đang nói với nàng.
“Hiện nay cảnh nội ba tỉnh Đông Nam đều đã phát hiện có người buôn bán cao Như Ý. Điều đáng mừng là thuốc này mới chỉ lưu thông trong các nhân sĩ cao cấp, còn chưa lan truyền tới nhân dân. Tuy quan viên Đại Ly ta đều bị loại thuốc cao này ăn mòn, thực khiến người ta đau lòng căm hận, thế nhưng phát hiện đúng lúc đã giúp Đại Ly chúng ta bảo vệ nhân dân không bị độc dược xâm hại. Tạ đại phu, ngươi thật sự đã lập công lớn!”
Tạ Hoài Mân thật sự không chịu được sự khen tặng của lãnh đạo thế này, xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
“Những lời khen ngợi này của đại nhân thật khiến hạ quan hoảng sợ. Hạ quan chỉ phát hiện sớm hơn một chút thôi. Điều chân chính ngăn cản loại thuốc này lưu thông chính là sự chỉ huy thỏa đáng của đại nhân.”
Nam tử cười khẽ một tiếng: “Tới kinh thành chưa được nửa tháng đã học được cách nịnh hót rồi.”
Tạ Hoài Mân vội vàng cúi đầu: “Hạ quan không dám.”
Ngón tay thon dài của nam tử gõ nhẹ vào tay ghế, đột nhiên chuyển chủ đề: “Ở kinh thành đã quen chưa?”
Tạ Hoài Mân thả lỏng một chút: “Rất tốt. Chỉ là còn chưa quen đồ ăn bên này, không đủ mặn.”
“Sao? Khẩu vị của người nước Tề nặng hơn à?”
Tạ Hoài Mân cười cười: “Hạ quan thích ăn chua cay, chỉ là khẩu vị riêng thôi. Đệ đệ của hạ quan lại không thích, thằng bé thích ăn nhạt một chút.”
Nam tử nổi hứng thú: “Ngươi còn có một đệ đệ?”
Nhắc tới đệ đệ nhà mình, tinh thần Tạ Hoài Mân phấn chấn hơn.
“Năm nay thằng bé mười một, thông minh lại hiếu học. Thằng bé không thích học y, hạ quan đưa nó đi học võ, đứa bé này nền tảng tốt, tương lai nhất định có thể có công danh.”
Nam tử hứng thú nhìn vẻ mặt rạng rỡ của nàng, mỉm cười hỏi: “Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”
Lúc này Tạ Hoài Mân mới có chút xấu hổ: “Cũng sắp tròn hai mươi rồi.”
Nam tử nói đến đây rồi không tiếp tục chủ đề này nữa. Một đại lão gia lại đi hỏi nữ hài tử nhà người ta vì sao đã nhiều tuổi như vậy còn chưa lập gia đình dường như có điểm không thích hợp.
Bên ngoài vang lên tiếng mõ tam canh, tiếng mưa còn chưa nhỏ đi, ngược lại ngày một lớn hơn.