Mỗi khi đụng chạm vào cô trước kia anh đều khinh thường, nhưng vì cái gì đột nhiên lại khác thường như vậy?
Lâm Tuyết không hiểu nỗi, khi cô tắm xong bước ra ngoài, Lăng Vũ Trạch đã không còn ở trong phòng nữa.
Để Lăng Vũ Trạch không quay lại quấy rối cô, Lâm Tuyết liền khóa trái cửa lại. Sau đó cô liền lên mạng xã hội lướt xem tin tức, ngay lập tức nhìn thấy một đoạn có nội dung liên quan đến Tống Tử Hân.
Thứ bày sắp tới, Tống Tử Hân sẽ tổ chức họp mắt Fanclub tại trung tâm thương mại sân uất nhất thành phố Hải Sơn.
Đoạn video ghi lại trước vụ tai nạn xe hơi vẫn còn lưu lại nhưng Lâm Tuyết không có ý định đưa cho Lăng Vũ Trạch nữa.
Trái tim cô đã chết, cô sẽ không cần người đàn ông này tin cô nữa.
Khi nhìn thấy tin tức này, trong đầu Lâm Tuyết lại có một ý tưởng hay ho hơn.
Lần này, cô sẽ khiến Tống Tử Hân, con hồ ly tinh đạo đức giả, không bao giờ ngóc đầu lên được nữa.
Tuần mới đến, Lâm Tuyết xuất hiện trong tập đoàn Lăng thị.
Hôm nay cô trang điểm nhẹ nhàng, mặc một chiếc váy dài qua gối, nhìn bên ngoài thật sự rất tươi tắn.
Khi Lâm Tuyết chuẩn bị bước vào thang máy, cửa thang máy mở ra, đôi nam nữ trước mắt đều sửng sốt khi nhìn thấy Lâm Tuyết.
Lăng Vũ Trạch mở miệng:”Em đến tìm anh sao?”
Tống Tử Hân ngước đôi mắt quyến rũ nhìn Lâm Tuyết, sau đó từ từ rút bàn tay đang nắm lấy cánh tay Lăng Vũ Trạch về.
“Lâm tiểu thư, cô đừng hiểu nhầm, tôi chỉ đến đây để bàn chuyện hợp tác với Vũ Trạch.”
“Hừ, gấp gáp giải thích như vậy là do chột dạ sao?”
Lâm Tuyết nhếch đôi môi hồng hào, nhẹ nhàng mỉm cười, trong khi sắc mặt Tống Tử Hân có chút khó coi.
Hiện tại đang là thời gian nghỉ trưa, nhân viên đi lại rất đông đúc, hơn nữa còn đang đúng ở thang máy, người nhìn xem rất nhiều.
“Lâm tiểu thư, đừng nói ra những lời ác ý như vậy.”
“Tôi không cần cô dạy tôi cách nói chuyện.”
“Cô…”
Tống Tử Hân tức giận nhưng phải kìm nén lại để duy trì hình ảnh có phần tổn hại của mình trước mặt mọi người.
Nhìn dáng vẻ kìm nén của Tống Tử Hân, Lâm Tuyết cảm thấy vô cùng thoải mái, cô nhìn về phía Lăng Vũ Trạch vẫn đang im lặng đứng bên cạnh.
“Tôi có chuyện muốn tìm anh, nhưng hình như anh đàn muốn ra ngoài cùng tiểu tam của mình phải không?”
Trước mặt mọi người, Lâm Tuyết thực sự đã trực tiếp nói ra Tống Tử Hân là tình nhân của Lăng Vũ Trạch, còn gọi cô là tiểu tam. Sắc mặt của Tống Tử Hân vạn biến, cô muốn giảo biện nhưng lại sợ sau này bị vả mặt.
Cô ta luôn mộng tưởng được leo lên giường với Lăng Vũ Trạch, nếu như bây giời giải thích giữa họ chỉ là bạn bè, sau này sao cô có thể làm Lăng phu nhân.
“Cô Tống, cô thiếu đàn ông sao? Hay là ở bên một người đàn ông đã có vợ khiến cô cảm thấy rất thõa mãn?”
“Cô… Lâm Tuyết, đừng đi quá giới hạn.”
Tống Tử Hân tức giận chỉ tay vào Lâm Tuyết tranh luận.
“Tôi và Vũ Trạch đã biết nhau trước khi anh ấy kết hôn. Nếu không có cô xen vào thì chúng tôi đã kết hôn từ lâu rồi. Lâm Tuyết, chính cô mới là tiểu tam.”
“Cô nói rằng tôi và Lăng Vũ Trạch đã kết hôn. Vì chúng tôi đã kết hôn nên người xen vào mới được gọi là tiểu tam, Hình như năng lực nhận thức của cô có vấn đề thì phải?”
Tống Tử Hân:”...”
Tống Tử Hân nghẹn lời, trong lúc nhất thời không phản bác lại được, lúng túng đỏ bừng cả khuôn mặt.
“Vũ Trạch, em có việc, em đi trước.”
Tống Tử Hân đeo kính mát lên, vội vội vàng vàng kẹp lấy đuôi hồ ly của mình rời đi.
Lâm Tuyết cực kỳ vui sướng.
Nhưng hiện tại, đây chỉ mới là bắt đầu, từ nay về sau cô sẽ làm cho Tống Tử Hân cái đồ hồ ly tinh này không còn mặt mũi gặp ai.
Lăng Vũ Trạch đứng bên cạnh thang máy, đôi mắt lạnh lùng quét qua những người xung quanh, cuối cùng dừng lại trên gương mặt đang tươi cười của Lâm Tuyết..
Lăng Vũ Trạch nhíu mày, định nói gì đó nhưng lại thôi, sau đó dừng một chút mới mở miệng:"Em muốn nói với anh chuyện gì, đi lên với anh."
Lâm Tuyết đi theo Lăng Vũ Trạch đến phòng làm việc của anh, vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi nước hoa của phụ nữ.
"Thật khó ngửi."
Cô lắc lắc tay trước mũi một cách ghê tởm.
Lăng Vũ Trạch liếc nhìn Lâm Tuyết sau đó liền mở cửa sổ thông gió.
"Tiểu Tuyết, nếu em muốn trả thù anh thì cứ làm đi, nhưng em đừng chọc tức Tống Tử Hân nữa."
Lâm Tuyết nghe lời này từ miệng người đàn ông này liền cười lạnh.
"Quả nhiên là bảo bối trong lòng anh, nhìn thấy liền đau lòng à."
Lăng Vũ Trạch liền chau mày:"Dù sao thì em cũng đừng chọc vào Tống Tử Hân nữa, sẽ không tốt cho em đâu."
"Ha… Lăng Vũ Trạch anh nói cũng không xem lại là ai trêu chọc ai? Tôi vì sao mất con, vì sao lại bị xe đâm vào, là máu của tôi đổ xuống nhiều như vậy, anh không thấy sao?"
Nghe những lời này của Lâm Tuyết, Lăng Vũ Trạch hạ xuống hàng mi dày.
"Anh có thể tiếp tục bao che cho người anh yêu làm chuyện xằng bậy, nhưng anh không có quyền ngăn cản tôi trả thù cho con của tôi và cho tôi."
Vứt bỏ những lời tàn nhẫn ở lại, Lâm Tuyết quay người rời đi, nhưng Lăng Vũ Trạch bước đến và ngăn cô lại.
"Lâm Tuyết, em gây chuyện đủ chưa?"
Khuôn mặt tuấn tú của Lăng Vũ Trạch lộ ra vẻ lo lắng, giọng điệu dỗ dành và dịu dàng phát ra.
"Sau này chúng ta sẽ có con, vụ tai nạn vẫn đang được điều tra, em đừng như vậy nữa."
Không khí bỗng nhiên trở nên tĩnh lặng mấy giây, sau đó liền bị phá vỡ bởi giọng cười châm biếm của Lâm Tuyết.
"Anh nghĩ là anh và tôi sẽ còn có con chung?"
Nhìn thấy ánh mắt mỉa mai của Lâm Tuyết, trái tim của Lăng Vũ Trạch như lạc vào hầm băng.
"Lăng Vũ Trạch, tôi đã nói tôi không quen biết anh, về sau cũng không muốn quen biết anh, tôi chắc chắn sẽ ly hôn với anh, nhưng không phải bây giờ."
Lời ly hôn bất ngờ rơi từ miệng của Lâm Tuyết khiến Lăng Vũ Trạch trở nên ngẩn ngơ.
"Trước đây tôi thật sự ngu ngốc, tưởng rằng chỉ cần trao tình yêu chân thành thì một ngày sẽ được anh đáp trả, anh cũng sẽ yêu tôi. Nhưng hóa ra tôi đã sai lầm, đứa trẻ không còn, ông nội cũng đã mất, hai mạng người đã đủ khiến tôi từ bỏ. Lăng Vũ Trạch, tôi không yêu anh nữa, anh không còn là giấc mơ của Lâm Tuyết này nữa."
Lời nói sắc bến của cô đồng thời làm hai trái tim đau nhói.
Lăng Vũ Trạch đã nhìn rõ ràng tình yêu Lâm Tuyết dành cho anh đã biến thành thù hân và trả thù…
Kết quả này là chính do hắn gây ra, nhưng không phải là hắn muốn thấy…