Cả Thế Giới Biết Em Yêu Anh

Chương 35: 35: Ngoại Truyện Sâu Thẳm Trái Tim Luôn Yêu Em 1




Năm mười bảy tuổi, tôi gặp một cô gái dưới hàng liễu ven hồ, cô ấy mang đến một cảm giác lạ lẫm vào trái tim tôi, và cảm giác ấy vội vã lấp đầy trái tim tôi kể từ đó.

…..

Hôm nay là ngày chào đón tân sinh viên đại học đến trường, tôi và các bạn nam cùng khóa thực hiện hướng dẫn giúp đỡ các tân sinh viên về việc hướng dẫn đăng ký và giới thiếu nhà trường theo sự chỉ đạo của nhà trường.

Tôi cũng không muốn lãng phí thời gian của mình cho những việc này, nhưng nếu tham gia hoạt động này sẽ được cộng điểm nên tôi vẫn đi.

Tôi là sinh viên năm cuối, nhin nhừng gương mặt ngây ngô, kỳ vọng vào cuộc sống đại học, trong thâm tâm tôi đặc biệt bình thản thờ ơ, không kém sự lạnh lẽo bao quanh.

Có lẽ chính những chuyện đã xảy ra năm đó đã khiến tôi thờ ơ với thế giới, ba mẹ tôi qua đời đột ngột và đau đớn như vậy, tôi vẫn không thể quên được.

Dù rằng tôi thật sự muốn loại bỏ phần ký ức tồi tệ đó ra khỏi tâm trí của mình.

Các bạn học cùng khóa đột nhiên gọi tôi với giọng điệu trâu chọc.

“Này, Lăng Vũ Trạch, cậu nhìn cô gái đằng kia kìa, quá bén.”

Tôi không có chút hứng thú nào với những gì họ nói về các cô gái sinh viên năm nhất, cũng không có ý định để ý đến, nhưng bọn họ lần này thật sự nhao nhao lên.

“Lăng Vũ Trạch, cậu nhìn xem, cô gái này thật xinh đẹp, cậu nhìn xem.”

Tôi có chút khó chịu, không muốn bị bọn họ phiền phức, tùy ý ngẩng đầu nhìn lại.

Vốn chỉ muốn nhìn lướt qua, nhưng mắt tôi cứng đờ.

Ánh nắng cuối hè rất dịu dàng, rơi xuống khuôn mặt nhớ nhắn trong ký ức của tôi, đặc biệt tươi tắn và xinh đẹp.

Tim tôi đập loạn không ngừng, cảm giác lạ lẫm kia một lần lan khắp trái tim tôi.

Là cô gái ấy.

Là cô gái tôi đã gặp dưới hàng liễu ven hồ năm tôi mười bảy tuổi.

Cô cũng là kẻ sát nhân đã gián tiếp giết chết ba mẹ tôi.



“Lăng Vũ Trạch, cậu đẹp trai nhất, câu đi hướng dẫn cô ấy làm thủ tục nhập học đi, thuận tiện giúp bọn này lấy số điện thoại của cô ấy.”

Hai bạn học nam đứng bên cạnh nói, nhưng những lời nói đối với tối chỉ có bài xích và chán ghét.

Tôi làm sao có thể giúp bọn họ lấy số điện thoại của cô ấy.

Kể từ khi sự việc đó xảy ra, tôi chưa nghĩ đến việc phái đối mặt với cô ấy như thế nào.

Tôi nói tôi có việc gấp, lập tức xoay người rời đi, nhưng từ phía sau vang lên một thanh âm quen thuộc dễ nghe.

“Lăng Vũ Trạch.”

Đó là cô ấy đang gọi tên tôi bằng một giọng nói ngọt ngào như xưa.

Tim tôi đập nhanh hơn, thậm chí tôi còn có thể nghe thấy tiếng bước chân cô ấy đang vội vã chạy về phía mình.

Lúc đó, tôi có cảm giác ngay cả cơn gió thổi qua người cũng thật ngọt ngào.

“Anh Vũ Trạch.”

Cô ấy mỉm cười chạy đến chổ tôi, phớt lờ tất cả những ánh mắt của các nam sinh khác mà nhìn tôi một cách vui vẻ và hạnh phúc.

“Vũ Trạch, cuối cùng em cũng gặp lại anh.”

Khi cô ấy nói điều này, tôi có thể cảm nhận được niềm vui của của ấy, là thật sự vui sướng.

Ánh nắng chiếu lên khuôn mặt trẻ trung và tràn đầy sức sống của cô, khi cô cười trông thật xinh đẹp và ngây thơ, nhưng mà tâm của tôi lại không có chút trong sáng.

Đối mặt với cô ấy,trong đầu tôi có hai âm thanh giãy giụa, nhưng cuối cùng, sự hận thù đã đánh bại mong muốn được ở bên cô.

Tôi lạnh lùng nhìn cô ấy và nói tôi không quen cô.

Khi dố tôi nhìn thấy nụ cười trên gương mặt cô ấy tùng chút từng chút rạn nứt cho đến khi tràn ngập sự cô đơn.

Tôi đi lướt qua và thậm chí có thể nghe được giọng nói đau lòng của cô ấy.



Lúc đó tôi không biêt, cô ấy khắp nơi hỏi thăm về tôi, mãi đến khi nhập học mới biết tôi đang học tại trường đại học này.

Tôi biết trái tim của tôi khao lhats được đến gần cô ấy như thế nào, nhưng lý trí mách bảo ôi không nên thích cô ấy, tôi không thể thích cô ấy.

Cô và mẹ của coo là kẻ đã sát hại ba mẹ tôi.

Tôi chỉ có thể hận cô, ngoài ra không được có chút tình càm khác.

Tôi không nghĩ ràng cô lại ưu tú như vậy, thành tích học tập từ môn phụ đến chính đều xuất sắc.

Chỉ trong vòng hai tháng nhập học, cái tên Lâm Tuyết đều được giáo viên và sinh viên ở toàn trường nhớ đến, tất nhiên là do cô đã thổ lộ tình cảm với tôi trước mặt toàn trường.

Đó là trong một buổi hoạt động lớn ở trường, cô ấy mặc một chiếc váy trắng tinh, đứng giữa sân khấu hát, giọng hát trong veo và xinh đẹp, còn cô lại càng xinh đẹp hơn.

Có rất nhiều chàng trai muốn tán tỉnh cô, nhưng trong khi đó, cô ấy cầm micro và nói trước mặt tất cả giáo viên cũng như sinh viên rằng:”Lăng Vũ Trách, em thích anh.”

Trái tim của tôi lúc đó cực kỳ rối loạn, nhưng vẻ mặt lại lạnh lùng thờ ơ.

Tôi đã cố gắng rất nhiều để kiềm nén niềm vui sắp trào ra từ sâu trong lòng, nhưng may mắn thay, nó đã bị thù hận đè nén thành công.

Đúng… tôi nên hận cô ấy, không thể thích cô ấy, sẽ không bao giờ thích cô ấy.

Nhưng tôi nghĩ tôi đã đánh giá quá cao bản thân mình.

Tôi không có khả năng để kiểm soát cảm xúc của mình.

Tôi thích cô ấy, tôi không thể buông bỏ cảm xúc dành cho cô ấy. Tình cảm này khiến tôi phải chật vật và đau khổ dằn vặt. Cô ấy đã giết ba mẹ tôi, làm sao toi có thể thích cô ấy, Tôi đang thích kẻ thù mà tôi muốn trả thù…

Trong trường có rất nhiều nam nhân cũng thích cô, nhưng không có chàng trai nào dám theo đuổi cô.

Cô ấy sẽ không bao giờ biết chính tôi đã để người ta tung ra tin đồn tôi và cô ấy đã hẹn hò riêng tư, nhưng vì là đang đi học nên tôi cố tình phớt lờ cô ấy ở trường.

Những chàng trai có ý tứ với cô, bị bối cảnh Lăng gia ép buộc, không dám theo đuổi cô nữa.

Trong những ngày cô ấy hết lòng theo đuổi tôi, cô ấy không hề biết rằng thực ra cô ấy đã được tôi bí mặt trao cho cô ấy cái danh xưng bạn gái của Lăng Vũ Trạch.