Tôi… mượn rượu làm càn, đem cô kéo vào thật chặt vào lòng ngực tôi.
Cơ thể cô thật mềm mại, làn da cũng thật mịn màng, tỏa ra một mùi thơm mê người.
Tôi hôn cô ấy nhưng cô ấy không phản kháng, là bởi vì cô ấy yêu tôi, tôi có thể cảm nhận tình yêu mãnh liệt của cô ấy dành cho tôi.
Nhưng khi chiếm hữu cô, tôi lại cố tình gọi tên Tống Tử Hân vào tai cô…
Đây chắc chắn là một tổn thương đối với cô ấy, cùng là một điều đáng buồn của tôi, vậy mà cô không hề oán trách tôi, vẫn tích cực hòa quyện cùng tôi, lấy lòng tôi.
Nhưng mà tôi thấy được cô ấy khóc.
Từ ngày ở hàng liễu ven hồ năm đó tôi đã phải lòng cô ấy, mấy năm nay, cảm xúc kia tôi luôn giấu kín trong tim hôm nay lại lan tỏa ra một cách điên cuồng thấm sâu từng thớ thịt.
Đêm tân hôn ngày đó, tôi điên cuồng muốn cô ấy bởi vì tôi thật sự rất vui mừng vì cuối cùng cô ấy cũng thuộc về tôi, cô mệt đến mức ngủ thiếp trong lòng tôi.
Cô ấy sẽ không biết rằng sau khi cô ấy ngủ say, tôi đều sẽ ôm cô vào trong lòng ngực, hôn lên má và trán của cô, sau đó tôi còn nghe được âm thanh nỉ non nho nhỏ trong miệng cô:"Vũ Trạch, em yêu anh, rất yêu, rất yêu anh…"
Thật ra tôi cũng không biết cô ấy yêu tôi đến nhường nào? Ngoài gương mặt có chút mị lực ra, tôi luôn lạnh lùng thờ ơ đối không tốt với cô. Vậy mà cô như một con thiêu thân lao vào lửa tình để trao tình yêu cho tôi, tôi thật sự không rõ.
Ba năm… tôi và Tuyết nhi đã trải qua cuộc hôn nhân ba năm.
Trong ba năm nay, Tống Tử Hân đã trở thành một ngôi sao lớn với danh tiếng cực đại.
Còn Tuyết nhi của tôi, từ đầu đến cuối tôi đều đối với cô ấy băng lãnh, tôi không về nhà ăn cơm, cũng không để ý cảm nhận của cô, thậm chí còn để Tống Tử Hân thường xuyên bên cạnh mình.
Tôi biết trong lòng Tuyết nhi của tôi sẽ cảm thấy khó chịu, nhưng điều cô ấy không biết là, thật ra mỗi đêm tôi đều ôm cô ấy ngủ, hôn lên môi cô và nói rằng:"Tuyết nhi, anh yêu em…"
Tống Tử Hân lấy ở đâu đó một số ảnh chụp và mang đến trước mặt tôi, là ảnh Tiểu Tuyết ra vào khách sạn với một người đàn ông khác. Người đàn ông đó là bạn học cũ, tôi đã rất ghét cậu ta, bởi vì trước kia ở trường học hắn ra thường xuyên ve vãn Tiểu Tuyết và có ý tứ với cô.
Tất nhiên tôi không tin Tiểu Tuyết sẽ phản bội tôi và cùng những người đàn ông khác làm cái gì, nhưng những bức ảnh này là do Tống Tử Hân mang tới nên tôi phải cùng cô ta ra vẻ đứng về phía cô ta thể hiện.
Chỉ là tôi không ngờ rằng, ngày hôm đó thật trùng hợp khi Tiểu Tuyết nhìn thấy Tống Tử Hân kéo tay tôi cùng nhau bước đi, tôi lại càng không ngờ tới, Tiểu Tuyết lại đột nhiên nói rằng cô ấy có thai.
Cô ấy mang thai đứa con của chúng tôi.
Thế nhưng Tống Tử Hân đang cùng tôi nghe cái tin tức này, tôi không thể chạy đến ôm cô ấy thể hiện hạnh phúc, tôi không thể…
Vậy mà tôi lại chất vấn cô ấy với thái độ lạnh lùng, và còn yêu cầu cô ấy phải phá thai.
Tôi thật sự như một kẻ ngu ngốc, tôi nhìn thấy được sự thất vọng, thậm chí là tuyệt vọng của Tiểu Tuyết.
Có lẽ cô ấy đã bị tôi làm tổn thương đến cực hạn, dù sao cô ấy cũng là một con người bình thường, sở dĩ cô ấy chịu đựng tôi nhiều năm như vậy là bởi vì cô ấy yêu tôi tha thiết. Còn tôi, cũng là ỷ lại vào cái tình yêu đó mà túy ý làm bậy.
Nhưng… khi kết tinh tình yêu của chúng tôi dần rời xa cơ thể cô ấy, tôi biết rằng mình đã không còn xứng đáng với tình yêu của cô ấy nữa.
Khi cô ấy nhìn tôi, đã không còn chút dịu dàng và yêu thương nào nữa, chỉ còn lại sự hận thù.
Cô ấy không còn yêu tôi nữa, thậm chí còn hận tôi…
Trái tim của tôi gần như tan vỡ, hoặc là nó đã vỡ nát mất rồi.
Tôi thật sự bắt đầu hối hận vì sao mình lại đồng ý hỗ trợ cảnh sát điều tra để giải quyết vụ án, việc tiêu diệt những thế lực tội phạm đó không phải là trách nhiệm của tôi, người mà tôi nên cố gắng hết sức để bảo vệ chính là vợ của tôi, Lâm Tuyết.
Đứa bé đã mất và bị Tống Tử Hân lấy danh nghĩa của tôi đánh sảy.
Tôi hận không thể giết người phụ nữ độc ác này, nhưng vì đại cuộc, tôi không thể không nhìn xuống.
Trước kia, trong mắt Tiểu Tuyết có quá nhiều dịu dàng và tình yêu khi cô ấy nhìn tôi, nhưng bây giờ, mọi thứ trong mắt cô đã dần phai nhạt.
Cô ấy tính toán đủ đường để tôi nhìn ra bộ mặt thật của Tống Tử Hân, nhưng tôi đã biết lâu rồi, tôi vẫn luôn biết. Nhưng vì bảo vệ cô ấy và bảo vệ cái gọi là công lý, tôi chỉ có thể giả vờ như không biết, còn cố ý chiều chuộng cô ta. Những việc này đều là vì muốn nhổ tận gốc thế lực đen tối phía sau băng đảng của cha Tống Tử Hân.
Thế nhưng là tôi không để ý tới, Tiểu Tuyết quá cố chấp và bướng bỉnh.
Cô ấy trêu chọc Tống Tử Hân, hôm đó tôi nhận điện thoại của cô ấy liền muốn đến tìm tôi, còn hiện đang ở dưới công ty.
Lúc đó tôi vô cùng bất an, khi nhìn cô ấy đi bộ từ bên đường, hình dáng của cô vẫn là hình ảnh đẹp nhất trong ký ức tuổi trẻ của tôi.
Một chiếc xe từ xa lao đến đâm vào cô ấy ngay trước mặt tôi, cô bay lên lên giống như một cánh bướm, nhưng cô ấy không có cánh, đành nặng nề rơi xuống.
Những dòng máu lan ra khiến trái tim tôi như ngừng đập.
Tôi không nhớ nổi cảm xúc của mình ngay lúc đó, tôi chỉ tỉnh lại khi bác sĩ nói rằng tính mạng cô ấy không còn nguy hiểm, lúc đó trái tim tôi cuối cùng cũng nhẹ nhõm rơi xuống.
Tiểu Tuyết tỉnh lại, câu đầu tiên cô ấy nói chính là hỏi tôi là ai.
Tôi là ai?
Tôi là người đàn ông cô ấy theo đuổi mười năm và yêu sâu đậm trong mười năm.
Thế nhưng ánh mắt cô bối rối và cảnh giác nói rằng cô ấy đã mất đi trí nhớ, lựa chọn chỉ quên đi một mình tôi.
Như một tia sét đánh ngang đầu tôi, tôi hoàn toàn hiểu được. Tuyết nhi cuả tôi, cô ấy không phải là không nhớ tôi, mà là cô ấy muốn từ bỏ tôi, quên tôi và không còn yêu tôi nữa.
Cô ấy bắt đầu trả thù tôi, khiến tôi và Tống Tử Hân khó xữ trước mặt mọi người, thậm chí còn công khai Tống Tử Hân là tiểu tam, còn tôi là kẻ ngoại tình.
Tôi biết Tống Tử Hân luôn muốn quyến rũ và sẵn sàng lên giường với tôi. Nhưng thực tế, tôi không hề động vào cô ta.
Cô ta xấu xa và độc ác như vậy, động vào tôi ngại bẩn.
Tiểu Tuyết luôn cãi nhau với tôi, không những giả vờ không quen biết, mà còn cố tình tránh mặt, phớt lờ, thậm chí còn hất bát canh bổ dưỡng mà tôi tự tay chuẩn bị cho cô.
Trái tim tôi rơi theo cái bát, bát không vỡ nhưng tim tôi vỡ nát.
Ánh mắt lạnh lùng của Tiểu Tuyết giống như những con dao sắc bén đâm thẳng vào tim tôi.
Cả thế giới này đều biết Lâm Tuyêt yêu Lăng Vũ Trạch… nhưng tình yêu của tôi dành cho cô ấy, chỉ một mình tôi biết.
Không ai biết việc giữ gìn bí mật đó đau đớn đến thế nào…
Sự trả thù của Tiểu Tuyết ngày càng tùy hứng, cô ấy ra ngoài mỗi ngày và thậm chí còn một mình đi gặp Cố Ninh, tôi biết Cố Ninh không phải người tốt.
Nhưng bây giờ tôi có nói gì đi chăng nữa, Tiểu Tuyết cũng sẽ không tin…
Cô ấy đúng là một người quá bướng bỉnh, giống như cái cách mà cô ấy yêu tôi một cách bướng bỉnh như vậy, nhưng bây giờ cô ấy lại cố chấp chống lại tôi.