"Lâm Tuyết, tôi khuyên cô vẫn nên sớm một chút cùng Lăng Vũ Trạch ký đơn ly hôn. Cô còn không nhận ra A Trạch từ lâu đã chán ghét cô đến đỉnh điểm, tại sao cứ phải bám lấy một người đàn ông không cần cô?"
Đơn ly hôn?
Lâm Tuyết có chút nghĩ không ra.
Ba năm kết hôn, cô biết Lăng Vũ Trạch không yêu cô, nhưng cô chưa từng nghe chính miệng anh nói muốn ly hôn với cô.
Hơn nữa gần đây, cô cảm nhận được rõ ràng sự cải thiện giữa mối quan hệ của họ. Nếu anh vẫn như xưa, Lăng Vũ Trạch sao có thể ân cần như vậy, còn cho người hầm canh bổ sung dưỡng chất cho thai nhi để cô uống mỗi ngày.
Tống Tử Hân nghiêng người về phía Lâm Tuyết, khuôn mặt tinh xảo quyến rũ lộ ra nụ cười mãn nguyện.
"Tuy nhiên, nếu cô bị chụp ảnh cùng người đàn ông khác lăn giường, cắm sừng anh ấy trong thời gian kết hôn, cô thậm chí đừng nghĩ đến việc nhận được một xu sau khi ly hôn."
Lâm Tuyết đứng lên, phẫn nộ trừng đôi mắt tức giận nhìn người phụ nữ đang đắc ý trước mặt:"Tống Tử Hân, đừng tưởng tôi không biết cô đã làm cái gì?"
"Vũ Trạch một ngày nào đó sẽ nhìn thấy bộ mặt hồ ly tinh của cô."
Tống Tử Hân che miệng cười duyên dáng:"Thật sao, nhưng tôi nghĩ khi Vũ Trạch nhìn thấy bộ mặt thật của tôi, sẽ còn thích tôi hơn bây giờ."
"Cô…"
Lâm Tuyết ban đầu không muốn để mắt đến Tống Tử Hân diễn kịch trước mắt cô, nhưng sự việc liên quan đến sự trong sạch của cô, cô không thể nhịn được.
Bỗng nhiên, một cơn co rút ở bụng bỗng nhiên ập đến. Lâm Tuyết chau mày, dùng tay ôm lấy bụng mình.
Nụ cười trên mặt Tống Tử Hân ngày càng đậm hơn.
"Xem ra những thứ thuốc kia đã bắt đầu có tác dụng rồi."
"Tống Tử Hân, cô nói cái gì? Cô đang có ý gì?"
Cơn đau đớn ở bụng dưới ngày càng rõ rệt hơn, Lâm Tuyết ôm bụng đổ mồ hôi lạnh ướt cả lớp áo mỏng, ngước nhìn Tống Tử Hân gặng hỏi.
Tống Tử Hân mỉm cười, đưa mắt nhìn móng tay đẹp đẽ nghịch ngợm.
"Lâm Tuyết, cô không thể ngây thơ đến mức có thể nghĩ Vũ Trạch tin tưởng cô chứ? Ôi Lâm tiểu thư, tôi đột nhiên có chút thông cảm với cô. Nói thật cho cô biết, mấy ngày nay những món canh bổ cô uống đều do Lăng Vũ Trạch cố ý căn dặn người hầu chuẩn bị cho cô không sai, nhưng mà, bên trong những bát canh ngon đó đều cho thêm một vài nguyên liệu."
"Cô đoán xem nguyên liệu đó là gì?"
Ánh mắt Tống Tử Hân trở nên dữ tợn hung ác:"Đó chính là thuốc phá thai."
"Cái gì?"
Đồng tử của Lâm Tuyết co rút dữ dội, trái tim cô đau đớn dữ dội, một dòng nước ấm trong phút chốc từ giữa hai chân cô tuôn ra.
"Lâm Tuyết, lần này thì cô cũng nên tuyệt vọng rồi đúng không? Cô nghĩ Lăng Vũ Trạch sẽ yêu cô chỉ vì một đứa trẻ sao? Đừng nói đứa trẻ cô đang mang là con hoàng, dù thật sự là con của Vũ Trạch, anh ấy cũng sẽ không quan tâm đến nó."
Lời nói của Tống Tử Hân lại giáng vào tim cô một đòn nặng nề.
"A Trạch đã nói với tôi, khi nào tên tiểu dã chủng trong bụng cô không còn, anh ấy sẽ lập tức ly hôn với cô và cưới tôi. Ba năm rồi, anh ấy mỗi ngày đều phải nhìn thấy người anh ấy chán ghét nhất đã quá đủ rồi. Lâm Tuyết, cô mở to mắt ra mà nhìn, vị trí Lăng phu nhân này chính là thuộc về Tống Tử Hân tôi."
Cơn đau này chưa bao giờ Lâm Tuyết từng trải qua, trái tim Lâm Tuyết dường như đã ngã quỵ.
Cô không bao giờ nghĩ rằng món canh bổ dưỡng mà cô vui vẻ hạnh phúc uống mấy ngày nay lại chính là chất độc chí mạng nhà anh dành cho cô.
Buộc cô phải sinh non, lại là vì muốn kết thúc đoạn hôn nhân này.
Nhưng năm qua, cô toàn tâm toàn ý để yêu người đàn ông này, nhưng cô không thể ngờ và cũng không muốn kết cục như thế này…
Lăng Vũ Trạch mang một hộp dâu tây đi vào trong sân biệt phủ họ Lăng, vừa liếc mắt qua liền nhìn thấy Lâm Tuyết đang khom lưng đau đớn, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt không còn chút huyết sắc, trắng bệch dọa người.
Ánh nắng soi rọi toàn thân thể run rẩy của cô, anh có thể nhìn thấy rõ ràng vệt máu đỏ tươi chói mắt trên đôi chân thon dài dưới lớp váy trắng của cô.
Trái tim Lăng Vũ Trạch đập mạnh, toàn thân trở nên hoảng sợ khó giải thích, vẻ mặt lạnh lùng sải bước tới.
Tống Tử Hân trưng ra bộ mặt ngây ngô vô tội bước đến gần anh:"Vũ Trạch, anh về rồi."
Lăng Vũ Trạch phớt lờ Tống Tử Hàn, ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Tuyết đang đau đớn dưới sàn nhà.
"Lâm Tuyết, cô bị sao vậy?"
Giọng nói của anh rung rung khó nhận ra, trái tim cũng run rẩy.
Nhìn thấy hộp dâu tây trong tay anh, Lâm Tuyết mở khóe môi cay đắng với nụ cười mỉa mai, nước mắt lăn dài trên hàng mi cong vút, tâm vỡ vụn.
"Anh hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì sao? Lăng Vũ Trạch, tôi cũng muốn biết chuyện gì đang xảy ra và… tại sao anh lại đối với tôi như vậy?"
Ánh mắt cô ngập tràn oán hận nhìn anh.
Nhận ra cái nhìn này tràn đầy tuyệt vọng lẫn căm hận của cô, trong lòng Lăng Vũ Trạch lạnh buốt, như thể bị rơi vào hầm băng.
"Lăng Vũ Trạch, anh quá tàn nhẫn… tôi hận anh…"