Cả Thế Giới Của Anh Chỉ Dành Cho Em

Chương 3: Cô Ấy Là Ai Không Quan Trọng.




Sáu giờ sáng hôm sau, Lạc Ninh Hinh thức dậy. Vì đêm qua gần ba giờ sáng cô mới có thể chợp mắt, nên sáng hôm nay cơ thể uể oải vì thiếu ngủ, quầng thâm trên mắt cũng xuất hiện. Làm cho gương mặt xinh đẹp của Lạc Ninh Hinh có chút tiều tụy.

Vệ sinh cá nhân sạch sẽ, Lạc Ninh Hinh ngồi vô bàn trang điểm, cô dùng mỹ phẩm che bớt vẻ mặt nhợt nhạt của mình. Cảm thấy vừa lòng, gương mặt không còn khó coi như lúc thức dậy, Lạc Ninh Hinh mới đứng lên. Cô thu xếp sách vở vào balo, rồi mở cửa đi xuống phòng ăn.

Lạc Ninh Hinh thức dậy sớm, nhưng dưới nhà ngoài người hầu thì chẳng có ai, có lẽ đêm qua bọn họ trở về nhà trễ, nên sáng nay vẫn chưa dậy. Cô ăn vội bữa sáng rồi tự mình đến trường, vì Lạc Bội Sam không muốn cho cô ngồi chung xe, nên Lạc Ninh Hinh vẫn thường đi học bằng xe buýt thông dụng.

Bảy giờ sáng, cô đã có mặt ở trường học. Hôm nay cũng là ngày cuối cô đến trường, cũng chỉ đơn giản là chào hỏi thầy cô và bạn bè mà thôi, ngoài ra không có gì là quan trọng. Đang rảo bước vào lớp học, Lạc Ninh Hinh bất ngờ bị ai đó va vào, cô loạng choạng nhưng may mắn là không ngã.

" Xin lỗi, tôi không cố ý! Cô có sao không?" Một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên.

" À không có gì đâu, tôi cũng không bị thương!" Lạc Ninh Hinh vội vàng nói, cô không phải dạng người chuyện bé xé ra to như Lạc Bội Sam.

Lúc này Lạc Ninh Hinh mới ngẩng đầu lên nhìn, trước mắt cô là một thiếu nữ rất xinh đẹp, dáng người xinh xắn. Đôi mắt đen láy, và bờ môi mọng, làm người khác phải si mê, kiều diễm đến chói cả mắt. Trên người cô ta chính là một bộ váy ngắn màu lam nhạt nhẹ nhàng, làn da trắng như tuyết như nổi bật hơn.

" Cô không sao là tốt rồi! Tôi là Lâm Như Tuyết, nếu như cô có gì không ổn,thì hãy đến Lâm Gia tìm tôi! Tôi sẽ chịu trách nhiệm tiền thuốc men cho cô!" Không sai vào đâu được, cô ta chính là Lâm Như Tuyết, người được Hứa Vân Du tráo đổi để đưa vào Lâm Gia.

" Không cần đâu, tôi ổn mà! Lâm tiểu thư đừng nghĩ ngợi gì nhiều, tôi không làm sao cả. Tôi xin phép trở về lớp trước!" Lạc Ninh Hinh lắc đầu đáp, nói xong cô bước nhanh trở về lớp học.

Lâm Như Tuyết đưa mắt nhìn theo bóng Lạc Ninh Hinh, sắc mặt của cô ta đã thay đổi ít nhiều. Không có lấy một chút thiện cảm, mà thay vào đó là vẻ kiêu ngạo thâm sâu. Mãi đến khi Lạc Ninh Hinh biến mất sau cánh cửa, cô ta mới chịu di chuyển tầm mắt.

" Lạc Ninh Hinh, chính là cô ta sao? Nhan sắc cũng tầm thường, không có gì đặc sắc cả! Có chỗ nào là hơn Lâm Như Tuyết mình?" Lâm Như Tuyết bộ dáng khinh bỉ nói khẽ, cô ta nhếch môi cao rồi cũng trở về lớp học.

Lạc Ninh Hinh vừa đi vào lớp, thì Vũ Đình người bạn thân nhất của cô, đã chạy đến ngồi ngay bên cạnh, không ngừng nao cái miệng nhỏ nói.

" Lạc Ninh Hinh, cậu biết cô gái lúc nãy là ai không? Cô ta là đại tiểu thư của Lâm Gia, cũng là hoa khôi của trường chúng ta đó. Nhưng hình như cô ta không thân thiện cho lắm, cô ta chẳng bao giờ nói chuyện chung với người khác. Lúc nào cũng kênh kiệu, làm lơ mọi người!"

" Cô ấy là ai thì cũng không liên quan tới mình, mình chỉ quan tâm đến kết quả học tập mà thôi. Những chuyện khác không quan trọng!" Lạc Ninh Hinh mỉm cười đáp.

Đúng thật là những năm cô học ở đây, cô chỉ thân thiết với duy nhất một mình Vũ Đình, còn những người khác chỉ chào hỏi cho có lệ. Đơn giản cô muốn học giỏi hơn, vì như vậy Lạc Chí Bằng và Trần Thi Thi sẽ quan tâm cô hơn một chút, bọn họ cũng sẽ bớt đay nghiến cô hơn.

" Hinh Hinh nhà mình thật là lạnh lùng mà, cô tiểu thư đó xinh xắn như vậy mà vẫn không lọt vào mắt xanh của cậu. Nhưng mà với bản tính kiêu ngạo của cô ta, thì làm sao có thể xin lỗi cậu cơ chứ? Làm mình cảm thấy thật khó hiểu mà!" Vũ Đình thắc mắc nói.

" Cậu không hiểu thì mình hiểu được sao? Cô diễn viên tương lai của tôi ơi, đừng nói chuyện của người khác mãi như thế, như vậy không tốt chút nào!" Lạc Ninh Hinh đưa tay véo nhẹ vào má Vũ Đình nói.

" Nhà thiết kế Lạc Ninh Hinh của chúng ta thật khó tính mà! Có thời gian chúng ta cùng nhau đi dạo đi, lâu lắm rồi chúng ta chưa có đến khu phố ẩm thực đó!" Vũ Đình tròn xoe mắt, ôm lấy cánh tay Lạc Ninh Hinh làm nũng.

" Được rồi, mình sẽ đi dạo cùng cậu mà! Sắp đến sinh nhật Bội Sam rồi, nên mình có hơi bận một chút, có gì mình sẽ gọi cho cậu sau!" Lạc Ninh Hinh đáp lời.

" Hinh Hinh là đáng yêu nhất!" Vũ Đình kêu lên, cô hôn chụt vào má Lạc Ninh Hinh một cái.

Sau khi chia tay bạn bè, Lạc Ninh Hinh gom đồ vật cho vào balo, cô nhẹ bước đi ra ngoài cổng trường. Đang đứng thẩn thờ bên trạm xe buýt, đột nhiên có ai đó vỗ vào vai cô.

" Lạc Ninh Hinh, em cũng đi xe buýt công cộng trở về nhà sao?" Là một chàng trai cao ráo đứng sau lưng cô hỏi, người này là học trưởng Dương Trí Viễn.

" Đúng vậy, em đang chờ xe để trở về nhà!" Lạc Ninh Hinh nở nụ cười ngại ngùng nói, với một thiếu nữ mới lớn như cô, thì chuyện này cũng rất bình thường.