Cả Thế Giới Của Anh Chỉ Dành Cho Em

Chương 364: Câm Miệng Hết Cho Tôi.




Vũ Đình không kịp trở tay, đôi mắt cô ửng đỏ, nếu như viên đá này mà trúng vào cô, thế nào cũng sẽ bị thương. Vũ Đình hoảng hốt, cô cúi đầu dùng tay che chắn.

" Bốp!" Âm thanh lớn vang lên, Vũ Đình cơ thể run lên bần bật, hai mắt cô nhắm nghiền.

Trước mặt cô là Lục Thần Vũ, lần này hắn đã đến kịp, có thể bảo vệ cho cô rồi. Hắn ôm Vũ Đình vào lòng, dùng cơ thể to lớn che chắn cho cô.

" Em không sao chứ? Mau cho anh xem!" Dù ăn trọn viên đá lớn kia, nhưng hắn dường như không hề biết đau, hắn chỉ lo lắng cho cô.

" K...không sao!" Cô lắp bắp trả lời hắn.

Đám phóng viên thấy Lục Thần Vũ mừng còn hơn bắt được vàng, bọn họ liên tục giơ máy ảnh lên chụp, bắt trọn khoảnh khắc của hai người.

" Lục thiếu, anh vì người phụ nữ này mà phản bội lại Nam Cung tiểu thư sao? Có đáng hay không?"


" Hai người dù sao cũng đã có con rồi, anh làm như vậy có suy nghĩ đến cảm nhận của hai đứa trẻ?"

" Có thể cho chúng tôi biết hai người bắt đầu cuộc tình ngang trái này từ lúc nào không?" Các câu hỏi lúc này là dành cho Lục Thần Vũ.

" Câm miệng hết cho tôi! Cút!" Đối với sự chai lì của bọn phóng viên, hắn trừng mắt gầm lên, làm cho bọn họ đổ mồ hôi hột.

Có những người bày ra một bộ mặt khinh bỉ nhìn hắn, bọn họ không biết sự tình thế nào, chỉ có thể đoán bừa đoán bậy, cho rằng hắn là một tên tra nam chính hiệu.

" Mặt cậu làm bằng bê tông à? Sao cậu có thể không biết xấu hổ như vậy hả? Đã ngoại tình thì thôi đi, còn đến đây bảo vệ tiểu tam, tôi nhất định phải vì Nam Cung tiểu thư mà đòi lại công bằng cho cô ấy!" Người phụ nữ ném đá lúc nãy lại lên tiếng, bà ấy đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà.

" Bà là người ném đá lúc nãy? Được, tôi nhớ mặt bà rồi, cứ ở đó mà đợi tôi! Các người cũng vậy, tôi sẽ không tha thứ cho bất kỳ ai!" Lục Thần Vũ lười nói chuyện phải trái, hắn liếc nhìn bà ta nói, rồi lạnh giọng đe dọa cánh nhà báo ở đây.

Nhìn cơ thể Vũ Đình bị dính đầy trứng, hắn cởi áo khoác ra choàng cho cô, rồi mạnh mẽ bế bổng cô lên. Đám người này thấy khí thế bá đạo của hắn, vội vàng mà lui lại phía sau, nhường đường đi cho hắn.

Săn tin thì săn, nhưng vẫn không thể đắc tội Lục Thần Vũ được, nếu như bọn họ không muốn bị phong sát trong ngành.

Lục Thần Vũ bế Vũ Đình lướt qua bọn họ, hắn hiên ngang ôm cô trở về phòng bệnh của Minh Nhật.

" Đừng vào! Tôi không muốn để Tiểu Nhật nhìn thấy tình trạng tồi tệ của mình lúc này!" Co níu tay Lục Thần Vũ, trước khi hắn kịp đẩy cửa đi vào.

Bên ngoài vệ sĩ đã đến, bọn họ giúp cô giải tán đám phóng viên ngu ngốc ngoài kia, bệnh viện rất nhanh lại trở về trạng thái tĩnh lặng như ban đầu. Khu vực mà Minh Nhật đanhg ở để điều trị là khu vực Vip, ở đây cũng không ồn ào như chỗ khác.

Vũ Đình gương mặt nhếch nhác, cô co ro ngồi trên ghế bên ngoài hành lang. Lục Thần Vũ nhìn cô mà đau lòng, nếu hắn không đến kịp, cô chắc đã bị người phụ nữ kia và đám phóng viên bức chết.

" Đừng động, để anh giúp em!" Hắn lấy khăn tay lau đi những vết bẩn trên mặt cô.

Vũ Đình ngồi như khúc gỗ không động đậy, cô để mặc hắn muốn làm cái gì thì làm, cô bây giờ rất mệt.

" Xin lỗi, anh sẽ nhanh chóng xử lý chuyện này!" Lục Thần Vũ thấp giọng hỏi, hắn cảm thấy có lỗi khi khiến cô rơi vào tình cảnh này.

" Lục Thần Vũ, bốn năm qua anh sống như thế nào?" Đột nhiên cô lên tiếng hỏi hắn.

Lục Thần Vũ tự nhiên cứng đờ cả người, cô rốt cục cũng chịu nói chuyện với hắn rồi, hắn còn mong chờ gì hơn nữa chứ?

" Rất tốt! Chỉ là không có em, cuộc sống này liền trở nên vô vị!" Hắn nhẹ giọng trả lời, mà không hề biết Vũ Đình đã biết tất cả rồi.

" Thật sự tốt sao? Sống như một con rối, anh cảm thấy nó tốt?" Cô nghiêm giọng hỏi hắn thêm một lần nữa, lấy quyển sổ trong túi ném về phía hắn.

" Cái này làm sao em có được?" Hắn ngạc nhiên hỏi cô.

" Lục Thần Vũ, như vậy có vui không? Anh cảm thấy cuộc sống của hai chúng ta bây giờ có thoải mái hay không? Lừa dối em như vậy, tự mình gánh chịu tất cả, anh cảm thấy mình rất bản lĩnh có đúng hay không?"

Vũ Đình bây giờ còn tức giận hơn rất nhiều, cô đấm thùm thụp vào ngực hắn lớn tiếng nói.

Lục Thần Vũ nhìn cô như thế, trong lòng hắn lại thấy vui, cô là đang quan tâm hắn cơ mà." Không có! Cuộc sống không có em, anh làm thế nào có thể vui vẻ? Không có em, anh cũng không thể sống thoải mái! Anh cũng không phải một kẻ bản lĩnh, bởi vì anh không thể bảo vệ cho em và con!" Hắn ôm cô vào lòng, trả lời từng câu hỏi của cô.

Vũ Đình nghe những lời này lại khóc lớn hơn, nước mắt như hạt pha lên từng viên rơi xuống. Giống như cô đang giải tỏa cho những uất ức bốn năm qua, đã lâu lắm rồi cô mới dám có cảm giác ỷ lại thế này.

" Không có em, anh căng bản không là gì cả! Đừng khóc, anh không muốn em phải khóc vì anh! Bốn năm đã đủ rồi, từ giờ anh sẽ bảo vệ cho mẹ con em, sẽ không để em phải rơi nước mắt!" Hắn hôn nhẹ lên trán cô, nói hết những tâm tư trong lòng hắn.