Trần Tiểu Mỹ gật đầu như gà con mổ thóc " trong hai ngày qua ngày đầu tiên em đã dùng dị năng để ép cung một NPC y tá thu được một ít thông tin, trong trò chơi này lấy bối cảnh của năm 1760 thời đó, nhưng em chẳng tìm được chút thông tin nào về thời đó cả?".
Đương nhiên là không tìm được rồi, thời đại tinh tế khoa học kỹ thuật phát triển nhưng lịch sử bao năm trên trái đất đã bị biến mất bởi vì một vụ nổ do thiên thạch gây ra, một số lượng lớn người dân không kịp lên thuyền thoát nạn đã chết cùng với lịch sử.
mặc dù bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển nhưng lại đánh đổi cả ngàn năm lịch sử.
Mà Phạm Thiên vốn là một người đến từ thế giới huyền huyễn, chỉ cần không tắt thở một viên đan dược nuốt vào chắc chắn có thể cứu sống được, dù có chết chỉ cần không hồn phi phách tán đều có thể đoạt xá trọng sinh.
hai thế giới hoàn toàn khác nhau nhưng lại lấy trái đất là cầu nối lại với nhau.
Phạm Thiên mơ mơ hồ hồ nghe bọn họ nói chuyện y không hiểu rất nhiều thứ, nếu nói đám người này không hiểu một thì y chính là không hiểu một trăm một nghìn, nhìn đi ngay cả cách dùng từ cũng thế...
Từ Khanh từ đầu chỉ nói vài câu đến giờ vẫn im lặng, đột nhiên lên tiếng " tiểu bánh bao của anh đâu?"
Phạm Thiên giật mình, lúc đầu y trở về thế giới kia vừa trở lại đã mải miết xuy nghĩ về những điều kỳ lạ, bây giờ Từ Khanh hỏi y mới nhớ tiểu bánh bao.
Ánh mắt phạm Thiên loé lên tia sáng lạnh " vì sao ngươi lại biết tiểu bánh bao, còn có từ lúc mới đến đây các người đã tỏ ra rất thân quen với ta rốt cuộc các người có mục đích gì "
* đậu xanh tui chưa viết chuyện yêu đương, rùi không biết viết tình tiết Thiên Thiên và Từ Khanh sẽ thế nào, moá hay là tui viết hai người này vừa là kẻ thù vừa là bạn để cùng nhau tiến độ nhỉ?
* chứ giờ tui không biết chút gì về yêu đương luôn á....
Từ Khanh cười nhẹ " từ lúc những người chơi vào trong trò chơi này thì đều sẽ mang theo một thiết bị phát sóng trực tiếp hành động của người chơi, mà trên người anh cũng có một thiết bị phát sóng trực tiếp, nói cách khác áo choàng của anh đang bị lột xuống "
Phạm Thiên nhíu mày theo như lời hắn nói thì trên người bản thân ta đang bị theo dõi, mà thứ này giống như lưu ảnh phù thì phải.
Phạm Thiên nhắm mắt, lông mi dài cong vút run run giống như cánh bướm xinh đẹp, ngọc thủ* thon dài đưa tay lên chụp vào hư không một cái, lúc mở tay ra thấy một một thứ hình tròn có đôi cánh còn biết nhấp nháy ánh đỏ.
" đây à, lúc đầu cứ cảm thấy kì lạ không nghĩ tới thứ là này "
*Ngọc thủ: tay
Người xem còn chưa kịp phản ứng lại với lời nói của Từ Khanh thì đã thấy thần tượng đang đưa tay chụp về phía họ rồi.
Ngón tay xinh đẹp từ từ xiết chặt thứ kia bắt đầu biến dạng.
" ba ba người đi đâu mà bảo bảo không tìm thấy nha?" tiểu bánh bao bay từ ngoài vào bộ dáng lớn hơn một vòng trắng trắng tròn tròn giống như cái bánh trôi phiên bản khổng lồ.
Cái camera bị Phạm Thiên tiện tay vứt đi, khi được thả ra cái camera đã trực tiếp khởi động trình tự ẩn thân, lại bắt đầu phát live.
" ba ba bảo bảo đói " sau lần đầu được Phạm Thiên cho ăn nhóc con này đã mở linh trí, không những vậy cũng khá thông minh, còn biết làm nũng
" nhóc con máu của phụ thân không thể uống quá nhiều nếu không sẽ nổ tung mà chết đó " nói đùa y là thiên đạo chi tử vừa sinh ra đã được thiên đạo chúc phúc dù là ma vật nhưng vẫn là con trai của thiên đạo, dù bây giờ là một giọt máu thôi đã khiến cho đám tu sĩ đó tranh nhau vỡ đầu chảy máu rồi, thế mà nhóc con này vừa tiêu hóa xong đã đòi ăn đúng là không sợ chết..
" ngươi sẽ không vô duyên vô cớ nói cho ta biết chuyện này nhất định có yêu cầu, nói đi"
Từ Khanh cười nhẹ khuôn mặt tuấn lãng hiện lên nét diễm cảm " tôi muốn làm Mott cuộc giao dịch với anh "
Phạm Thiên nghiêng đầu cười như không nhìn Từ Khanh " nói đi "
" không biết trò chơi này khi nào mới kết thúc mà sức mạnh của anh có thể ảnh hưởng đến nó, tôi muốn anh giúp chúng tôi giúp nhân loại "
Phạm Thiên cười nhẹ " cơ duyên đi cùng với nguy hiểm, ngươi nhìn đi đám người này thoát chết lúc sau không phải đã xuất hiện năng lực riêng biệt rồi sao?"
Những người này ở đây là chỉ bộ ba người chơi cũ của ván trước.
Từ Khanh gật đầu đồng ý.
Phạm Thiên lại nói tiếp " trên đời này không có thứ gì là đột nhiên tới, không những vậy không phải các người nói lịch sự nền văn minh một ngàn năm trước đã bị đánh mất sao, bây giờ có cơ hội tìm lại được bằng một phương thức khác, còn được trao sức mạnh vì sao con muốn trốn tránh nó "
Lời vừa nói ra phòng live trầm mặc, đúng vậy vì sao bọn họ lại muốn trốn tránh một ngàn năm lịch sử nên văn minh đã mất chứ.