Sở Chu lại tìm được một cái hộp nhỏ bị khóa, cùng với một tờ giấy nhăm nhúm rất to, trên giấy dùng mực màu đen viết một loạt…… Một loạt mã số cậu nhìn không hiểu, giống như là các con số dạng lỏng bị tách ra rồi lại hợp thành một đống mã số rối loạn hết cả lên, cực kỳ giống phim trong điện ảnh về tinh tế tương lai vậy.
Cậu đặt mảnh giấy dựa lên tường, lưng quay về phía cửa, vuốt cằm tự hỏi. Lúc này, cậu nghe thấy âm thanh có người vào phòng, cậu chợt giật mình, buột miệng nói "Cậu đã trở lại?"
Bước chân Phó Tuân nhẹ lại, thong thả đi tới phía Sở Chu. Dáng người Phó Tuân so với Sở Chu thì cao hơn không ít, Sở Chu thấy trên tường có một cái bóng từ nhỏ đến lớn dần đi tới phía cậu thì mới nhận thấy được có chút không đúng, lúc đang chuẩn bị quay lại, vai của cậu đột nhiên bị người đằng sau ấn xuống.
Phó Tuân đứng đằng sau cậu, một tay đặt ở trên vai cậu, một tay giơ về phía trước chống lên tường, hơi khom người nghiêng đầu nhìn cậu, hơi thở quanh quẩn ở bên tai "Cậu đang đợi ai?"
Mẹ ơi, giọng nói trầm thấp này, đột nhiên không kịp phòng bị.
Lỗ tai Sở Chu tê dại, khi Phó Tuân tới gần thì toàn thân cậu đều nóng bừng lên. Phảng phất như có một âm thanh kêu "ong" một tiếng, khiến ý thức của cậu bị hỗn loạn, cậu phải hít sâu một lúc rồi mới tỉnh lại.
"Thầy…… Thầy Phó, là anh à." Sở Chu quay đầu lại, trên mặt tỏ vẻ tự nhiên, không nhanh không chậm mà giải thích "Tôi sẽ không hay trả lời Lâm Vũ Thanh, sợ cậu ấy không nói chuyện phiếm thì sẽ phải nhịn đến mức phát hoảng, cho nên mới bảo cậu ấy đi tìm những người khác…… Tôi còn nghĩ rằng là cậu ấy đã trở lại."
Không hề có một chút sơ hở nào.
Sở Chu cổ vũ cho sự bình tĩnh của mình.
Phó Tuân chăm chú nhìn cậu một lúc, giả vờ như không thấy được manh mối gì, dời ánh mắt đi, nhìn về phía mã số rối loạn trên tường "Đây là câu hỏi của phòng này à? Cậu đã phát hiện được gì chưa?"
"Chưa có. Không thì thầy Phó, anh xem giúp tôi một chút đi?" Sở Chu lộ ra một nụ cười rụ rè, khiêm tốn mong học hỏi.
Thật vừa lúc Phó Tuân vừa mới vào phòng, cậu đã biết phải giải đoạn mã rắc rối này như thế nào rồi, chỉ là lúc này cậu đang làm quỷ, đương nhiên là sẽ kéo dài thời gian càng lâu càng tốt, tốt nhất là kéo cho đến hết 40 phút rồi mà vẫn không giải được, như vậy thì cậu và Lâm Vũ Thanh sẽ thắng.
Thấy Phó Tuân bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu đoạn mã rắc rối kia, Sở Chu sợ Phó Tuân giải quá nhanh, nên muốn phân tán sự chú ý của anh. Vừa đúng lúc ngẩng đầu lên là có thể thấy hình vẽ Thiên Bình trên tường, Sở Chu bắt đầu im lặng tìm lời để nói "Đúng rồi thầy Phó, vừa nãy nghe Nam Phong nói, anh là cung Thiên Bình?"
"Ừ." Phó Tuân không để ý chút nào, trả lời cho có lệ "Hình như là có chuyện như vậy."
"…… Haha." Sở Chu cười gượng hai tiếng, mạnh mẽ tiếp tục đề tài "Thầy Phó có biết đặc điểm của cung Thiên Bình không?"
Phó Tuân "Không."
Có thể thấy được, tính tích cực trong việc nói chuyện phiếm của Phó Tuân cũng không cao, Sở Chu mà còn tiếp tục lôi kéo đề tài thì chính là tự tìm xấu hổ, nhưng xuất phát từ việc tôn trọng với trò chơi, Sở Chu quyết định dùng hết khả năng để quấy nhiễu kéo dài thời gian "Tôi biết này, cung Thiên Bình thuộc nhà Khí, nên có thể nói là rất dịu dàng và thanh lịch……"
"Sở Chu." Phó Tuân đột nhiên chặn lời cậu "Cậu có biết cái gì gọi là nếu có sự khác thường thì chắc chắn là có vấn đề không?"
Sở Chu không khỏi ngẩn ra, có chút cẩn thận mà nhìn chằm chằm Phó Tuân, đến cả thở cũng không dám thở mạnh.
Phó Tuân nghiêng mặt sang nhìn cậu, độ cong của cằm tuyệt đẹp rạng ngời. Anh khẽ nhíu mày "Cậu đột nhiên nói nhiều hơn."
Anh vốn dĩ muốn nói "Cậu nói hơi nhiều chuyện vô nghĩa.", nhưng nghĩ lại thì cảm thấy có hơi giống mắng chửi người ta, nên mạnh dạn nói ra.
Sở Chu đột nhiên trở nên khẩn trương, tuy trên mặt không thay đổi gì, nhưng tốc độ tim lại đập dần dần nhanh hơn.
Trò chơi lừa người này vốn dĩ đã rất kích thích, nếu như gặp phải một người không dễ bị lừa, vậy thì lại càng thêm mất hồn mất vía.
"À…… Hiếm lắm tôi mới được ở một mình với thầy Phó, không nhịn được muốn nói nhiều một chút hahaha." Sở Chu mặt dày vô ích, gãi gãi gáy cổ, diễn ra dáng vẻ thẹn thùng "Rốt cuộc thì tôi cũng là…… Tôi cũng là fan của thầy Phó! Cũng muốn hiểu về thần tượng của mình nhiều hơn……"
Phó Tuân hơi cong mắt, cười như không cười "Ừ."
—— Vốn dĩ muốn thử Sở Chu một chút, nhưng không ngờ lại nghe được lời nói hùng hồn của fan…… Về mặt nào đó, thì cũng là kiếm lời? Nội tâm Phó Tuân gõ bàn tính.
Sở Chu thấy thời gian đã gần hết, lại tiếp tục nói, vội vàng dời sự chú ý của Phó Tuân đi, chỉ vào mã số trên tường "Hình như tôi giải được câu đố kia rồi."
Phó Tuân gật đầu, ý bảo Sở Chu đi giải.
Sở Chu cầm lấy cái bút ở trên bàn, khoa tay múa chân viết ở trên tấm bìa cứng "Thật ra đây là một loạt con số dạng lỏng, bị tách ra thành hai nửa trên và dưới, sau đó di chuyển phần dưới sang bên trái, nhìn qua thì tựa như một loạt các mã số rối loạn, chỉ cần di chuyển phần bên dưới này sang bên phải…… Được rồi."
Sau khi đã giải được những con số mã hóa, Sở Chu viết các con số xuống chỗ trống "Sau khi chỉnh lại các con số dạng lỏng thì kết quả chính là 4238."
"Kết quả giống với tôi." Phó Tuân vô cùng bình tĩnh gật đầu nhận đồng ý.
—— Vậy vì sao anh không tự giải đi, đây là thái độ của ông lớn hả? Sở Chu vô lực chửi thầm.
Lúc này, loa vang lên âm thanh thông báo rõ ràng của đạo diễn "Thời gian điều tra đã kết thúc, thời gian phán quyết chính thức bắt đầu."
Đúng lúc hai người đi ra khỏi phòng thì phòng đối diện có một tiếng hét vang lên, nháy mắt hấp dẫn sự chú ý của hai người.
"Mọi người mau tới đây! Tân Di là quỷ!"
Cảnh tượng này, hình như là đã từng gặp qua rồi……
__________
"Tám phút trước"
Trong phòng cung Bọ Cạp, Tân Di và Tần Tiểu Lâu ở trong bóng tối cầm được một cái hộp mà phát sầu. Lâm Vũ Thanh đi vào thăm dò, lập tức nhíu mày "Sao hai người lại không bật đèn?" Dứt lời "bang" một tiếng mở đèn lên.
Trong phòng, ở giữa bức tường có treo một bức tranh, là một thiếu niên tuyệt đẹp đang nhìn vào mặt nước. Trên bàn trà nhỏ còn có một bình hoa thủy tiên. Bên tay phải của phòng có một gương, bên tay trái thì lại trắng xoá, không có một cái gì cả.
"Tắt đèn đi! Tắt đèn." Tân Di xua tay với Lâm Vũ Thanh "Nếu không thì sẽ không nhìn thấy được mã số."
"Mã số?" Hạ Nam Phong thò ra từ phía sau Lâm Vũ "Ở đâu?"
Tần Tiểu Lâu kiên nhẫn giải thích "Chúng tôi tìm được một gợi ý, trên đó viết "đom đóm", tôi cảm thấy chắc là muốn chúng tôi tắt đèn, sau khi tắt đèn thì sẽ thấy được mã số được viết bằng bút huỳnh quang ở bức tường bên trái."
"Chỉ khi tắt đèn thì mới có thể thấy, thì ra là thế." Lâm Vũ Thanh tắt đèn, bức tường bên trái đúng là có hiện ra mã số dạng lỏng ánh màu vàng huỳnh quang "0851".
Hạ Nam Phong khó hiểu "Không phải là đã tìm được mã số rồi hả? Sao trông hai người lại sầu não vậy."
Vẻ mặt Tân Di hết cách "Sai, khóa mở không ra."
Lâm Vũ Thanh nhớ tới lời Sở Chu nói với hắn, trên bức tường ở phòng cung Bọ Cạp có vẽ một bình hoa thủy tiên, ý của nó chính là một thần thoại Hy Lạp, cái gì…… Tên dài quá hắn không nhớ rõ, tóm lại là người này vô cùng tự luyến, cho nên cách giải của căn phòng này nhất định phải dùng đến cái gương phía bên phải.
Hắn hạ thấp giọng nói, chỉ vào bức tranh và bình hoa "Hai người có hiểu gợi ý ở đó không?"
"Hả……" Tân Di nghi ngờ mà kéo dài giọng "Đó không phải là đồ trang trí trong phòng sao?"
Tần Tiểu Lâu cũng lộ ra biểu cảm nghi ngờ.
Lâm Vũ Thanh "……"
Đội người tốt của các người đang làm cái gì vậy.
"Tôi nhớ là hoa thủy tiên có một huyền thoại về việc tự luyến." Hạ Nam Phong hiếm khi mà có một ít kiến thức, vậy nên cảm thấy hai người bọn họ hồn nhiên không biết gì có chút kỳ lạ "Cho dù không biết cái này, thì cái gương bên cạnh lớn như vậy, cũng phải biết dùng tới chứ, hai người không phải là cố ý giả ngu chứ?"
—— Ngại quá, chúng tôi chính là khờ như vậy đó. Tân Di và Tần Tiểu Lâu yên lặng rơi lệ ở trong lòng.
Nhưng mới được nhắc nhở, nên hai người bọn họ vẫn là trăm miệng một lời mà đáp lại "Chẳng lẽ là muốn nhìn vào trong gương……"
"Không sai." Lâm Vũ Thanh đi đến trước cái gương, thông qua gương mà nhìn những con số bị đảo ngược thứ tự trái phải ở bức tường phía sau "Nhìn như vậy thì mã số là 1280."
"Đúng rồi này." Tần Tiểu Lâu lập tức điền mật mã vào, cái hộp lập tức được mở ra.
Hạ Nam Phong bĩu môi, thuận miệng nói "Việc này không phải rất đơn giản sao? Tôi cũng biết cách giải, Trong hai người có phải có một người là quỷ hay không, cố ý kéo thời gian dài ra."
Lâm Vũ Thanh thấy có cơ hội thì thừa nước đục thả câu, trên mặt cũng giả vờ trở nên nghiêm túc "Tân Di, không phải là anh chứ, ban đầu anh cũng nói sai thứ tự của các cung hoàng đạo, cũng không biết có phải là cố ý hay không."
"Tôi thật sự nhớ nhầm mà."
Tân Di sốt ruột giải vây cho bản thân, rồi lại không tìm được chứng cứ chứng minh mình trong sạch, đành phải nhận lấy bát nước bẩn này, nói cái gì cũng không được nên có hơi tuyệt vọng "Sao cậu lại nhằm vào tôi, tôi nghi ngờ cậu vẫn là quỷ!"
"Tôi là quỷ mà còn giúp mọi người giải đề à? Vừa rồi tôi còn giúp mấy người bên Nam Phong đấy, chị nói có phải hay không."
Lâm Vũ Thanh quay đầu lại phía Hạ Nam Phong chứng thực, Hạ Nam Phong do dự một lát rồi gật đầu "…… Đúng vậy, lúc còn làm quỷ ở vòng một, tôi cảm thấy cậu ta không có tích cực giải đề như vậy, còn hỗ trợ khắp nơi."
Tân Di hết đường chối cãi "Dù sao thì cũng không phải là tôi."
Lâm Vũ Thanh không chút hoang mang mà nhìn đồng hồ "Sắp đến thời gian phán quyết rồi, kiểm tra một chút là được."
Dứt lời hắn móc gương ra, nói với camera "Sử dụng đạo cụ, xem xét thân phận của Tân Di."
Nhân viên công tác nói nhỏ bên tai Lâm Vũ Thanh, tuy rằng trong lòng Lâm Vũ Thanh lén lút vui mừng, nhưng khuôn mặt lại vẫn cứ biểu diễn thật sự nghiêm túc. Chờ nhân viên công tác đi rồi, hắn dùng ánh mắt "Đúng là như dự đoán" mà đánh giá Tân Di, khiến trái tim người xem phải rung động.
"Tôi biết ngay, anh đúng là quỷ."
Tân Di trầm trọng mà thở dài "Lâm Vũ Thanh, cho dù cậu có muốn đổi trắng thay đen, vì sao cậu lại nhất định phải cắn chặt lấy tôi không bỏ cơ chứ."
"Sao lại là tôi cắn chặt lấy anh không bỏ." Lâm Vũ Thanh thể hiện biểu cảm không thể hiểu được "Đã biết anh là quỷ, tôi là người tốt, chúng ta vốn dĩ đã đối lập rồi."
Hạ Nam Phong không nhịn được cảm thán "Đàn ông trên đời này không có oán hận."
Tân Di khó mà trả lời được, sau một lúc lâu mới nói ra một câu nửa nói đùa nửa bất đắc dĩ "…… Diễn xuất của cậu thật sự quá tốt, về sau tôi sẽ coi như là fan kỹ thuật diễn xuất của cậu."
Ngay lúc bọn họ đang nói đến hăng say, loa phát thanh không đúng lúc mà vang lên "Thời gian điều tra thời gian đã kết thúc, thời gian phán quyết chính thức bắt đầu……"
Trong lòng Tân Di đã biết Lâm Vũ Thanh là quỷ, nghĩ dù sao tranh không thắng hắn, không bằng ai ra tay trước thì sẽ gây bất ngờ mà xé bảng tên của hắn, nên không loa phát thanh nói hết lời, đã lập tức xông tới phía Lâm Vũ Thanh. Lâm Vũ Thanh bị dọa đến giật cả mình, ngã ngồi xuống trên mặt đất, thấy Tân Di không chịu bỏ qua mà muốn xé bảng tên của hắn, hắn đơn giản nằm trên mặt đất, vừa dùng tay ngăn lại vừa kêu lên "Mọi người tới đây đi! Tân Di là quỷ! Anh ta muốn xé bảng tên của tôi, mau giữ chặt anh ấy đi, giữ chặt anh ấy vào……"
Tần Tiểu Lâu và Hạ Nam Phong thấy thế, mỗi người bám vào một cánh tay của Tân Di. Tân Di vẻ mặt đưa đám kêu "Mọi người không cần kéo tôi…… Cậu ta thật sự là quỷ mà! Mọi người sẽ không có người là đồng đội của cậu ta chứ!"
Lúc này, Phó Tuân và Sở Chu cũng xuất hiện. Sở Chu nhìn thấy bảng tên chói lọi sau lưng Tân Di, muốn duỗi tay xé xuống, nhưng xem xét ánh mắt của Phó Tuân, cậu lại do dự. Rốt cuộc ván này cậu cũng không có tiếp xúc với Tân Di, không có lý do gì để tỏ vẻ người mà mình nghi ngờ là Tân Di, quá mức nóng vội đi lên xé bảng tên rất có khả năng sẽ bị Phó Tuân phát hiện sơ hở.
Phó Tuân tựa như thử, lại tựa như không để ý mà thuận miệng dò hỏi "Cậu muốn xé bảng tên của Tân Di?"
"Không……" Sở Chu châm chước một chút, ngón tay gãi mặt, "Tôi còn chưa có xác định được ai có nghi ngờ gì lớn, lại nghĩ lại……"
Đột nhiên, Lâm Vũ Thanh từ trên mặt đất bất ngờ lật người như cá mặn, dùng tư thế ôm chặt Tân Di, nhanh chóng duỗi tay ra sau lưng hắn, dứt khoát lưu loát mà xé bảng tên xuống.
"Tân Di bị loại trừ." Đạo diễn thông báo.
Tân Di ủy khuất mà lại không có sức lực ngồi trên mặt đất, đấm mặt đất kêu rên "Lâm Vũ Thanh, cậu và tôi không thù không oán……"
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi……" Lâm Vũ Thanh ngồi xổm trên mặt đất chắp tay xin lỗi.
Sở Chu âm thầm nhẹ nhàng thở ra, trong lòng khen ngợi Lâm Vũ Thanh làm tốt lắm. Phó Tuân đột nhiên không đầu không đuôi mà nói một câu "Cậu là người tốt sao?"
"Hả?" Sở Chu suýt chút nữa không kịp phản ứng lại "Đương nhiên tôi là người tốt rồi."
"Ồ." Hình như Phó Tuân kéo dài âm cuối, lúc xoay người thì nhìn cậu một cái.
Không biết có phải là do Sở Chu ảo giác hay không, mà trong mắt Phó Tuân hình như lại có một…… Ý cười điêu luyện?
Bên ngoài Sở Chu rất bình tĩnh, nhưng bên trong không hiểu tại sao lại có hơi hốt hoảng.
$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$
Editor: YingTheBunny tại Wattpad.
P/S: Chương 16 dài lại một cách bất ngờ:"))))) Anh Tuân lại còn kabedon anh bé nữa chứ:"))) dù là kabedon nửa mùa. Đợt này tui phải lên GG trans từ tiếng Việt ra tiếng Trung hết toàn bộ, rồi lại GG trans từ tiếng Trung về tiếng Việt, nhưng làm vậy tui dễ sống hơn hẳn luôn. Dạo gần đây tui nghiện game Love & Deepspace quá trờiiiiii, tui tải về chơi chỉ vì chồng yêu Sylus thôi, có ai đang chơi giống tui không:3