Cách Cách Giá Lâm

Cách Cách Giá Lâm - Chương 82




Sau khi ra khỏi biệt thự Lục gia, cả ba người đều có cảm giác giống như cá vào biển rộng, chim bay lên trời. Nếu không phải vì lái xe và Cố Cách Cách đang ngồi cùng Cố Vân ở băng ghế sau, Miêu Tư Lý đã ôm hôn Cố Cách Cách mãnh liệt một phen, vì người yêu của cô thật tài giỏi.



Miêu Tư Lý nhìn Cố Cách Cách trong gương chiếu hậu, hơi ngượng ngùng nói: "Cố Cách Cách, em thật sùng bái chị nha." (...)



Cố Cách Cách đang cùng Cố Vân nói chuyện, nghe thấy Miêu Tư Lý thổ lộ, liền ngẩng đầu, nhìn chằm chằm ba giây vào sau ót cô, sau đó đáp: "Ừ, tôi biết." rồi lại tiếp tục cùng Cố Vân nói tiếp chuyện chưa xong. (...)



Miêu Tư Lý hỏi: "Bây giờ chúng ta đi đâu?" Không quên bồi thêm câu nữa, "Hôm nay là cuối tuần."



Cố Vân nói trước: "Chị sẽ không quấy rầy hai em hẹn hò, cho chị xuống phía trước đi. Chị tự đi xe taxi về."



Cố Cách Cách nghĩ một chút: "Em với chị cùng về nhà, đã lâu em cũng không về thăm bố mẹ."



"Cũng được."



Cố Vân chỉ liếc nhìn Cố Cách Cách một cái, Cố Cách Cách liền hiểu được ý tứ của chị. Tuy các mối quan hệ người lừa ta gạt nhà Lục gia rất đáng sợ, nhưng hai người già trong nhà cũng chẳng phải đèn cạn dầu, nhất là bà Cố. Đây chính là người có thể một địch trăm, Miêu Tư Lý còn chưa qua được cửa ải của bà.



Đương nhiên Miêu Tư Lý cũng biết đạo lý ấy, cho nên lập tức đi mua một đống thuốc bổ đem theo, đút chật kín cả cốp xe sau, cũng chẳng lo lắng liệu hai người họ có bị ngộ độc thuốc bổ hay không.



Bởi vì Miêu Tư Lý mua quà đến lấy lòng người nhà cô, nên đương nhiên Cố Cách Cách sẽ không mắng cô là kẻ phá tiền, còn rất tri kỷ đi theo sau Miêu Tư Lý, đầy tư thế "tay trái cầm gà, tay phải cầm vịt, vui vẻ về nhà" (...). Có điều vẫn nhịn không được toát mồ hôi thay Miêu Tư Lý. Không biết mẹ mình liệu có mang chổi ra đuổi em ấy không?



Trước khi vào cửa, Cố Cách Cách không quên dặn dò: "Mẹ của tôi là người không uống rượu mời thích uống rượu phạt, em phải cứng đối cứng với mẹ. Mẹ có mắng em thì em phải cãi lại, đánh em thì em cũng đánh trả. (...)"



Cố Vân nhịn không được, liếc cô một cái: "Quả nhiên con gái gả rồi như bát nước đổ, cánh tay chỉa hết ra ngoài."



Cố Cách Cách lại ôm cánh tay chị: "Ôi, chị đừng thế mà. Em thấy dù bốn tay của hai đứa em cũng không địch nổi hai tay của lão thái hậu, lúc đó còn phiền chị giúp em."



Cố Vân tỏ rõ lập trường: "Đó là mẹ ruột chị."



Cố Cách Cách ha ha giả lả cười, sau đó quay đầu nói với Miêu Tư Lý: "Bé yêu, sáng nay có phải chúng ta nhìn thấy chị hai Cố lén lút đi ra từ phòng chị dâu em không?"



"Phải." Miêu Tư Lý gật đầu, còn bổ sung, "Còn đỏ bừng cả mặt nữa."



Cố Cách Cách lập tức phóng đại giọng lên, nghiêm túc hỏi: "Em nói thử xem, liệu hai chị ấy đã làm chuyện gì đáng xấu hổ đến nỗi khiến một người phải đỏ mặt như vậy nhỉ?"





Miêu Tư Lý ái muội trừng mắt với cô: "Ở giữa đêm khuya thanh vắng, mà cả hai lại là phụ nữ trưởng thành độc thân, chị cứ thử nghĩ xem?"



Cố Cách Cách nói: "Có lẽ hai chị ấy chỉ thức cả đêm tâm sự về cuộc đời hay lý tưởng thì sao? Không phải chúng ta cũng thường xuyên nói mấy chuyện đó trên giường à?"



Miêu Tư Lý làm bộ như tỉnh ngộ: "A~ Hiểu rồi." sau đó, "Ha ha ha ha" tỏ vẻ đã hiểu.



Cố Cách Cách cũng phối hợp: "A ha ha ha ha."



Hai cô coi Cố Vân như người vô hình, dùng sự ăn ý đặc hữu của cả hai để trao đổi qua lại.




Nhưng Cố Vân là ai cơ chứ? Chị chính là chị hai Cố sinh ra từ cùng một bụng mẹ với Cố Cách Cách nha. Cố Vân chẳng những không buồn bực, còn vẻ mặt bao dung, cất giọng dịu dàng: "Thừa lúc có thể cười cứ cười nhiều chút đi. Để lát nữa, lúc mẹ hỏi, chị sẽ miêu tả chi tiết cho mẹ biết, con gái út của mẹ đã khẩu chiến đặc sắc thế nào? Thật đúng là đệ tử chân truyền của mẹ nha."



Quả nhiên mặt Cố Cách Cách lập tức tái đi. Bà Cố vốn đã không đồng ý cho cô yêu đương với con gái, giờ lại nghe Miêu Tư Lý có gia cảnh phức tạp như thế, phỏng chừng hy vọng càng xa xôi. Làm sao bà có thể bỏ mặc con gái bà mỗi ngày đều sống trong cảnh gia đình lục đục với nhau?



Miêu Tư Lý buông những thứ trên tay xuống, ôm lấy Cố Cách Cách: "Yên tâm đi, có em đây!"



Cố Cách Cách lập tức tựa lên vai cô, nhìn hệt như một người con gái yếu đuối (...), sau đó thẹn thùng gật đầu.



Cố Vân nhìn hai cô với ánh mắt ngập tràn thương hại, thật chân thành nói một câu: "Good luck."



Khi mở cửa, vừa bước vào trong liền nhìn thấy bố của Cố Cách Cách đang cùng Đa Đa ngồi chơi ở phòng khách. Cố Cách Cách hỏi một câu: "Mẹ đâu rồi ạ?"



Ông Cố đáp: "Trong bếp." rồi nhìn thấy Miêu Tư Lý mang theo túi to túi nhỏ, lập tức hiểu ra. Ông cũng không thể hiện sự bất mãn, còn khách sáo cười với Miêu Tư Lý.



Miêu Tư Lý lễ phép chào, đưa quà tới.



Ông còn chưa kịp tỏ vẻ là nhận hay từ chối, Cố Cách Cách đã mang toàn bộ số thuốc bổ Miêu Tư Lý mua chất đầy lên bàn trà trước mặt ông: "Đây là một chút tâm ý của Miêu Tư Lý, bố nên nhận đi ạ."



Ông Cố nhìn đống quà xếp như núi nhỏ trước mặt. Tất cả đều là thuốc bổ đắt tiền, đây sao gọi là một chút tâm ý? Năm đó, con rể cả và con rể hai của ông tới ra mắt lần đầu cũng chưa ra tay xa xỉ như vậy. Nhưng dù sao ông cũng không phải người có quà liền bị bịt miệng, mặc dù lúc làm việc cũng từng nhận rất nhiều lễ vật của những người đến nhờ vả ông, trong nhà còn có cả phòng riêng dùng làm nơi cất giữ quà tặng, nhưng ông vẫn là người có nguyên tắc, nên cất lời: "Ngồi đi Miêu Miêu, chúng ta tâm sự." cùng với vẻ mặt hiền lành. (...)



Cố Cách Cách thì thầm với Miêu Tư Lý, "Bố của tôi thích Tam quốc."




Miêu Tư Lý lập tức đã hiểu, giơ tay nói: "OK."



Cố Cách Cách nháy mắt ra hiệu với Cố Vân. Vốn chị định bỏ mặc nhưng khi ánh mắt Cố Cách Cách trở nên hung ác thì thỏa hiệp với cô.



Hai người chưa vào đến nhà bếp đã chợt nghe thấy tiếng dao băm chặt, từng tiếng ngày càng to, nghe to đến mức cả hai hết hồn.



"Chị vào trước đi."



"Là em phải vào trước chứ."



Hai chị em khách sáo nhún nhường nhau ngoài cửa, Cố Cách Cách học theo tinh thần của Khổng Dung* cứ thế đẩy Cố Vân đi vào trước.



(*: Khổng Dung là cháu 20 đời của Khổng Tử, là quan nhà Đông Hán và quân phiệt đầu thời Tam Quốc trong lịch sử Trung Quốc. Ông nổi tiếng với tài thơ văn đương thời, là một trong Kiến An thất tử (bảy danh sĩ thời Hán Hiến Đế).)



Cố Vân vừa vào liền nhìn thấy một màn chảo phun lửa đầy khủng bố, trên hông bà Cố buộc tạp dề, đang bỏ từng phần gà đã chặt vào chảo dầu, rồi rất nhanh quấy lên. Nhìn vẻ mặt tối tăm của bà thật giống như chẳng phải đang nấu thịt gà, mà là... Cố Vân lập tức có cảm giác như chị đang bị nấu trong chảo nóng, Cố Cách Cách đi phía sau chị cũng có cảm giác y như vậy.



Hai chị em nhanh chóng trao đổi ánh mắt, rồi nhìn xung quanh.



Cố Vân thấy gần chị có một cái chảo, lập tức cầm chắn lên người.




Còn Cố Cách Cách liếc mắt thấy ngay con dao dính máu gà trên thớt, vừa định cầm lại nghĩ như vậy có chút đại nghịch bất đạo, nên thu tay lại, chuyển qua lấy chiếc thìa gỗ xới cơm.



Sau khi bà Cố đổ thêm nước vào chảo, đậy nắp xong, mới quay đầu, nhìn tư thế của hai người chỉ lạnh buốt nói: "Tạo phản à?"



Cố Vân và Cố Cách Cách sợ tới mức vội vàng buông vũ khí trên tay xuống, cùng nhau hô: "Mẹ."



Hiển nhiên bà Cố đã biết Miêu Tư Lý cũng đến, trong lòng buồn bực lập tức coi Cố Cách Cách như vô hình, nhìn Cố Vân hỏi: "Nghe nói cô đã ly hôn. Chúc mừng."



Cố Vân: "..."



Bà Cố tiếp tục châm chọc: "Tôi còn tưởng cô sẽ khóc đến chết đi sống lại, đang chuẩn bị khuyên nhủ cô, nhưng nhìn bộ dạng cô lúc này hình như tôi đã lo lắng thừa."




Cố Vân bước tới, không để ý đến khói dầu trên người bà Cố, lập tức ôm lấy bà, tựa lên vai thấp giọng: "Mẹ, đã để mẹ lo lắng."



Nước mắt bà Cố liền tuôn rơi, nhưng vẫn tức giận bảo: "Tôi sinh cô con gái nào cũng giỏi, còn cần đến tôi phải lo lắng sao?" Nói rồi hung hăng liếc mắt nhìn Cố Cách Cách.



Nước mắt Cố Cách Cách cũng không ngăn được rơi xuống, có điều cô không bước tới ôm cả hai người, mà chỉ quay mặt đi yên lặng rơi lệ. Cô có thể đứng trước Lục Liên Thủy hùng hổ nói chuyện, nhưng không thể chống lại được một giọt nước mắt nào của mẹ cô.



Ngoại trừ tiếng sùng sục từ nồi nấu ăn phát ra, cả ba người đều không nói gì.



Hơn nửa ngày, bà Cố mới mở miệng ngọc, nói với Cố Vân: "Nộp đơn từ chức công việc trợ lý kia đi."



Cố Vân có chút kinh ngạc nhìn bà, không hiểu vì sao bà có đề nghị đó.



Bà Cố nói: "Từ hôm nay trở đi, ba cửa hàng thời trang kia của mẹ giao hết cho con."



Cố Vân cả kinh: "Như vậy sao được!"



Bà Cố nói: "Với chút tiền lương của con bây giờ, nuôi sống Đa Đa và bản thân nổi sao? Vốn mẹ định phân ba cửa hàng đó cho ba chị em các con mỗi đứa một cái, nhưng khi mẹ gọi điện cho Cố Nguyệt. Con bé chết sống không nhận, nói hai vợ chồng đều là giáo viên đại học, thu nhập cũng không thấp, không cần cũng không sao, còn về con bé út thì..." Bà Cố nói đến đây bỗng dừng một chút, nhìn thoáng qua Cố Cách Cách, "Người ta giờ đã bước một chân vào nhà giàu có, cũng chướng mắt chút tiền lẻ này. Thôi cứ dứt khoát để hết cho con."



Đương nhiên Cố Cách Cách không cần cửa tiệm của mẹ cô. Không kể bây giờ cô đang có công việc với mức lương cao, dù cho không có công việc ấy, thì với một bản thiết kế của cô cũng bằng nửa năm tiền lương bình thường. Thế nhưng, lời châm chọc của bà Cố nghe thực sự rất chói tai, cũng đâm đau lòng cô.



Mà lời bà Cố nói đâu chỉ làm đau mỗi Cố Cách Cách, mà còn đâm đau lòng cả Cố Vân. Dù lời này từ mẹ chị, Cố Vân cũng không chịu được cảm giác bố thí như vậy. Chị chỉ thất bại hôn nhân một lần, với lại chị mới ba mươi mấy, làm sao đến mức ly hôn liền không nuôi nổi con?



Cố Vân lắc đầu: "Mẹ, mẹ đừng nói nữa. Con cũng không cần cửa hàng của mẹ. Hơn nữa, năm mươi triệu Lý Tư Phàm để lại, con đã bỏ hết vào quỹ tiết kiệm cho Đa Đa, con sẽ không động một chút nào vào đó."



Bà Cố đau lòng: "Bây giờ không phải là lúc giận dỗi."



"Con không dỗi, chính là đã đánh mất chính mình quá lâu. Con cũng nên có chút tham vọng." Trên mặt Cố Vân đã không còn dáng vẻ không màng danh lợi như xưa.



Bà Cố nhìn hai đứa con gái của bà. Bộ dạng như nhau, ngay cả nét mặt cũng y hệt, đều vô cùng kiêu ngạo.