Cách Cưng Chiều Vợ Của Hàn Tổng Tài

Chương 2




Thiếu Phong hẹn gặp Hinh Ly đến một quán cà phê theo phong cách Châu Âu sáng trọng. Cô vẫn là một cô gái xinh đẹp và quý phái như ngày đầu tiên anh gặp, với chiếc váy ren trắng xinh cùng chiếc nón trắng ren lông vũ theo phong cách quý tộc ngày xưa, trông vô cùng cuốn hút. Vừa nhìn thấy cô, Thiếu Phong đã không kìm được mà trầm trồ

"Chà! Đúng là vô cùng xinh đẹp!"

Hinh Ly không quan tâm đến lời khen ngợi ấy, cô lạnh nhạt hỏi

"Điện thoại của tôi đâu?"

Trái với vẻ gấp gáp của cô, trông anh rất tự nhiên và bình thản. Anh ngồi tựa lưng vào ghế, nhìn cô cười cong môi

"Đừng gấp! Chúng ta vẫn chưa nói chuyện gì hết mà!"

"Anh muốn nói gì thì nói mau đi! Tôi chỉ cần chiếc điện thoại đó mà thôi"

Hàn Thiếu Phong càng nhìn Hinh Ly càng thấy mình như bị cuốn hút một cách rất mạnh mẽ. Anh chợt nghĩ ra một ý kiến.

Mẹ cứ liên tục hối thúc mình mau đi gặp cô tiểu thư kia, nhưng mình lại không muốn cưới cô ta. Chi bằng nhờ cô ấy giúp đỡ. Nhưng với tính cách mạnh mẽ này...không biết có chấp nhận không nữa.

Anh bắt đầu tỏ ra mình nghiên túc, ngồi nhìn cô rồi hỏi đại loại vài câu như kiểu làm quen

"Em...tên là Lâm Hinh Ly à?'

Hinh Ly lạnh lùng gật đầu làm anh cảm thấy có chút ngượng, vì bây giờ anh cũng chả biết hỏi gì ngoài mấy câu hỏi ấy. Anh nhìn cô mỉm cười, sau đó thì tự tin nói

"Tôi tên là Hàn Thiếu Phong, là thiếu gia của Hàn gia và là Chủ tịch công ty Hàn thị. Tôi 25 tuổi, rất hân hạnh làm quen với em"

Anh chìa tay ra với ngỏ ý mong sẽ được bắt tay người đẹp. Nhưng cô thì chỉ nhìn tay anh một cái rồi cười nhạt nhẽo nói

"25 tuổi à? Vậy anh phải gọi tôi một tiếng chị rồi"

Cái gì? Vậy ra cô ấy lớn tuổi hơn mình sao? Trời ạ! Vậy mà từ hôm qua đến nay mình cứ mặt dày rồi tự xưng làm lớn. Đúng là chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống ngay lúc này mà!

Anh vừa nghĩ vừa chống tay lên bàn rồi chế mặt, nét mặt gượng gạo ấy thật là không thể giấu đi đâu được. Hinh Ly đưa tay nhìn đồng hồ rồi sau đó khẩn trương nói

"Nói nhiêu đây đủ rồi! Điện thoại đâu? Mau đưa cho tôi đi! Nó rất quan trọng với tôi"

"Không. Tôi thấy như vậy vẫn chưa đủ. Thêm một chút nữa đi!"

Hinh Ly đã không còn đủ kiên nhẫn để chơi trò mèo vờn chuột với anh. Cô có chút nổi cáu, nhìn anh cau mày

"Hàn Thiếu Phong tôi không đùa đâu đấy! Mau đưa điện thoại cho tôi!"

"Xem em kìa! Lúc tức giận mà cũng đáng yêu như vậy nữa!"

"Tôi không đủ kiên nhẫn đâu đấy! Mau đưa điện thoại đây!"

Nhận thấy thái độ của cô dường như đang rất gấp, Thiếu Phong cũng không muốn đùa với cô nữa, anh quyết định trả lại điện thoại cho cô. Sau khi lấy được điện thoại rồi, Hinh Ly lập tức trở mặc không thèm đếm xỉa đến anh mà đứng dậy đi luôn. Anh chỉ biết nhìn theo bóng dáng của cô rồi ngồi cười vu vơ.

Trở về nhà lại gặp bộ dạng Hàn phu nhân ngồi trên ghế đã lâu, cứ như đang chờ anh về. Thiếu Phong biết ngay lại có chuyện gì nên liền lẻn chạy lên lầu trước, nào ngờ chạy được ba bước đã bị phát hiện

"Đứng lại!"

"Có chuyện gì vậy mẹ?"



Hàn phu nhân ngồi tựa lưng vào ghế khoanh tay nhìn anh hỏi

"Người đâu?"

Anh vẫn đứng ở cầu thang, ngây ngốc hỏi mẹ

"Người gì?"

"Người con nói sẽ dẫn về cho mẹ xem mặt, vì con không thích cô gái kia!"

Sao chuyện gì không nhớ chỉ mỗi chuyện này là mẹ nhớ dai thế nhỉ? Thật là... Mình tìm đâu ra bạn gái cho mẹ vừa lòng bây giờ? Mẹ ơi sao mẹ cứ thích làm khổ con trai của mình thế?

Thiếu Phong gãi đầu, khuôn mặt gượng gạo không biết nói làm sao

"Con...con"...

"Nếu không có thì ngày mai lập tức đi xem mắt cô tiểu thư đó ngay cho mẹ"

"Mẹ à!"

"Không có mẹ à mẹ ơi gì hết"

Hàn phu nhân nói xong liền đi lên lầu, đi ngang qua còn lườm anh một cái. Lần này có đào cũng không đào ra nổi một cục đất huống hồ gì là một cô bạn gái cho mẹ anh vừa lòng.

...

Hinh Ly ngồi bên bàn anh, gọi anh vệ sĩ thân cạnh đi đến bên cạnh rồi hỏi

"Chuyện đi xem mắt thế nào rồi?"

"Dạ bên phía nhà trai cứ chần chừ mãi, hình như cậu thiếu gia đó không muốn lấy vợ bây giờ thì phải"

Tương truyền dòng họ ba đời Hàn gia có một món bảo vật vô cùng quý giá gọi là Ngọc Lục Bảo. Ngày trước khi gầy dựng cơ nghiệp như bây giờ, Ngọc Lục Bảo chỉ là một cục đá không được ai để ý đến, nhưng sau khi biết đó là báu vật, tổ tiên Hàn gia đã đúc nó thành một bộ trang sức vô cùng sang trọng và cao quý. Thứ mà Hinh Ly muốn có chính là nó.

Dù có như thế nào, mình nhất định cũng phải vào được Hàn gia, nhất định phải có bộ trang sức ấy.

"Tôi không cần biết! Bằng mọi cách tôi phải trở thành thiếu phu nhân của Hàn gia"

Hôm sau, cô hẹn gặp Hàn phu nhân mà không hề hay biết bà là mẹ của Hàn Thiếu Phong, cả bà cũng không biết cô và anh đã từng gặp nhau. Ấn tượng đầu tiên của bà khi gặp cô đó chính là một cô gái xinh đẹp, cá tính và quyến rũ, lại trông rất sắc sảo, rất mê hoặc lòng người

Cô gái này...quả nhiên là rất xinh đẹp. Nhưng mình vẫn chưa biết cô ấy là người thế nào, chỉ nghe qua lời giới thiệu của bà mai, vẫn nên xem sao đã.

Hinh Ly ngồi xuống lễ phép cúi đầu

"Cháu chào bác! Cháu tên là Lâm Hinh Ly ạ!"

"Chào cháu!"

Thì ra đây chính là Hàn phu nhân, người thừa kế đời thứ ba của Hàn gia. Đây chắc chắn là người đang nắm giữ bộ trang sức Ngọc Lục Bảo đó. Nhìn bà ta có vẻ không phải hạng người dễ đối phó, nếu mà là mẹ chồng thì chắc chắn cũng sẽ là một người mẹ chồng khó khăn và gay gắt.

"Bác nghe nói cháu sống tự lập từ nhỏ, quả nhiên là một cô gái mạnh mẽ"

Hinh Ly hơi cúi đầu, đôi môi khẽ cong



"Cũng vất vả lắm bác ạ! Con đường đi đến thành công cũng không dễ dàng gì"

"Bác còn nghe nói tuy cháu là con gái, còn trẻ mà đã là chủ tịch của một công ty rượu vang nổi tiếng, phải không?"

"Dạ phải"

Quả nhiên là một người mẹ thương con, điều tra mình kĩ càng từng ngóc ngách như vậy, đúng là rất có đầu tư.

Sau cuộc trò chuyện ấy, Hàn phu nhân đã suy nghĩ rất nhiều về cô. Hôm nay bà cũng im lặng thôi không nhắc đến chuyện cưới xin với Thiếu Phong, chỉ nằm trong phòng nghĩ về Hinh Ly

Con bé thật giống với mình của ngày trước, cũng tự thân tự lập để có được cuộc sống tốt hơn, để khi vào Hàn gia mình cũng không cần phải dựa dẫm vào nhà chồng. Với tính cách mạnh mẽ quyết đoán như vậy, thích hợp để hỗ trợ công việc cho Thiếu Phong, thằng bé chỉ biết chơi bời mãi thôi.

Nghĩ đến đứa con trai của mình bà chỉ có thể lắc đầu.

[..]

"Ba đã biết tin gì chưa? Con nghe nói chị Hinh Ly chuẩn bị đi xem mắt ai đấy!"

Ba của Hinh Ly là một người đã từng rất yêu mẹ cô và thương cô. Nhưng bây giờ, vì khoảng cách của cả hai ngày càng lớn càng khiến cho ông trở nên rất dễ buồn phiền khi ai đó nhắc về cô. Khi nghe Lâm An Nhi nói cô sắp đi xem mắt, khiến ông vừa bất ngờ vừa buồn lòng

"Thật sao? Vậy mà con bé cũng không thông báo gì với ta! Nó thật sự...hận ta tới vậy sao?"

"Con làm gì dám hận ba chứ?"

Lúc này, Hinh Ly từ bên ngoài đi vào khiến ông ngạc nhiên vì đã bao lâu rồi không gặp. Trông cô vẫn xinh đẹp, giống như mẹ cô ngày trẻ. Vừa nhìn thấy cô, bao nhiêu sự bực tức ngày trước của ông đều bỏ qua hết

"Con..về rồi à?"

Hinh Ly đi đến ngồi bên ghế, không thèm đoái hoài gì đến An Nhi làm cô ta có chút không vui. Nhưng trước mặt cô, cô ta vẫn tỏ ra mình và ba có quan hệ rất tốt, cứ bám dính lấy ông, khi ngồi cạnh ông còn nhìn cô đầy đáo để. Cô cũng không để tâm đến cô ta

"Hôm nay tôi về đây là để thông báo cho ba biết, tôi sẽ đi xem mắt trong thời gian tới, nếu được thì sẽ tiến đến hôn nhân"

Con bé vẫn luôn giữ khoảng cách với mình, ngay cả cách xưng hô cũng như vậy.

Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đầy tình yêu thương giả dối đó. Kể từ khi ông đưa người đàn bà đó về đây rồi phá bỏ lời hứa năm xưa của mẹ tôi, thì tôi với ông...bây giờ chỉ còn là trên danh nghĩa

Trước khi đến đây thông báo chuyện này, nhằm tránh gây sự chú ý và điều tra về phía Hàn gia và người mà cô sắp xem mắt của Lâm An Nhi, cô đã cho người tung tin ở gần đó nói rằng Hàn thiếu gia là một người vừa xấu vừa dở hơi. Điều này càng làm cho cô ta có hứng thú hơn để nói với ba cô

"Ba! Con nghe nói chị Hinh Ly sẽ đi xem mắt một người vừa xấu vừa dở hơi đó ba! Không thể để chị ấy đi được đâu!"

Lâm An Nhi vừa nói vừa nũng nịu, nhưng trong thâm tâm cô ta thì lại hoàn toàn nghĩ khác

Cô cứ đi đi! Tốt nhất là cô và tên đó thành đôi đi! Để xem lúc đó ba có còn ngày đêm trong ngóng cô nữa hay không? Chỉ cần cô cút khỏi tầm mắt của ba thì tôi sẽ khiến cho ông ấy căm ghét cô, khiến cô sẽ không bao giờ quay về Lâm gia được nữa.

"Cái gì? Con bé nói thật sao?"

"Chuyện đó không quan trọng, quan trọng là địa vị của anh ta. Tôi đến đây chỉ để nói cho ông biết trước một tiếng, nếu chúng tôi thành đôi thì mong ông có thể đến tham dự lễ cưới"

Cô vừa đứng dậy đi ra đến cửa, nói đến đây cô liền nghiêng đầu trừng mắt nhìn Lâm An Nhi rồi nói tiếp

"Nhưng đừng mang theo những thứ làm dơ bẩn lễ cưới của tôi"

________________________________________________