Cách Đế Vương Đoạt Thê

Cách Đế Vương Đoạt Thê - Chương 2




Thái giám mở miệng đầu tiên không khỏi thấp giọng mắng, còn không ngừng nhìn xung quanh: “Xuỵt xuỵt, ngươi nhỏ tiếng chút, đàm luận về Hoàng thượng, ngươi không muốn sống cũng đừng kéo chúng ta xuống nước theo.”



“Không có việc gì, nhóm đại đầu cũng không có ở đây, vị tiểu huynh đệ này, nhường một chút.” Người này thoạt nhìn là một thái giám lớn tuổi chen đến bên cạnh người Tân Thiểu Mẫn, nàng đành phải ngoan ngoãn thối lui đến một bên. Thái giám tìm được vị trí tốt, bắt đầu mở máy hát: “Có nhớ Hoàng thượng vừa xuất thế Thái thượng hoàng liền mất hay không?”



“Đây cũng không phải là chuyện mới gì, chỉ là chuyện sinh lão bệnh tử thôi mà.”



“Không sai, nhưng lúc Hoàng thượng đi học, cun cớ cung nữ chăm sóc vô cớ chết bất đắc kỳ tử, rồi sau đó Hoàng thượng nhập điện tập viết, thái phó nổi danh là người khỏe mạnh cũng chết bất đắc kỳ tử, từ đó về sau, những người bên cạnh Hoàng thượng vô duyên vô cớ chết đi, sinh thần mười lăm tuổi của Hoàng thượng, không hiểu đâu xuất hiện một trận lửa lớn thiêu rụi cung điện, cũng hủy luôn mặt Hoàng thượng, mấy ngày sau, mẫu phi qua đời, Tiên hoàng ốm chết, kế tiếp, Thái phó bên cạnh Hoàng thượng, Chiêm sự phủ, thị vệ, gần như hàng năm đều có người gặp chuyện không may.”



“… Thật hay giả?”



“Nói mấy cái mới nhất, giống như năm trước khi vừa mới nạp phi, Đức phi được sủng ái nhất, không phải là cũng chết bất đắc kỳ tử sao? Mà nghe nói hai tháng trước Hiền phi cũng như vậy?”



Tân Thiểu Mẫn phát hiện, thái giám này nói đến đây, đột nhiên những người đang rửa rau đều im lặng không tiếng động, nàng chậm rãi quét mắt nhìn qua, phát hiện này thật sự là rất kỳ lạ, đoàn người làm bộ bận rộn, nhưng lỗ tai của họ lại đều dựng thẳng lên.



“Lời này nói đến cũng không đúng, chúng ta đều biết cho tới bây giờ Chúc Bình An và Thành Hâm đều bình yên vô sự sao, còn có vị thị vệ Thái Đấu bên người kia, cũng rất tốt.”



“Đây có thể là hợp bát tự, cho nên không bị sát.”



Tân Thiểu Mẫn lắc đầu, trực giác mách bảo những người này thật sự rất rảnh rỗi, mới đi nói những chuyện bát quái kỳ lạ này. Lại nói, tay đoàn người đều dừng lại, nàng nhân cơ hội làm bộ mê mẩm nghe, nghỉ ngơi một chút, chắc là cũng không có gì là không thể đi.



“Nhưng mà, nếu nói Hoàng thượng là sát tinh cũng không sai, tháng trước có cung nữ đưa bữa tối qua, thật khéo lúc Hoàng thượng tháo mặt nạ xuống, cung nữ này không cẩn thận nhìn thấy mặt Hoàng thượng, khuôn mặt bỏng bị nhìn thấy rõ ràng, Hoàng thượng liền tức giận sai người kéo ra ngoài điện đánh chết.”



“Mặt và thân thể của Hoàng thượng đều bị bỏng, chỉ sợ tim cũng..., may mà mấy năm nay đều có Nhiếp chính vương ở đây, nếu không không biết là thiên hạ này sẽ biến thành thế nào.”



“Ta thấy mấy ngày nay Hoàng thượng đều lâm triều, không biết có phải Nhiếp chính vương muốn trả lại quyền chưởng lý cho Hoàng thượng không… Hoàng thượng hoang dâm vô độ, lại tàn nhẫn vô tình, nếu thật sự nắm quyền, chỉ sợ là thiên hạ này sẽ rối loạn.”



“Loạn thì loạn, không phải còn một đám phi tần hậu cung đang nghển cổ chờ đợi Hoàng thượng sủng hạnh hay sao, bọn họ đâu thèm để ý Hoàng thượng là hôn quân hay là bạo quân.”



“Ta lại nghĩ ngược lại, khi Hoàng thượng sủng hạnh phi tần, có phải cũng đeo mặt lạ hay không, nếu lấy xuống… không biết có phải dọa phi tần tè ra quần hay không.”




“Ai, chẳng lẽ Hiền phi và Đức phi không phải chết bất đắc kỳ tử, mà là nhìn thấy mặt Hoàng thượng, nên bị Hoàng thượng - -” Thái giám nói chuyện vẫn không đưa tay lên cổ.



Tân Thiểu Mẫn không tiếng động thở dài. Nàng sắp chết đói, vậy mà còn phải nghe đám thái giám thêm mắm thêm muối nói chuyện xưa… Nàng thật đáng thương, thật sự là rất đáng thương. Mới đến đã bị tha đi rửa ray, vừa đói vừa mệt, trên đời này còn có chuyện xót xa như vậy sao? Cho dù không cho ăn, tốt xấu gì cũng nên để cho nàng ngủ một giấc chứ, có lẽ khi ngủ dậy, nàng sẽ thấy mình đang ở trên cương vị công tác, tất cả những gì ở nơi này chẳng qua chỉ là một giấc mộng mà thôi.



Ha ha ha… Thật sự là nhịn không được mà bội phục mình, lại vẫn có thể nói dối trấn an bản thân, tay nàng đau đến mức rõ ràng như vậy, làm sao có thể là mơ được?



“Chỗ này có ai tên là Thọ Cầu?” Đằng trước đột nhiên có người hét lớn, đám thái giám đang nói chuyện phiếm lập tức dừng lại, chợt phía sau có người đẩy nàng một phen.



“Tìm ngươi!”



“Hả? Ờ ờ, đúng đúng, ta là Thọ Cầu.” Nàng không nói hai lời đứng dậy, đầu đột nhiên choáng váng, nàng không tin vì mình thiếu máu nên chóng mặt, mà phải là đói bụng đến mức chóng mặt nàng còn tương đối tin tưởng được. Đợi cơn chóng mặt hoa mắt đi qua, nàng tùy tiện lau hai tay vào y phục trên người, bước nhanh đến chỗ vị thái giám kia.



“Hà tỷ tỷ của Ngọc Ninh cung tìm ngươi.” Thái giám này nói xong, không biết vì sao ánh mắt nhìn nàng đầy vẻ oán hận.




“Hả?” Cái gì, Hà tỷ tỷ cái gì? Vị ấy là…



“Ở phía trước.”



“À.” Đáp một tiếng, nhìn lại hướng hắn chỉ, chỉ thấy ở phía sau giếng, thật sự có một nữ tử ăn mặc giống cung nữ, nàng ta có khuôn mặt thanh tú, thần sắc cực kỳ đạm mạc, ánh mắt nhìn về phía nàng hoàn toàn không giống như đang nhìn một người quen, thậm chí còn có vài phần cao cao tại thượng, người như vậy hẳn là không quen biết với Thọ Cầu rồi.



“Xin hỏi ngươi –“



Hà Bích đến gần nàng, thấp giọng nói: “Sao ngươi còn ở trong cung?”



“Hả?” Câu hỏi đột ngột này, khiến nàng nhất thời kinh ngạc.



“Vương gia không an bài người đưa ngươi xuất cung sao?”




Tân Thiểu Mẫn trừng mắt nhìn, thật sự không biết nên bày ra biểu cảm gì để đối mặt với nàng ta



Trên cơ bản, ấn tượng đầu tiên nàng cho rằng nàng ta không quen biết Thọ Cầu, nhưng đến khi nghe đoạn đối thoại này, hẳn là nàng ta rất quen thuộc với mình, đã rất quen thuộc, vì sao lúc chờ mình lại cao ngạo, đến giờ lại là vẻ mặt lo lắng?



“Thọ Cầu?”



“A, ta… cũng không hiểu ngươi đang nói cái gì.” Lo lắng của nàng ta là cho Thọ Cầu, nhưng mình rất khó giải thích với nàng ta là nàng không phải Thọ Cầu, cho nên tất nhiên chỉ có thể giả ngu.



“Ngươi…” Hà Bích híp đôi mắt hạnh, cảm thấy nàng có gì đó không hợp, nhưng khi thấy trong Ngự thiện phòng có người bưng đồ ăn ra, nàng ta liền thấp giọng nói: “Thời gian cầm đèn, chúng ta gặp ở chỗ cũ.”



“Chỗ cũ ở đâu?” Nàng vội hỏi. Nàng không thể không hỏi, bởi vì nàng thật sự không biết chỗ cũ ở đâu, lại không thể để nàng ta chờ.



Hà Bích nhíu mày, thấp giọng nói: “Bên cạnh tiểu hoa viên trước mặt.” Dứt lời, nàng ta liền xoay người rời đi.



Tân Thiểu Mẫn đang nghiêng đầu suy nghĩ, phái sau chợt có người gọi: “Nói xong thì trở về làm việc đi!” Nàng nghe xong, nhịn không được thở dài, vị Hà tỷ tỷ này sao lại không nán lại thêm một chút, để cho nàng có thể nghỉ ngơi thêm.



Trở lại bên ngoài phòng bếp, đi về vị trí cũ, một thái giám không khỏi lưỡi dài lên hỏi: “Này, đó là Hà tỷ tỷ của Ngọc Ninh cung, ngươi và nàng có quan hệ gì?”



Tân Thiểu Mẫn chỉ có thể cười gượng. Nói thật, nàng cũng thật sự rất muốn biết mình và nàng ta có quan hệ gì.



“Ngọc Ninh cung đó, nếu ngươi có thể đi vào Ngọc Ninh cung, tuy nơi đó không thể so với Ngọc Thần cung, nhưng tuyệt đối tốt hơn chỗ này.”



Cuối cùng nàng cũng hiểu rõ, vì sao mặt tên thái giám vừa rồi lại oán hận trừng nàng như vậy, thì ra là nghĩ lầm nàng có thể chuyển điện, nhưng chỉ là một cung nữ thôi, có năng lực lớn như vậy sao?



“Nếu có thể chuyển điện, từ nay về sau, hai ngươi có phải liền…”