Khi đủ bình tĩnh, Song nhớ lại lời thỉnh cầu của Hà về Khải An "Tao chỉ muốn cầu xin mày tin một điều. Mày đừng nghĩ sai về anh An. Từ đầu đến cuối, anh không biết gì cả."
Một lời này của Hà, Song tin tưởng tuyệt đối. Nhưng nó không khỏi thất vọng, Hà từ chối biện bạch cho bản thân. Trong suốt đoạn hội thoại, lòng của Hà chỉ hướng về một mục tiêu duy nhất, chứng minh sự vô can của Khải An. Ánh mắt chân thành và thái độ cầu khẩn da diết đã động tâm Song. Nó buồn Hà nhiều, và thương Khải An cũng nhiều.
Đó có lẽ trùng khớp mảnh ghép mà Song tìm kiếm bấy lâu nay.
Khải An chưa bao giờ có ý định làm tổn thương nó. Cậu luôn hết mực lo lắng và quan tâm nó. Cậu không ép nó phải tin cậu. Khải An tôn trọng cảm xúc của Song.
Song từng chắc nịch, từ đầu đến cuối, Khải An luôn là người tốt trong mắt nó.
Thế mà, Song đã không cho Khải An cơ hội giải thích. Nó đã bỏ đi mà không một lời chào đến cậu. Nó đã lướt ngang cậu như một người dưng nước lã. Nó đã cố tình lờ đi sự đau khổ của cậu. Thời khắc ấy, cơn nóng giận lấn át lý trí.
Song tự dằn vặt bản thân. Nó thấy có lỗi vì trong một giây phút đã nghi ngờ Khải An. Nó đã chối bỏ một người yêu thương nó. Nó vô tâm đến mức đáng ghét.
Song thật sự tồi tệ.
Người như Song cũng xứng đáng có được tình yêu của cậu ấy ư?
Song nhận ra một điều, cho dù mọi hiểu lầm được hóa giải, phải yêu nhau tha thiết đến nhường nào mới có thể quay về bên nhau. Song tự vấn bản thân. Nó nghi ngờ về tình cảm của nó dành cho Khải An. Nó đã thật sự đủ yêu cậu ấy như cách cậu yêu nó chưa? Nó đủ yêu cậu ấy để đón nhận mọi sóng gió vần quanh hai đứa? Nó sẽ gây thương tổn cho Khải An lần nữa nếu cậu ấy trở về bên nó chứ?
Song không đủ tự tin. Nó hèn nhát trước tình yêu to lớn Khải An dành cho nó.
Một bức tường vô hình cứ thế hình thành giữa hai đứa.
Thời gian này, Song phải gồng mình gác chuyện tình cảm sang một bên, để hoàn thành xong xuôi kỳ thi tốt nghiệp. Nó không gặp lại Khải An. Một đứa đầu bảng chữ cái, một đứa tít tận cuối. Địa điểm thi nghiễm nhiên khác nhau.
Môn thi cuối cùng kết thúc. Song về nhà tức khắc. Nó nằm ườn trên giường. Việc ôn thi đại học đã làm cạn kiệt sức lực của nó. Song chợt nghĩ về Hà, không biết rằng tâm lý của Hà đủ ổn để tham dự kỳ thi không, và Khải An, cậu làm bài tốt chứ? Song còn mặt mũi nào để hỏi thăm hai người họ. Chính nó đã quyết liệt bỏ đi.
Hai, ba ngày trôi quá ì ạch như thể vác theo tảng đá nặng trên người. Song đắn đo, gõ rồi xóa tin nhắn. Nó rất muốn nhắn với Khải An "Chúng ta gặp nhau nhé". Nhưng báo chí liên tục đưa tin về tình tiết mới của cuộc điều tra, Song e rằng Khải An cần xử lý nhiều chuyện, hơn là tiếp chuyện với nó. Nó làm phiền cậu đủ nhiều và không đành trở thành gánh nặng tâm trí cậu. Đợi tin tức loãng dần, hai đứa mới nên gặp lại.
Khoan. Nó đang nghĩ gì thế? Chờ đợi mọi rắc rối kết thúc sao?
Đáng lẽ, Song phải ở bên Khải An lúc này. Nó lại nhẫn tâm mặc cậu khép mình và tự đối mặt với mọi vấn đề. Song cảm thấy bản thân như một đứa trẻ con sống trong vỏ bọc nâng niu cưng chiều của Khải An, và hiện tại, chỉ vì chút tự ti, nó buông bỏ để Khải An chống chọi một mình. Song tự trách, đã bao giờ, nó trở thành một người đồng hành đúng nghĩa với cậu?
Song thực ngu ngốc.
Nó nên hành động hơn ngồi một chỗ nghĩ ngợi.
May mắn, trường đã trả về tiền học sinh giỏi Quốc gia, đủ làm lộ phí cho nó chạy lên thành phố A thêm lần nữa. Vừa kịp xỏ giày, cuộc gọi từ Cẩm Vy mang đến một cú sốc khác.
"Alo, mày đọc tin mới nhất chưa?"
"Chưa, tí nữa em đọc. Em đi có việc."
"Có thằng An trong báo. Tao biết chúng mày chia tay rồi nhưng mà mày vẫn phải đọc. Thế nhé."
Cẩm Vy dập máy, bỏ lại Song trong sự hoang mang.
Một tia lo lắng vụt qua đầu Song. Nó không chần chừ mở tin tức mới nhất.
Trích báo:
"Trong quá trình điều tra, công an đã lưu giữ được tài liệu đưa, nhận hối lộ có liên quan đến bà Nguyễn Hoàng Phương Hiền - nhân viên cấp cao của tập đoàn NH. Con trai ông Tô Hải Đăng là em M đã xóa lịch sử cuộc trò chuyện với con gái bà Hiền là em H. Tuy nhiên, em H đã kịp thời chụp lại màn hình toàn bộ cuộc trò chuyện, cùng với em A cũng tham dự Kỳ thi học sinh giỏi Quốc gia 2022 cung cấp nhiều bằng chứng có giá trị nộp lên cơ quan chức năng thành phố. Hội đồng Xét xử của Tòa án Nhân dân thành phố A dự kiến mở phiên tòa xét xử vào tháng 9 sắp tới đối với ông Tô Hải Đăng và bà Nguyễn Hoàng Phương Hiền về tội danh hối lộ."
Bài báo viết rõ ràng. Chính Khải An và Hà tố cáo hành vi phạm pháp của gia đình họ.
Cuối cùng, họ chọn sự thật.
Người mắng họ bất hiếu, người ca ngợi lòng chính trực.
Song thương xót. Hà sẽ đau khổ đến cỡ nào khi tự tay giao nộp bằng chứng chống lại mẹ mình? Có lẽ, Hà đã phải đấu tranh mạnh mẽ giữa gia đình và sự thật. Đứa con chính tay đẩy mẹ vào vòng lao lý sẽ sống thoải mái với sự công bằng, hay day dứt về lòng hiếu thảo suốt quãng đời còn lại? Liệu, Khải An và Hà có gặp hậu quả gì không?
Đây là cách Hà chứng minh trong sạch với nó ư?
Song nhanh chân đi đến ngoại ô thành phố A với sự bồn chồn không dứt.
Chứng kiến biệt phủ lúc trời hửng nắng mới thấy lãng mạn đến nhường nào, không ai tưởng tượng nổi nó vừa trải qua một trận phong ba bão táp.
Cảnh vật vẫn thế, chỉ có con người khác đi.
"Họ ra nước ngoài rồi."
Lời chú bảo vệ cứ vang vọng bên tai Song. Khải An và Hà đi không một lời tạm biệt.
Đứng trước cổng hồi lâu, Song thẫn thờ bắt chuyến xe chiều muộn về tỉnh B.
Tới nhà, Lê Cẩm Vy đang thấp thỏm ngoài sân, chưa kịp cởi giày đã chạy thẳng vào nhà báo cho mọi người Song trở về. Song bị trách mắng vì tự ý bỏ lên thành phố A. Cả nhà đã biết lời nói dối của Song rằng nó lên trung tâm thành phố đi chơi cùng Cẩm Vy. Cũng bởi, linh cảm không lành của Cẩm Vy khiến cô phải về nhà ngoại một chuyến, làm lộ bí mật lâu nay của Song.
Song thẫn thờ. Lời nhắc nhở của bà ngoại và cậu Mạnh như có như không, từ tai nọ truyền sang tai kia, rồi bay ra ngoài. Thú thực, trong đầu Song chỉ tồn tại sự rời đi thầm lặng của Khải An.
Cẩm Vy đẩy nó vào phòng ngủ. Cô chưa hiểu sự cứng đầu không thể lý giải của Song:
"Tự dưng mày chạy lên thành phố A làm gì?"
Mắt nó trống rỗng:
"Khải An đi rồi."
"Đi cả tuần rồi chứ phải mấy ngày đâu?"
Song sực tỉnh khỏi trạng thái đờ đẫn. Nó lắp bắp:
"Sao... sao chị biết An đi cả tuần?"
"Thi xong nó bay luôn mà. Mày chưa biết à?"
Nhìn đôi mắt ngày càng mở to, Cẩm Vy thấy khó hiểu:
"Thằng An bảo nói với mày rồi mà."
Nó nhăn mặt tỏ vẻ không biết gì. Mở điện thoại kiểm tra tất cả ứng dụng giữ liên lạc với Khải An, Song không thấy một thông báo nào. Khải An đâu nói gì với nó. Chú bảo vệ cũng chẳng truyền đạt lại. Không ai cho nó biết dự định bay ngay sau ngày thi tốt nghiệp của Khải An.
Cẩm Vy cố gắng khơi gợi trí nhớ của nó:
"Ở lễ tuyên dương chính miệng nó bảo với tao là sẽ nói với mày. Thằng này có bao giờ bịp bợm đâu. Mày kiểm tra lại xem."
Lục tìm một hồi trong vô vọng, không dấu hiệu nào từ Khải An.
Song nhớ lại. Nó gặp Khải An ở lễ tuyên dương và cậu đi theo đến trụ sở Công an. Hôm sau, nó gặp Hà. Trong chuỗi ký ức về ngày ấy, không một câu nói có tính chất thông báo nào được thốt lên.
Có phải Song đã từ chối luôn cả cơ hội tạm biệt Khải An không?
Nó cắn môi, thân người run lẩy bẩy. Nó đang lo sợ sự thật rằng nó không còn quan trọng với Khải An để cậu ấy phải thông báo nữa.
Song lặng người ngắm nhìn áo vest chưa kịp trả lại cho Khải An vì nó đã bỏ đi trong tức giận.
Nó ôm lấy chiếc áo, áp má mình vào lớp vải mềm mại, để tìm kiếm đâu đây hình bóng của cậu ấy. Hương nhài luẩn quẩn quanh chóp mũi nó. Dường như, Khải An đang ở bên cạnh nó thật.
Gợi nhớ một thói quen vào những chiều gió hồ lồng lộng, nó thò tay vào túi áo cậu, ôm trọn lấy cơ thể chỉ qua hai lớp áo, đầu gục lên vai, tỉ tê tâm tình về dự định tương lai.
Một vật từ trong túi áo rơi ra. Cẩm Vy nhặt lên, toan kiểm tra nhưng chợt nhận thức đây là áo của Khải An:
"Ê này, từ cái áo."
Một phong thư lồ lộ trước mặt Song. Nó lấy làm nghi hoặc, mở ra xem thì lả tả rơi vài cánh hoa nhài. Chúng đã dần héo úa.
Cẩm Vy đoán được, tinh ý rời đi:
"Đến giờ xem phim rồi tao về đây."
Trong phòng chỉ còn lại Song, cùng một lá thư phảng phất hương nhài:
Thành phố A, ngày 07 tháng 5 năm 2022,
Nhớ Song,
An bắt đầu viết lá thư này vào một ngày đặc biệt, ngày mà bản tình ca của An ra đời. An luôn biết ơn thế giới này đã mang Song đến, và ngày ngày nguyện cầu đất trời gửi những điều tốt đẹp nhất tới Song. Song có thể coi đây là thiệp mừng, lưu bút, hay thậm chí một bức thư tình. An không giỏi bày tỏ. Hãy để đôi lời giản đơn từ tờ giấy này ký thác tấm lòng của An.
Nếu Song có từng lo lắng cho An, khi đọc lá thư này, Song chỉ cần tin rằng An luôn ổn và thường trực hình bóng của Song trong trái tim. Sai lầm lớn nhất của An chính là khiến Song mang một cảm xúc tiêu cực. Thứ lỗi cho An. An không cố ý, và An cũng không muốn trốn tránh trách nhiệm cho mọi chuyện xảy đến với Song. Nếu An sinh ra ở một gia đình bình thường, tất cả rồi sẽ tốt đẹp Song nhỉ? Có phải Song và An sẽ học chung một trường, ngồi chung một bàn, tốt nghiệp chung một ngày, về chung một nhà, và sống chung một đời?
Nếu Song vẫn còn nhớ những ngày nắng đằm thắm dựa vai trên đội tuyển, những ngày gió ấm áp tựa đầu bên hồ Thiên Nga, và những ngày mưa ngọt ngào sống lại bản năng của hai đứa trẻ thơ, sau khi thi tốt nghiệp, hãy là người cuối cùng tiễn An ở Việt Nam nhé Song? Mùa đông ở Anh lạnh lắm! Hơi ấm từ bàn tay Song biết đâu sẽ giúp An giữ lại được thân xác thiếu đi linh hồn và dòng chảy của tình yêu suốt ba năm.
Nếu Song vẫn buồn vì An, An sẽ gói gọn tình cảm đơn phương này, và khắc sâu vào tâm thức, để mỗi ngày An tỉnh giấc, An phải dằn vặt chính bản thân. Chỉ mong trong một phút giây ngược về khoảng thời gian đẹp đẽ mà cũng đầy cay đắng này, Song hãy nhớ một điều, An chưa bao giờ có ý định tổn thương người con gái An yêu nhất.
Thương Song,
An.
Nắng đội tuyển là nắng chan hòa. Gió bên hồ là gió lạnh thấu xương. Mưa rơi thì làm gì có vị.