Cách Trở Thành Bạch Nguyệt Quang

Cách Trở Thành Bạch Nguyệt Quang - Chương 1: Chương 1




Edit+Beta: Đặc Lôi Tây

【 "Cái gì gọi là 'cần thiết dựa theo cốt truyện sắm vai nhân vật mới có thể trở về'?" 】

Nhan Thời Oanh phải cực kì kiềm chế lửa giận mới không hét to ngay giữa quán cà phê. Bên ngoài, cô vẫn nhã nhặn nhấp một ngụm cà phê, nhưng trong lòng lại dùng ngữ khí vô cùng không vui nói với hệ thống:

【 "Chẳng lẽ ngoài biện pháp này ra thì chẳng còn biện pháp nào khác?" 】

【 Hệ thống: "Thật xin lỗi" 】

Nhan Thời Oanh ngồi trong quán cà phê được thiết kế ưu nhã, cảm thấy bản thân thật xui xẻo. Chưa nói đến việc không hiểu được bị kéo vào đây, cô còn bị bắt sắm vai một nữ phụ não tàn trong cái thế giới Mary Sue này nữa chứ!

Dựa theo cốt truyện, nhân vật này chính là một hòn đá kê chân bị nữ chính vắt sạch giá trị lợi dụng. Ý nghĩa tồn tại của cô chỉ để phụ trợ hào quang vạn trượng của nữ chính. Nếu cô muốn quay về, nhất định phải căn cứ cốt truyện, sắm vai nữ phụ ác độc ngốc nghếch này.

Càng kỳ quái hơn là, rõ ràng những điều kiện kia khiến cô cực kì bất mãn, nhưng từ sâu trong nội tâm cô lại mơ hồ toát ra suy nghĩ phải lập tức đồng ý, như thể bản thân trong lúc còn chưa biết gì đã đạt được một nhận thức chung nào đó với đối phương...

Trong cốt truyện gốc, Nhan Thời Oanh không nghi ngờ gì là một tiểu thư ngu ngốc, sau khi làm bạn với nữ chính Tần Thư Dao, để thúc đẩy nhân duyên của Tần Thư Dao với các nam chính, cô đã làm rất nhiều hành động não tàn, từ bỏ thuốc, vừa đe dọa vừa dụ dỗ, lấy quyền thế bức người linh tinh. Dù Tần Thư Dao không hề cảm kích nhưng Nhan Thời Oanh vẫn cam tâm tình nguyện dùng tài nguyên, gia thế của Nhan gia giúp nàng lót đường, chắn đao.

Nhìn cốt truyện hệ thống gửi cho mình, Nhan Thời Oanh khẽ cười lạnh.

Đúng lúc này, bên ngoài cửa kính, từ phía xa có một nam sinh đang bước đến.

Anh càng đến gần quán cà phê, một đoạn nhạc bgm với tiết tấu nhẹ nhàng đột nhiên vang lên bên tai Nhan Thời Oanh, ngay sau đó là chất giọng nam tính giàu tình cảm và uyển chuyển...

【 "Quý Lạc Thanh, học sinh học viện Augustine, đàn anh mà Tần Thư Dao yêu thầm. Thời điểm bị Tần Thư Dao hấp dẫn lại bỏ lỡ thời cơ, sau khi trong lòng Tần Thư Dao có người khác liền ảm đạm xuống sân khấu..." 】

Nam sinh mặc đồng phục đen trắng của học viện, dáng người đĩnh bạc, trên mặt đeo một mắt kính gọng mỏng mạ vàng đầy thanh lịch, khí chất sạch sẽ như tuyết đầu mùa, không dính bụi trần.

Thì ra là bạch nguyệt quang của nữ chính Tần Thư Dao.

Theo nguyên văn, hôm nay cô chủ động hẹn gặp Quý Lạc Thanh là vì muốn âm thầm giúp Tần Thư Dao đạt thành ước nguyện.

Nhưng Nhan Thời Oanh là người quen kiêu ngạo lại ương bướng, vốn dĩ không biết gì về thân thế của Quý Lạc Thanh, đối phương vừa xuất hiện liền vừa đe dọa vừa dụ dỗ, thái độ vênh váo chẳng xem ai ra gì. Khi bị đối phương từ chối, cô ngay trong quán cà phê lớn giọng mắng nhiếc anh, còn tạt nước lên người anh, hoàn toàn bày ra vẻ hống hách, ngốc nghếch của một vị đại tiểu thư.

Đương nhiên mọi thứ cô làm chỉ khiến anh thêm chú ý đến Tần Thư Nhan, dẫn đến trong cốt truyện sau này, anh mới dần dần hãm sâu vào vũng bùn mang tên nữ chính.

Nhìn thân ảnh ngày càng đến gần, Nhan Thời Oanh hỏi,

【 "Nếu cốt truyện không thể phát triển như giả thiết, sẽ xảy ra chuyện gì?" 】

【 Hệ thống: "Hạch cốt lõi của thế giới sẽ tan vỡ, trực tiếp đi đến thế giới tiếp theo" 】, hệ thống có nề nếp đáp, lại thúc giục cô, 【 "Xin mau chóng làm theo cốt truyện, sắm vai nhân vật được yêu cầu" 】

Tan vỡ sao?

Nhan Thời Oanh rũ mắt, trên mặt bàn sáng bóng đến độ có thể phản chiếu bóng người hiện lên ngũ quan xinh đẹp, động lòng người của cô.

Cô như thể nhớ đến gì đó, hơi nghiêng đầu, nhìn người bên ngoài cửa sổ sát đất đang đến gần rồi chậm rãi mỉm cười.

Được hệ thống "nhìn trúng", cô thật ra cũng không ngoài ý muốn, bởi vì cô cực giỏi trong việc thay đổi nhiều gương mặt, một khi muốn diễn cũng sẽ cực kì thuận buồm xuôi gió. Chẳng qua, cô đồng thời cũng là dạng người sợ thiên hạ chưa đủ loạn.

Nam sinh bên ngoài trong lúc vô tình thấy cô nhìn mình cười, hơi ngẩn người vài giây.

Nhan Thời Oanh nhanh chóng thu mắt, nhân lúc nam sinh bước qua cửa chính quán cà phê cũng là một góc mù, cô nhìn cổ tay mình, sau đó nhanh chóng mở hộp phấn trang điểm để trong túi xách ra.

"Nhan học muội"

Đợi đến khi Quý Lạc Thanh đến trước mặt mình, Nhan Thời Oanh mới như không hề có chuyện gì mà ngẩng đầu lên, chỉ là biểu tình so với nụ cười mỉm ban nãy có vẻ công thức hóa hơn nhiều.

"Anh đến rồi à, mời ngồi"

Hệ thống như thể một chiếc máy hát, vô cùng tận chức tận trách, bắt đầu đọc diễn cảm,【 "Cô là người bạn thân nhất của Tần Thư Dao, lần này hẹn anh ta gặp mặt là vì muốn giúp Tần Thư Dao giật dây bắc cầu... Giờ phút này, ngồi ở nơi này Quý Lạc Thanh sẽ không ngờ đến, việc mình sắp gặp phải lại là..." 】

Nhan Thời Oanh,【 "Câm miệng" 】

Quý Lạc Thanh không hề biết lý do cô hẹn mình đến là gì, cũng chẳng hiểu được thái độ lúc này của cô, nhưng anh vẫn vô cùng bình tĩnh ngồi đối diện cô, dưới tóc mái lộ ra đôi mắt sạch sẽ, ôn hòa lại trầm tĩnh.

Đó là đôi mắt chỉ thuộc về người chưa từng chịu thương tổn và bị vấy bẩn.

Nhan Thời Oanh nhìn anh, rất nhanh đã rút ra được kết luận. Người này nhất định được gia đình bảo bọc rất kĩ càng.

Ban nãy chỉ nhìn thoáng qua từ xa, hiện tại khi nhìn ở khoảng cách gần, cô mới cảm nhận được khí chất xuất trần của anh. Đó là một sự sạch sẽ chỉ có ở tháp Ngà voi*, khiến cả người anh toát ra một sự vô hại tựa như những động vật ăn cỏ.

(*Tháp ngà là một nơi ẩn dụ — hay một bầu không khí — nơi mọi người vui vẻ tách khỏi phần còn lại của thế giới để theo đuổi những mục đích riêng của họ, thường là những mục tiêu tinh thần và bí truyền. Nguồn: Wikipedia)

Bối cảnh của người này nhất định không đơn giản như những gì nguyên văn giới thiệu. Trong cốt truyện gốc, nhóm người thích nữ chính đều phi phú tức quý, nhưng tin tức về bạch nguyệt quang Quý Lạc Thanh chỉ giới hạn trong phạm vi là đàn anh của Tần Thư Dao mà thôi. Hiện tại xem ra, những người có liên quan đến nữ chính đều không đơn giản.

Có lẽ chính vì vậy mới giúp cô phát hiện một điều từ cốt truyện gốc, con người Quý Lạc Thanh kỳ thật thích...

Cứu vớt người khác.

Biết được điều này, vẻ mặt Nhan Thời Oanh càng thêm đạm mạc, "Anh chọn đồ uống đi", sau đó hơi hất cằm về góc xéo phía sau Quý Lạc Thanh.

Quý Lạc Thanh quay đầu lại nhìn theo tầm mắt cô liền thấy ở đó có một người phục vụ đang đứng. Tuy người đó đang nhìn về phía họ nhưng lại trong trạng thái ngẩn người, chính vì thế anh chỉ có thể xoay người, duỗi tay ra sau.

Nhan Thời Oanh nhân lúc anh nâng tay, nhanh chóng khẽ đụng vào đồ trang trí đặt trên bàn.

Vào lúc Quý Lạc Thanh chuẩn bị thu tay về, Nhan Thời Oanh chợt duỗi tay, đỡ lấy phần cánh tay suýt chút nữa đụng rơi vật trang trí trên bàn, "Cẩn thận"

Tấm kính ép bị cô giữ lại, sau đó ánh mắt cô như bị chiếc lắc tay của Quý Lạc Thanh hấp dẫn, ngữ khí cực kì tự nhiên nói, "Lắc tay của anh đặc biệt thật"

Quý Lạc Thanh nhìn xuống cổ tay, đó là một khoản lắc tay được thiết kế cực kì đặc biệt, sự kết hợp giữa trang sức bằng bạc và da thuộc khiến nó toát lên cảm giác đầy thần thánh cùng cổ xưa. Dưới ánh đèn còn phát ra những ánh sáng sặc sỡ, lấp lánh.

Quý Lạc Thanh có chút ngoài ý muốn khẽ cười, đang muốn nói gì đó, ánh mắt anh lại vô thức rơi xuống bàn tay bên cạnh lắc tay.

Cánh tay đỡ lấy tấm kính ép kia, dưới tay áo lộ ra một mảng bầm tím, trên làn da trắng ngần càng thêm phần chói mắt.

Dấu bầm tím kia như thể... bị ai đó véo ra.

Vào lúc Quý Lạc Thanh còn trong trạng thái kinh ngạc, người đối diện như phát giác được điều gì, vội vã thu tay về.

Khi Quý Lạc Thanh ngẩng đầu liền nhìn thấy Nhan Thời Oanh cúi đầu, lộ ra một đoạn cổ, như thể một loài động vật nhỏ bé không chút phòng bị lộ ra nơi yếu ớt nhất. Chiếc cổ ấy mảnh khảnh cong lên, thấp thoáng có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh lá bên dưới.

Cô cúi đầu không chịu nhìn anh, như thể muốn che giấu mà cầm ly cà phê lên, nhưng sau đó lại lỡ tay làm đổ. Cà phê đổ đầy lên bàn, rất nhanh đã có vài giọt rớt xuống người cô.

"Nhan học muội! Em không sao chứ?"

Nhan Thời Oanh "soạt" một tiếng liền đứng lên, môi mím chặt, nặng nề nhìn anh.

Sự đạm nhiên đầy công thức hóa ban nãy hiện đã tan chảy như băng tuyết, ánh mắt kia so với lúc hốt hoảng khi làm đổ cà phê, càng giống một chú nai vì chấn động mà ủy khuất.

Không đợi Quý Lạc Thanh kịp nói gì, Nhan Thời Oanh nói một câu "Tôi đi vệ sinh một chút" xong liền vội vàng bỏ đi, chỉ để lại Quý Lạc Thanh ngồi ở chỗ cũ, ngơ ngẩn nhìn cô cho đến khi bóng cô hoàn toàn khuất xa.

Nhà vệ sinh cách quán cà phê một đoạn khá xa, vị trí hẻo lánh lại yên tĩnh.

Nhan Thời Oanh nhìn vết bầm trên cổ tay, mở vòi nước ra, lắng nghe tiếng nước rào rào bên tai.

Đây là dấu vết khi cô vừa xuyên đến đây đã có, không biết là thân thể này không cẩn thận đụng vào nơi nào, vết bầm này trên làn da trắng ngần trong có vẻ cực kì chói mắt. Ban nãy thêm việc cô còn đánh phấn lên, khiến vết bầm nhìn qua như thể một bàn tay cực kì to lớn, thô kệch.

Trong cốt truyện gốc, tuyến tình cảm giữa nữ chính Tần Thư Dao và Quý Lạc Thanh sau hôm nay sắp sửa triển khai, nếu cô muốn ra tay, vậy thì ngay hôm nay phải dao sắc chặt đay rối, mà không có gì có thể sánh được việc cô để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng anh.

Nhan Thời Oanh rút một tờ giấy vệ sinh ra, chậm rãi lau vết cà phê trên người, trong đầu lại hiện ra bóng người ban nãy lúc đứng dậy cô vô tình nhìn thấy bên ngoài cửa sổ.

Đó là chàng trai mà cô không hề quen biết, nhưng khi hắn nhìn thấy cô lại giống như cực kì kinh ngạc.

Hắn là ai?

Nhan Thời Oanh định lục lọi di động xem có manh mối gì về người con trai kia không, lại phát hiện cô không mang di động theo.

Sửa sang lại quần áo xong cô đi ra WC, Nhan Thời Oanh vừa liếc mắt một cái liền thấy được Quý Lạc Thanh đang đứng chờ ngoài cửa.

"Nhan học muội..."

Anh đến gần, trong tay chính là điện thoại cô để quên ở quán cà phê, "Từ nãy đến giờ di động của em đã reo mấy lần rồi"

Nhan khi oanh tiếp nhận di động, liền nhìn đến mặt trên biểu hiện vài cái cuộc gọi nhỡ, ghi chú danh là một cái kêu liền thiếu bách người.

Liên Thiếu Bách? Cái tên này hình như có chút quen quen.

Nhưng hiện tại không phải là lúc truy cứu chuyện này, Nhan Thời Oanh chú ý ánh mắt cùa Quý Lạc Thanh bên cạnh, đưa tay cầm lấy di động, khẽ liếc nhìn anh một cái.

"Hôm nay hẹn anh ra đây, kỳ thật là có chuyện muốn nói với anh"

Nhan Thời Oanh mím môi, hít một hơi thật sâu, điều chỉnh tốt biểu tình của mình.

"Học trưởng có lẽ không biết, em có một người bạn thân tên Tần Thư Dao, cậu ấy đã thích anh rất lâu rồi, hôm nay em đến đây là muốn giúp cậu ấy thổ lộ"

"Nhưng em... Cũng lỡ thích người mà bạn thân thích"

Những lời này giống như sấm sét đánh xuống đồng hoang khiến Quý Lạc Thanh không khỏi kinh ngạc nhìn Nhan Thời Oanh.

?Góc tám nhảm

Phải nói đây là một trong những vị diện xuyên nhanh mà Tây thích nhất, cho nên rảnh rỗi làm cho thỏa đam mê ?, dù đang kẹt một đống chưa hoàn hehe.

Truyện chỉ có hai vị diện, Tây sẽ chỉ làm vị diện đầu vì nó xuất sắc nhất, mong các bạn ủng hộ.

Edit đã đời hôm nay lên xem mới thấy tác giả sửa lại 3 chương đầu, haiz, ngồi sửa bở hơi.